Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 77 - Chương 78: Phế!

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_78" class="block_" lang="en">Trang 39# 2

 

 

 

Chương 78: Phế! Nói Tiêu Lạc Thành tự đào hố chôn mình, bản thân muốn chết, một chút cũng không oan uổng hắn.

Nếu hắn có thể giữ vững đủ bình tĩnh và cảnh giác khi giao thủ với Vân Triệt, mà không phải sơ ý, trào phúng, tư thế ngạo nghễ không tập trung, như vậy, sẽ trước tiên nhận thấy sự đáng sợ của chiêu thức “Vẫn nguyệt trầm tinh” của Vân Triệt, do đó trước tiên lấy thân pháp Huyền kỹ của tông môn mà tránh đi.

Cho dù không thể tránh né, hứn lập tức lấy toàn bộ Huyền lực hộ thể… lấy Huyền lực siêu việt hơn Vân Triệt gần như một đại cảnh giới, một chiêu này của Vân Triệt có khả năng rất lớn sẽ không đủ để tạo thành tổn thương nặng cho hắn, ít nhất sẽ không đả thương nặng đến trình độ như hiện tại, cơ bản cách cái chết không xa.

Rồi sau đó, Vân Triệt bị rút hết toàn bộ Huyền lực sẽ dầu hết đèn tắt, mặc hắn xâu xé.

Nhưng trên thế giới này không có nhiều nếu như.

Tiêu Lạc Thành cũng đủ thông minh, lòng dạ rất sâu, một điểm này không thể phủ nhận. Nhưng đáng tiếc, người hắn đối mặt là Vân Triệt. Vân Triệt là người của hai thế giới, từng trải qua chiến đấu, sống chết, chạy trốn, tranh đấu nhau, bỏ ra nhiều hơn Tiêu Lạc Thành không biết bao nhiêu lần. Bàn về tính kế và đùa bỡn tâm nhãn, ở trong người cùng lứa Tiêu Lạc Thành được cho là nổi tiếng, nhưng ở trước mặt Vân Triệt, ngay từ đầu cho dù xách giày cũng không xứng.

Từ vừa mới bắt đầu, Vân Triệt liền biểu hiện ra điên cuồng rõ ràng, hơn nữa còn là điên cuồng cực kỳ tự tin tự phụ, gần như không coi ai ra gì. Cho dù là đối mặt với bảy tông môn, hắn vẫn như trước không hề thu liễm cuồng vọng, gần như đắc tội bảy tông môn hoàn toàn triệt để, ở trong mắt người khác, cuồng vọng của hắn tự nhiên là vì hắn tuổi còn trẻ mà có được thiên phú kinh người sinh ra, đồng thời, cũng không tránh được sinh ra ấn tượng hắn cuồng vọng quá mức, không biết chừng mực, không điệu thấp giữ mình. Trước đó Vân Triệt chiến đấu liên tiếp năm trận, cũng khiến cho người ta khắc thêm sâu ấn tượng này về hắn năm lần, xác định tuy rằng Vân Triệt là thiên tài, nhưng dù sao tuổi còn rất trẻ, có đại đa số người trẻ tuổi điên cuồng ngạo mạn, quả thật lòng dạ không có chút tâm cơ nào.

Gần như tất cả mọi người cho rằng như thế, tự nhiên cũng bao gồm Tiêu Lạc Thành.

Hơn nữa sau khi Tiêu Lạc Thành đi ra, ngoài ấn tượng Vân Triệt cuồng vọng ngạo mạn ra, lại thêm vào ngạo mạn quá mức mà ngu xuẩn vô tri, càng khinh thường hắn thêm, thậm chí hối hận khi ra tay với kẻ “Ngu xuẩn” như vậy.

Vì thế, từ khi bắt đầu giao thủ với Vân Triệt, hắn liền không hề có dù chỉ một chút thận trọng và cảnh giác với Vân Triệt, dưới Vân Triệt không tiếng động dẫn đường, đối mặt với lần công kích thứ hai của Vân Triệt, từ đầu liền không nghĩ tới lảng tránh và phòng ngự, hơn nữa còn ngạo nghễ đón nhận, cũng xuất ra bảy phần lực chuẩn bị phế bỏ Vân Triệt.

Khi hai đấm va chạm, lúc hắn cảm nhận được không thích hợp, đã hoàn toàn chậm.

- Thiếu… Thiếu tông chủ!!

Sau khi yên lặng giống như chết, một tiếng gầm lên hoảng sợ đến cực điểm vang lên, nam nhân trung niên đi theo Tiêu Lạc Thành kia gần như té ngã về phía Tiêu Lạc Thành, những người ngoại tông Tiêu tông khác cũng sợ hãi vội đuổi theo. Đến trước mặt Tiêu Lạc Thành, nhìn thương thế của hắn ở khoảng cách gần, toàn thân nam nhân trung niên run rẩy, hắn vội vã đưa tay nắm lấy cổ tay Tiêu Lạc Thành, lập tức, sắc mặt của hắn biến đổi, bỗng nhiên quay đầu về phía Vân Triệt, biểu cảm thay đổi đến vô cùng dữ tợn:

- Ngươi tiểu tạp chủng này, ta… Ta giết ngươi!!

Trên người nam nhân trung niên tản mát ra lệ khí và sát khí vô cùng nồng đậm, một tiếng gầm dữ dội, đột nhiên nhằm về phía Vân Triệt, tay phải như móc, chụp thẳng vào cổ hắn, dưới Huyền lực khổng lồ kích động, toàn bộ đại điện đều ngầm rung rung.

Mà lúc này Vân Triệt đã suy yếu đến không chịu nổi, ngay cả vận khí lực cũng không có… Cho dù bây giờ hắn ở trạng thái toàn thịnh, cũng vốn không có khả năng giữ mạng dưới một kích của người trung niên này.

- Dừng tay!

Một tiếng hét lớn, một bóng dáng như hùng ưng từ trên chỗ ngồi bay vút trong không trung, bay về phía người trung niên, người còn ngoài ba trượng, một Huyền lực khổng lồ đã đánh tới, bức người trung niên lùi xa xa.

Bóng dáng này cũng từ trong không trung hạ xuống, đứng ở phía trước Vân Triệt, chính là phủ chủ tân nhậm của Tân Nguyệt Huyền phủ –– Tần Vô Ưu.

Nhìn bóng lưng Tần Vô Ưu chắn trước người mình, Vân Triệt hiểu rõ cười. Là hắn biết, trải qua biểu hiện ngày hôm nay, cho dù như thế nào, Tần Vô Ưu cũng sẽ toàn lực bảo vệ hắn.

Tần Vô Ưu vừa ra tay, nhất thời cả đại điện đều sợ hãi. Bởi vì đây tuyệt đối là thực lực của cảnh giới Địa Huyền! Không hổ là người đến từ Thương Phong hoàng thành, thực lực quả nhiên không giống người thường. Người trung niên bị đánh văng ra vẻ mặt âm trầm, tức giận nói:

- Tần phủ chủ, ngươi có ý tứ gì? Tiểu tạp chủng này trọng thương thiếu tông chủ nhà ta, nợ máu trả bằng máu, chẳng lẽ ngươi còn định che chở cho hắn?

- Ha ha.

Tần Vô Ưu lại cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại:

- Ta thân là phủ chủ Tân Nguyệt Huyền phủ, che chở cho đệ tử phủ ta là chuyện đương nhiên, ta ngược lại muốn hỏi ngươi một câu… Ngươi là một trưởng giả, lại bỗng nhiên ra tay muốn tổn thương đệ tử phủ ta, là có ý gì?

- Ta có ý gì?

Người trung niên cười thảm một tiếng:

- Vốn là một trận luận bàn mà thôi, nhưng tiểu tạp chủng này, lại làm thiếu tông chủ nhà ta bị thương nặng… Hiện giờ, xương cốt cánh tay trái của thiếu tông chủ vỡ thành mười hai khúc, cả cánh tay xem như phế đi. Gân mạch toàn thân gãy gần một nửa, ngay cả Huyền mạch, cũng bị đánh vỡ tả tơi, Huyền lực tán hết, gần như tàn phế…

Mỗi một câu nói của người trung niên, trong lòng người trong điện đều kinh hoàng, đợi khi hắn nói đến “Huyền lực tán hết, gần như tàn phế”, trong đại điện hoàn toàn xôn xao. Người ngoại tông Tiêu tông càng thêm sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Cánh tay trái tàn phế… Gân mạch chặt đứt gần một nửa… Huyền mạch bị đánh vỡ tả tơi… Huyền lực tán hết…

Câu này, không thể nghi ngờ nói cho bọn họ biết, thiếu tông chủ ngoại tông Tiêu tông này, được thừa nhận là thiên tài tuyệt đỉnh tương lai hy vọng của ngoại tông Tiêu tông, người đệ nhất trong lứa tuổi trẻ của Tân Nguyệt thành, thế mà lại…

Bị phế!!

Bị một kích của Vân Triệt phế ngay lập tức!!

Gân mạch gãy gần một nửa, ý nghĩa thiên phú vốn kiêu ngạo trở nên ngay cả người thường cũng không bằng. Huyền mạch bị vỡ, ý nghĩa trước khi hắn chữa trị Huyền mạch, sẽ không có khả năng tu luyện Huyền lực nữa, cho dù Huyền mạch được chữa trị, cũng chỉ có thể bắt đầu từ số không… Từ nay về sau, vốn là người đệ nhất danh chấn ngàn dặm, sẽ lưu lạc thành một phế nhân triệt đầu triệt để, tất cả hào quang, biến mất toàn bộ không còn dấu vết, về sau thừa nhận sẽ không còn là người khác ngưỡng vọng và kính sợ nữa, mà là trào phúng và lạnh lùng ngoài sáng trong tối.

Trong lúc nhất thời, mỗi một người đều giống như cảm thấy có một hơi thở lạnh lẽo dũng mãnh lọt vào dọc theo cột sống, nhanh chóng lan tràn tới toàn thân. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vân Triệt lại một lần nữa triệt để thay đổi, từ ánh mắt nhìn thiên tài, biến thành giống như đang nhìn một quái vật.

Một Nhập Huyền cảnh cấp một, thế mà lại một chiêu phế đi một Nhập Huyền cảnh cấp mười! Phế lại còn là thiếu tông chủ ngoại tông Tiêu tông coi trọng nhất, phế chính là thiên tài đệ nhất Tân Nguyệt thành công nhận!

Một Nhập Huyền cảnh cấp một thế mà lại có thể một kích trực tiếp phế Tiêu Lạc Thành đi, sự thật này sẽ tạo thành rung động còn ở tiếp theo. Mỗi người đều đầy đủ dự cảm thấy, ngoại tông Tiêu tông sẽ chấn động… Mà chấn động của ngoại tông Tiêu tông, ý nghĩa với toàn bộ Tân Nguyệt thành chấn động.

Vân Triệt này, xộc ra tai họa có thể nói là lớn nhất Tân Nguyệt thành từ trước cho tới nay. Bọn họ có thể tưởng tượng, nghênh đón hắn, sẽ là trả thù tàn khốc nhất của ngoại tông Tiêu tông.

Người trung niên này vừa nói ra, Tần Vô Ưu cũng hơi sửng sốt, hắn tuyệt đối thật sự không ngờ tới, một chút uy lực mới vừa rồi của Vân Triệt lại khủng bố như thế, tổn thương Tiêu Lạc Thành đến trình độ này.

Tần Vô Ưu chưa trả lời, Vân Triệt ở phía sau hắn đã cười lạnh ra tiếng, dùng giọng nói suy yếu chậm rãi nói:

- Cho nên sao? Ngươi lại dự định làm như thế nào? Trước khi ta và Tiêu Lạc Thành giao thủ, chúng ta đã từng hứa hẹn, trong lúc giao thủ cho dù là ai nhận lấy trọng thương, cũng chỉ do bản thân học nghệ không tinh, tuyệt đối sẽ không trách hỏi đối phương. Hơn nữa lúc đó, còn để cho mọi người ở đây chứng kiến thay. Ta nhớ được khi đó, ngươi giống như còn kêu vang dội nhất. Mà bây giờ, Tiêu Lạc Thành bị trọng thương, ngươi lại bỗng nhiên muốn ra tay với ta, đây chính là phong cách hành sự của Tiêu tông các ngươi? Tiêu tông các ngươi, chẳng lẽ đều là một đám tiểu nhân vô sỉ bội bạc, làm cho người ta khinh thường?

Vân Triệt vừa nói ra phen này, sắc mặt nam nhân trung niên nhất thời biến đổi, nhưng lập tức trở nên càng thêm âm trầm, sát khí lạnh như băng xuyên qua Tần Vô Ưu, gắt gao tập trung trên người Vân Triệt, hận không thể dùng hơi thở bầm thây hắn vạn đoạn:

- Ngươi… Ngươi câm miệng cho ta! Một trăm cái mạng của ngươi, đều kém thiếu tông chủ nhà ta một đầu ngón tay! Hôm nay không giết ngươi, Tiêu Tại Hách ta uổng làm người!!

Nói xong, Tiêu Tại Hách hít một hơi, tay phải đánh ra, một luồng Huyền lực như gió bão đánh thẳng về phía Vân Triệt. Hắn vừa mới ra tay, Tần Vô Ưu liền vung tay áo dài lên, hóa giải sạch sẽ Huyền lực của Tiêu Tại Hách. Tần Vô Ưu tức giận nói:

- Tiêu Tại Hách, ngươi còn dám ra tay với đệ tử phủ đệ ta, ta sẽ không khách khí!

- Ngươi!

Tiêu Tại Hách sinh lòng tức giận:

- Tần phủ chủ, ngươi đây là đang chuẩn bị trở mặt với Tiêu tông ta sao!

- Ha ha, Tần mỗ đương nhiên chưa từng có ý nghĩ này.

Tần Vô Ưu cười nhẹ, nhưng ngay lập tức mặt lại sa sầm xuống:

- Nhưng hôm nay cũng là ngươi xúc phạm đến Tân Nguyệt Huyền phủ ta trước, trước đó chúng ta đã đồng ý với nhau cho dù ai bị thương nặng đều tuyệt đối không truy cứu trách nhiệm đối phương. Tiêu tông các ngươi đáp ứng nhanh nhất, chưa hề biểu hiện ra phản đối, tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến! Tần mỗ ta càng nghe xem như rành mạch. Hiện giờ ngươi lại bỗng nhiên ra tay với đệ tử phủ ta, vậy chính là vô lý hạ sát thủ! Hành vi bậc này, chưa từng để Tân Nguyệt Huyền phủ ta vào trong mắt!

- Tiêu tông ngươi ở Tân Nguyệt thành đúng là một tay che trời. Nhưng Tân Nguyệt Huyền phủ ta cũng sẽ không tùy ý để các ngươi khi dễ mà không hề lên tiếng. Ngươi lại dám ra tay công kích đệ tử phủ ta, Tần mỗ ta, không ngại lưu toàn bộ người Tiêu tông có mặt ở đây hôm nay lại!

Từ khi yến tiệc bắt đầu, Tần Vô Ưu luôn biểu hiện vô cùng bình tĩnh ôn hòa, đều có khuôn mặt tươi cười với bất kỳ ai, có thể nói không hề có khí chất trầm tư của tông chủ. Nhìn qua là một người rất dễ thân cận, thậm chí có một chút cảm giác thật dễ bắt nạt. Nhưng lúc này nói ra một phen, lại từng chữ đinh tai, từng chữ uy nghiêm, cho dù đối diện là Tiêu tông, cũng không hề có một chút e sợ và mềm yếu.

Tứ đại trưởng lão hôm nay đến Tân Nguyệt Huyền phủ toàn bộ kích động đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Tần Vô Ưu đều nóng rực kích động. Lúc này bọn họ đối mặt với ngoại tông Tiêu tông cường đại, cho tới bây giờ bọn họ thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ, Tân Nguyệt Huyền phủ thế mà cũng có một ngày có gan mạnh cứng rắn đối thoại với Tiêu tông như thế. Vị phủ chủ trước đó tuy rằng năng lực xuất chúng, nhưng tại nhiệm năm năm, ở trong phủ uy nghiêm mười phần, nhưng khi đối mặt với bảy tông môn từ trước đến nay dè dặt cẩn trọng, cho dù bị nhận áp chế, cũng đều nén giận. Nhất là khi đối mặt với Phần Thiên môn và Tiêu tông, càng gần như đến trình độ khúm núm.

Mà Tần phủ chủ tân nhậm, vì bảo vệ một đệ tử trong phủ, lạnh lẽo với Tiêu tông, thậm chí không tiếc nói ra lời nói “Không ngại lưu toàn bộ người Tiêu tông có mặt ở đây hôm nay lại” ác như vậy… Không! Đây tuyệt đối không phải là lời nói ngoan độc, vẻ mặt nghiêm nghị kia của Tần Vô Ưu, còn có hơi thở phóng thích ra ngoài, đều đang chứng minh, hắn tuyệt đối nghiêm túc.

- Ngươi!!

Sắc mặt Tiêu Tại Hách trở nên vô cùng khó coi, Tiêu tông hắn một tay che trời ở Tân Nguyệt thành, chưa từng bị người đối xử như vậy. Hắn quay lại nhìn thảm trạng của Tiêu Lạc Thành, toàn thân phát run một trận. Nhưng cuối cùng nói không ra lời nói ngoan độc gì… “Giấy sinh tử” toàn trường chứng kiến khi trước, giống như một đống phân để ngang trên mặt mũi và trên ngực hắn. Đồng thời, Tần Vô Ưu tùy ý ra tay đã một kích phất hủy tụ lực của hắn, chứng minh tu vi của Tần Vô Ưu này ít nhất phải thắng hắn trên một đại cảnh giới… Cũng chính là đã ngoài Địa Huyền cảnh cấp năm! Không biết mạnh hơn vị Chu phủ chủ lúc trước bao nhiêu, cũng không yếu kém tông chủ ngoại tông Tiêu tông hắn!

Thực lực như thế, cho dù Tiêu tông hắn cũng không thể không kiêng kỵ, cũng khó trách dám cường ngạnh như thế.

Tần Vô Ưu đã cố ý bảo vệ Vân Triệt, lấy người Tiêu tông bọn họ hôm nay mang đến, vốn không thể làm gì được.

- Được, tốt lắm!

Tiêu Tại Hách phát run một trận:

- Chuyện ngày hôm nay, còn có lời Tần phủ chủ nói, Tiêu Tại Hách ta… Nhớ thật kỹ! Quà tặng hôm nay, Tiêu tông chúng ta… Ngày khác tất nhiên… Hoàn trả gấp trăm lần!!

- Chúng ta đi!

Cẩn thận vô cùng nâng Tiêu Lạc Thành đã hấp hối lên, mấy người ngoại tông Tiêu tông bước nhanh rời đi. Khi rời đi, trên người mỗi người đều mang theo lệ khí trầm trọng.

- Nếu Tiêu tông các ngươi bỏ được Tử mạch thiên tinh, kinh mạch và huyền mạch bị phế của Tiêu Lạc Thành cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội phục hồi như cũ.

Tần Vô Ưu nhìn bóng lưng bọn họ, vẻ mặt lạnh nhạt không gợn sóng nói.

Bước chân của Tiêu Tại Hách dừng lại một chút, âm trầm nói:

- Không nhọc Tần phủ chủ nhắc nhở… Đi!

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment