Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 738 - Chương 739: Băng Cung Khách Đến Thăm

. ._370__1" class="block_" lang="en">Trang 370# 1

 

 

 

Chương 739: Băng Cung khách đến thăm



Bất tri bất giác, Vân Triệt đã dừng lại ở Băng Vân Tiên Cung hơn một tháng.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều ở bên trong bận rộn, sau Mộ Dung Thiên Tuyết, hắn lấy Bá Hoàng đan giúp Quân Liên Thiếp, Mộc Lam Y, Sở Nguyệt Ly, Phong Hàn Nguyệt, Phong Hàn Tuyết toàn bộ đột phá tới Bá Huyền cảnh, toàn bộ quá trình không sảy ra bất kỳ sai lầm ngoài ý muốn nào.

Lấy loại phương thức không cần bất luận nỗ lực gì này, ở trong vòng một ngày ngắn ngủi đạt đến cảnh giới xa vời mà cả đời không dám hy vọng. Mặc dù hơn một tháng đi qua, loại kinh hỉ như mộng ảo này vẫn không cách nào biến mất, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày các nàng đều dốc lòng tĩnh tu, dựa vào Băng Thiềm Ngọc Lộ mà Vân Triệt luyện chế ra củng cố huyền lực.

Sau Băng Vân Thất Tiên, Vân Triệt lại bắt tay vào việc đề thăng thực lực cho các đệ tử Băng Vân khác, vẫn là phương pháp mượn nhờ Bá Hoàng đan, quá trình cũng hoàn toàn tương tự, nhưng điểm bất đồng chính là cảnh giới huyền lực của mỗi môt nữ tử Băng Vân có sự khác biệt, khả năng thừa nhận dược lực của Bá Hoàng đan cũng tự nhiên có khác biệt, thời gian hao tốn cũng không giống nhau.

Mộc Lăng Tuyết mạnh nhất có thể tiếp nhận hai khỏa Bá Hoàng đan, huyền lực ở bên trong một canh giờ trực tiếp bạo tăng đến Vương Huyền cảnh, để cho nàng ở mấy ngày sau đó như rơi vào trong mộng. Còn đệ tử mới vào ngay cả nửa viên đều khó có thể chịu đựng.

Cho nên, thời gian vì nữ tử Băng Vân phổ thông tăng lên huyền lực ngắn hơn Băng Vân Thất Tiên rất nhiều, nhưng độ khó lại không hề yếu, toàn bộ quá trình, Vân Triệt đều phải toàn lực phóng thích huyền lực, tinh thần ở trạng thái hoàn toàn tập trung, bởi vì huyền lực càng thấp, thể chất càng yếu, lại càng phải cẩn thận, quyết không thể xuất hiện nửa điểm ngoài ý muốn.

Hơn một tháng qua, hắn đã vì ba trăm nữ tử Băng Vân hoàn thành việc đột phá huyền lực, không một ai thất bại.

Tất cả nữ tử Băng Vân nhìn về phía tân nhiệm cung chủ... mà còn là vị cung chủ nam tử thứ nhất đã sớm không còn nửa điểm bài xích cùng dị dạng, mà là một loại ánh mắt chăm chú như nhìn thần minh vậy.

Lúc này chính là thời gian giữa trưa, Vân Triệt không có vì đệ tử Băng Vân tăng lên huyền lực, mà ngồi ngay ngắn ở trong băng các, chậm rãi dẫn dắt huyền khí lưu động. Ngay buổi sáng hôm nay, sau khi hắn vì Thủy Vô Song hoàn thành việc tăng lên huyền lực, bỗng nhiên huyền khí toàn thân đại loạn, mắt tối sầm lại, cả người ngã nhào xuống đất, sắc mặt tái nhợt thành một mảnh dọa người, Thủy Vô Song kinh hãi đến mức ngay cả tuyết y cũng không kịp mặc vào, cuống quít đi đỡ hắn dậy... Qua một hồi lâu, nàng mới ý thức được, bỗng nhiên huyền lực Vân Triệt đột phá bình cảnh.

Từ Vương Huyền cảnh cấp ba tăng lên tới Vương Huyền cảnh cấp bốn.

Vân Triệt có Đại Đạo Phù Đồ Quyết trên người, coi như không có tu luyện, thân thể cũng sẽ tự động hấp thu thiên địa nguyên khí, cho dù trong giấc ngủ, lực lượng, thể chất của hắn cũng đều tăng lên không ngừng, đồng thời cũng kéo theo huyền lực tăng trưởng.

Thân thể cùng huyền lực của hắn bay vọt hai lần, một lần ở trong Thái Cổ Huyền Chu, một lần ở Kim Ô Lôi Viêm Cốc. Trong Băng Vân Tiên Cung nguyên tố băng hệ vô cùng sinh động, mặc dù còn kém rất rất xa Không Gian Phong Bạo trong Thái Cổ Huyền Chu và Tử Vong Chi Hải trong Kim Ô Lôi Viêm Cốc, nhưng tốc độ thu nạp thiên địa chi khí, vẫn nhanh hơn các địa phương khác.

Hơn một giờ chỉnh đốn, huyền khí trong cơ thể Vân Triệt đã sớm lắng xuống, huyền lực chính thức bước vào Vương Huyền cảnh cấp bốn. Thời điểm hắn vì nữ tử Băng Vân tăng huyền lực lên, cũng là một loại rèn luyện cường độ cao đối với huyền lực của hắn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi giao thủ cùng Phần Tuyệt Trần, huyền lực của hắn cũng có thể đột phá tới Vương Huyền cảnh cấp năm.

Nếu như có thể lấy được Phượng Hoàng nguyên âm của Phượng Tuyết Nhi...

Lúc này, con mắt của Vân Triệt chậm rãi mở ra, bên ngoài băng các, truyền đến thanh âm nhu nhu của Phượng Tuyết Nhi:

- Vân ca ca, ta có thể vào không?

- Tuyết Nhi, mau vào.

Vân Triệt lập tức nói.

Cửa băng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng đi vào, một sát na kia, trước mắt Vân Triệt đột nhiên sáng lên, ánh mắt dừng lại ở trên người Phượng Tuyết Nhi, lòng say mê thật lâu.

Bình thường Phượng Tuyết Nhi mặc y phục, hoặc là kim sắc, hoặc là hỏa hồng, còn lúc này nàng lại mặc một thân tuyết y thuần trắng của Băng Vân Tiên Cung.

- Vân ca ca, có đẹp không?

Nàng đứng ở trước mặt Vân Triệt, khoe bộ dạng nàng sau khi mặc tuết y của Băng Vân cung vào, nghênh đón nàng là ánh mắt đờ đẫn của Vân Triệt.

Toàn thân áo trắng như tuyết, váy dài chạm đất, ẩn ẩn có thể thấy được một đôi giày tinh xảo. Bên hông là một dải yếm tuyết trắng, hoàn mỹ phác hoạ ra cái eo nhỏ nhắn, cái này cũng làm cho một đôi kiều nhũ sung mãn trước ngực tạo thành đường cong vô cùng mê người.

Tuyết y của đệ tử phổ thông cùng Băng Vân Thất Tiên không giống nhau, mà tuyết y Phượng Tuyết Nhi mặc trên người là trang phục thuộc về Băng Vân Thất Tiên, Vân Triệt với nó rất quen thuộc, khiến hắn kinh diễm không phải là tuyết y, mà là thiếu nữ dưới tuyết y.

Da thịt Phượng Tuyết Nhi vốn rất trắng... giống như một loại băng tuyết tinh khiết nhất, cho dù ở dưới tuyết y thuần trắng vẫn rất nổi bật, cho dù là ở trong băng các không có ánh sáng, thì da thịt của nàng vẫn trắng đến mức khiến người ta hoa mắt. Trên khuôn mặt trắng như băng tuyết điểm xuyết hai hàng lông mày dài nhỏ như trăng khuyết, hòa cùng với nó là cặp mắt vô cùng thâm thúy. Cái má trắng hơn tuyết, lúm đồng tiền như thơ như hoạ, đôi môi mềm mại giống như một vòng son phấn thượng thiên dùng hết tâm huyết vẽ ra, xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách.

- Tuyết Nhi của ta... Đương nhiên mặc cái gì cũng đẹp nhất trên đời.

Vân Triệt kinh ngạc nhìn, từ trong thâm tâm ca ngợi.

Phượng Tuyết Nhi giang hai cánh tay ra, nét mặt tươi cười nở rộ:

- Đây là Hàn Nguyệt sư thúc đưa cho ta, may mà vừa người, một chút cũng không thừa thãi. Hơn nữa rất nhẹ... A!

Thời điểm Phượng Tuyết Nhi duyên dáng nói, nàng đã bị Vân Triệt ôm lấy cái eo nhỏ nhắn kéo qua một bên, ngồi xuống đầu gối của hắn. Vân Triệt nhẹ nhàng ôm lấy ngọc thể trong ngực, thần thái có chút mông lung:

- Tuyết Nhi, ngươi thật là đẹp... khiến ta không biết nên làm thế nào mới tốt.

Phượng Tuyết Nhi thoáng cuộn mình ở bên trong ngực Vân Triệt, hai bên má bịt kín một tầng phấn hồng nhàn nhạt, ôn nhu nói:

- Vân ca ca, ngươi... không phải ngươi lại muốn... Khi phụ ta chứ...

Mỗi lần ôm thân thể như ngọc nhuyên của Phượng Tuyết Nhi vào trong ngực, thân thể Vân Triệt sẽ bị dao động mãnh liệt, khó điều khiển, hắn tới gần mặt của Phượng Tuyết Nhi, nói khẽ:

- Vốn là không có, nhưng Tuyết Nhi một nhắc nhở như vậy...

Thanh âm chưa dứt, Vân Triệt đã ôm chặt Phượng Tuyết Nhi, hôn lên bờ môi thủy nộn của nàng, sau đó say mê cướp lấy mùi thơm ngọt ngào vào trong miệng nàng.

Phượng Tuyết Nhi"Ưm" một tiếng, vẻ thẹn thùng e sợ trên khuôn mặt thiếu nữ lập tức hóa thành một vòng ánh chiều đỏ.

Nàng không phải lần đầu tiên bị hắn nhấm nháp cặp môi thơm, sau khi bị hắn tước đoạt đi nụ hôn đầu tiên vào nửa tháng trước, Vân Triệt đã bắt đầu muốn tiến thêm một bước, mỗi ngày đều muốn các loại hoặc ôn nhu, hoặc bá đạo, hoặc vô lại, hoặc bất ngờ không kịp đề phòng hôn môi nàng nhiều lần, mỗi lần nàng chỉ có thể e lệ thuận theo... Bởi vì ở sâu trong nội tâm, nàng đã được phụ hoàng gả cho Vân Triệt.

Cánh tay nhỏ mềm mại vô lực hơi đây bờ vai Vân Triệt, phần môi thở khẽ thở phì phò, đôi mắt đẹp hơi mở tràn đầy sương mù mê ly... Nếu như người Thần Hoàng quốc người nhìn thấy Tuyết công chúa được bọn hắn coi là tín ngưỡng lại bị một tên nam nhân ức hiếp như vậy, có lẽ sẽ gây nên toàn bộ Đế quốc bạo động.

Tâm thần Phượng Tuyết Nhi ở giữa mê mộng, không có cảm giác được váy của nàng đã bị một cái đại thủ không an phận lặng lẽ vén lên, thẳng đến bên hông, lộ ra một đôi chân như sứ ngọc. Dải lụa bên hông cũng bị giải khai, tuyết y tụt xuống, đôi vai tinh tế nhẵn mịn như son, phấn quang mê người giống như sương tuyết bị ánh nắng chiếu sáng trong ngày đông.

Vân Triệt giật mình, dưới sự rung động mãnh liệt không có cách nào át chế, bàn tay của hắn không khống chế được nâng lên, vuốt ve phía trên xương quai xanh trần trụi của Phượng Tuyết Nhi...

Bàn tay không có chút ngăn trở nào đụng chạm vào da thịt, đôi mắt đẹp của Phượng Tuyết Nhi lập tức trợn to, cả người như con thỏ nhỏ bị kinh hãi từ trong ngực Vân Triệt nhảy ra, miệng thở hồng hộc, ánh mắt mê loạn...

- Ta... Ta đi trả tuyết y... cho Hàn Nguyệt sư thúc...

Mặt Phượng Tuyết Nhi đỏ tới tận mang tai, luống cuống tay chân kéo tuyết y không biết bị kéo ra từ lúc nào...

- Hô...

Vân Triệt hơi chút ủ rũ, cúi đầu xuống nằm trên xe trượt tuyết.

- Vậy mà còn không có đắc thủ, ngươi không sợ thua Phần Tuyệt Trần rất khó coi sao!

Mạt Lỵ lạnh như băng nói:

- Tâm hồn của Phượng Tuyết Nhi không có chút kháng cự nào đối với ngươi, nếu ngươi cường ngạnh một chút mà nói, hẳn là đã sớm đạt được Phượng Hoàng nguyên âm của nàng.

- Đương nhiên không được!

Vân Triệt lắc đầu, thì thầm nói:

- Loại sự tình này muốn tiến hành theo chất lượng, Tuyết Nhi đối với ta một mảnh tình thâm, nếu ta làm giống như ngươi nói, có thể sẽ khiến nàng kinh hãi, thậm chí xúc phạm tới nàng. Hơn nữa, vì giao thủ cùng Phần Tuyệt Trần đến chiếm Phượng Hoàng nguyên âm của nàng, sẽ để cho ta cảm giác mình đang tổn thương cùng lợi dụng Tuyết Nhi, ta làm không được... Đây là vấn đề nguyên tắc.

- Nguyên tắc?

Mạt Lỵ xoẹt mũi cười lạnh:

- Chuyện liên quan tới nữ nhân, thế mà ngươi có ý tốt nói nguyên tắc... Hừ, quả nhiên là da mặt so với tường thành còn dày hơn.

- Hắc hắc, vẫn là Mạt Lỵ biết rõ mấy cái ưu điểm của ta nhất.

Vân Triệt một mặt cười bỉ ổi.

-... Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như cũng không lo lắng cùng chuyện giao chiến cùng Phần Tuyệt Trần.

- Xem như thế đi. Dù sao, người như Phần Tuyệt Trần cũng có một cái nhược điểm tính cách rất lớn.

Vân Triệt nhắm mắt lại, yên ổn nói ra.

- Nhược điểm tính cách? Ngươi đang nói...

- Chí Tôn Hải Điện, Cơ Thiên Nhu cầu kiến Băng Vân cung chủ Vân Triệt!

Đúng lúc này, một cái thanh âm mềm mại từ bên ngoài truyền đến. Vân Triệt lập tức từ trên xe trượt tuyết đứng dậy:

- Cơ Thiên Nhu?

Vì sao hắn lại tới nơi này?
. Chẳng lẽ, lúc trước Tử Cực nói người đến đưa thiệp mời Ma Kiếm đại hội, chính là chỉ Cơ Thiên Nhu?

Ngoài cửa, truyền đến thanh âm của Mộ Dung Thiên Tuyết:

- Cung chủ, ngoài cửa cung có một quái nhân muốn gặp ngươi, cũng tự xưng đến từ Chí Tôn Hải Điện.

Vân Triệt đứng dậy, đi ra bên ngoài băng các, nhìn thấy Mộ Dung Thiên Tuyết cùng Mộc Lam Y đang đứng ở nơi đó, một mặt trịnh trọng thì hắn vội vàng nói:

- Hai vị sư bá không cần lo lắng, cũng không cần cảnh giới, đây là một vị cố nhân của ta, hắn tới nơi này, hẳn là tặng đồ cho ta, sau khi ta lấy được đồ vật rất nhanh sẽ trở về, bảo Tuyết Nhi không cần lo lắng.

Nói xong, Vân Triệt phi thân lên, hướng về phía cửa cung đi.

- Người Chí Tôn Hải Điện... Cung chủ cẩn thận.

Mộ Dung Thiên Tuyết cùng Mộc Lam Y đồng nói. Mặc dù Vân Triệt đã nói qua không cần lo lắng... Nhưng dù sao đó cũng là người đến tứ đại thánh địa.

Vừa ra khỏi Băng Vân Tiên Cung, Vân Triệt liền thấy phía trước cửa cung có một cái thân ảnh. Toàn thân áo trắng, lỗi lạc mà đứng, trong gió lạnh tay áo bồng bềnh, mặt như Quan Ngọc, mắt như thu thuỷ, tuấn dật xuất trần... Đây là một cái nam nhân có thể dùng một chữ đẹp để hình dung, đẹp đến mức đủ để cho nữ nhân phải ghen tỵ.

Ngọc Diện Yêu Quân —— Cơ Thiên Nhu.

Vân Triệt nghênh đón, ôn hòa chắp tay nói:

- Vãn bối Vân Triệt, gặp mặt Cơ tiền bối. Ba năm không gặp, quả nhiên phong thái của Cơ tiền bối càng hơn trước kia.

Đôi mắt đẹp của Cơ Thiên Nhu giống như hoa đào, lộ ra u oán nhè nhẹ:

- Nếu nói phong thái, người ta so sánh cùng tiểu Triệt Triệt còn kém xa lắm.

Cách ba năm, được nghe lại thanh âm của Cơ Thiên Nhu, khiến da đầu Vân Triệt vẫn tê rần, toàn thân nổi lên một lớp da gà. Thanh âm Cơ Thiên Nhu rơi xuống, tay phải đưa ra, nhẹ nhàng vân vê ngón tay ngọc, một cái cánh hoa màu lam nhạt không biết đến từ đâu, sau đó theo ngón tay vung khẽ, nhẹ bỗng bay về phía Vân Triệt.

Cánh hoa màu xanh nhạt nhìn qua không có chỗ nào khác biệt với cánh hoa thông thường, từ từ bay gần tới chỗ Vân Triệt. Nơi này bị hàn phong tàn phá bừa bãi, nhưng không có ảnh hưởng đến quỹ tích phi hành của cánh hoa chút nào. Ngược lại... hàn phong tới gần nó giống như bị hút vào một cái vòng xoáy khổng lồ không nhìn thấy, biến mất không còn tăm tích.

Cánh hoa tới gần, trên mặt của Vân Triệt vẫn tràn đầy mỉm cười, trực tiếp duỗi ngón tay ra, rất là tùy ý kẹp cánh hoa kia ở giữa hai ngón tay, sau đó thu nạp vào trong lòng bàn tay, lúc bàn tay mở ra lần nữa, cánh hoa đã biến mất không còn tăm tích... Toàn bộ quá trình không có âm thanh vang lên, thậm chí không có chút huyền khí nào rung chuyển.

- Cảm tạ Cơ tiền bối quà tặng.

Vân Triệt mỉm cười nói.

- Ai.

Cơ Thiên Nhu lại u oán than nhẹ một tiếng:

- Quả nhiên quả nhiên Tiểu Triệt Triệt giống như trong truyền thuyết, lúc này mới ba năm không gặp, đã đá người ta đi nơi nào không biết, về sau càng sợ là lọt vào trong mắt tiểu Triệt Triệt cũng không thể.

-! @# $%...

Vân Triệt vô cùng nỗ lực bảo trì vẻ tươi cười, nhưng ngữ khí lại rất chân thành:

- Ân cứu mạng của Cơ tiền bối ở trên Thái Cổ Huyền Chu ba năm trước, từ trước tới giờ vãn bối không dám quên, nếu có thể báo đáp Cơ tiền bối, vãn bối nhất định dốc hết toàn lực.

Ánh mắt Cơ Thiên Nhu hơi chuyển, lóe lên một vòng kinh ngạc, sau đó mềm mại nở nụ cười:

- Sự tình người ta làm ở trên Thái Cổ Huyền Chu năm đó, chỉ là bồi tiểu Hàn Hàn chơi một chút, thuận tiện trả ơn ngươi mà thôi, nào có khoa trương như lời ngươi nói, báo đáp thì càng không cần, nhân tình này, còn trả lại thì thật đáng ghét. Lần này người ta phụng mệnh Hải Điện đại trưởng lão đến đây, đưa tiểu Triệt Triệt một vật.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment