.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_778" class="block_" lang="en">Trang 389# 2
Chương 778: Thí Nguyệt Ma Quân (bốn)
-...!
Tuy rằng trong lòng sớm đã có suy đoán, nhưng nghe thấy Mạt Lỵ đang dùng ngữ khí cực kỳ trầm trọng nói ra cái chữ"Ma" này, tâm hồn Vân Triệt mạnh mẽ run run một cái.
Ma! Tồn tại ở thời đại Thượng Cổ, cùng Chư Thần Viễn Cổ thống trị thế giới Hỗn Độn, sức mạnh, sinh mệnh, linh hồn... Tất cả phương diện đều vượt xa loài người... Cùng tồn tại với tất cả sinh linh phía trên.
Nhưng rõ ràng thần cùng ma đã tuyệt diệt ở trăm vạn năm trước rồi cơ mà.
Chư Thần vẫn diệt còn để lại truyền thừa rải rác, mà ma theo lời Mạt Lỵ nói lúc trước đã biến mất từ lâu không để lại một ít vết tích.
- Mạt Lỵ... ngươi xác định sao?
Lúc Vân Triệt nói chuyện, nhịp tim gần ở trạng thái ngừng đập. Nếu như những lời Mạt Lỵ nói trở thành sự thật, vậy thì thứ đứng trước mặt mình là một sinh linh khủng bố vốn nên tuyệt diệt ở trăm vạn năm trước, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết Viễn cổ.
- Vô cùng có khả năng... Lúc nãy hắn triển khai Vĩnh Dạ Huyễn Ma điển tuy không cường đại, nhưng cũng cực kỳ thuần túy! Khác một một trời một vực với lúc Phần Tuyệt Trần triển khai! Nếu như ma thể cùng ma hồn không đủ thuần túy, thì không thể sử dụng ma công thuần túy tới như vậy... Mà ma công Vĩnh Dạ Huyễn Ma điển vốn cùng Viễn cổ Ma Tộc đồng thời tuyệt diệt.
Mỗi một chữ của Mạt Lỵ đều trầm trọng như đá lớn vạn cân:
- Vĩnh Dạ Huyễn Ma Điển của Phần Tuyệt Trần vô cùng có khả năng đến từ Vĩnh Dạ Vương tộc.
Vân Triệt:
-...
- Ngươi là người nào? Ngay cả ma công của bản vương cũng đều nhận biết.
Lời nói của Mạt Lỵ không chỉ kinh sợ Vân Triệt, cũng kinh sợ Thí Nguyệt Ma Quân, để nó bốc lên ma khí Hắc Ám thoáng trầm xuống, nhưng hắc quang trong con ngươi lại cường thịnh.
- Hừ, nực cười.
Mạt Lỵ cười lạnh nói:
- Vĩnh Dạ Huyễn Ma điển rất quý hiếm sao? Ở Thiên Huyền đại lục, người sử dụng Vĩnh Dạ Huyễn Ma điển đâu chỉ ngàn vạn người.
Mạt Lỵ hiển nhiên là đang thăm dò.
- Hoàn toàn nói bậy!
Trong âm thanh của Thí Nguyệt Ma Quân mang theo tầng tầng tức giận:
- Vĩnh Dạ Huyễn Ma điển là ma công độc nhất của Vĩnh Dạ Ma Tộc ta, cũng là ma công hiếm hoi còn sót lại trên cõi đời này! Trong thiên hạ ngoại trừ bản vương, tuyệt đối không thể xuất hiện ở trên người thứ hai.
- Thật sao? Nếu ma công kia chỉ thuộc về một mình ngươi, vậy ngươi giải thích thế nào về chuyện Bổn công chúa nhận ra nó, còn chuẩn xác hô lên tên của nó?
Mạt Lỵ lạnh lùng nói.
Trong chốc lát, Thí Nguyệt Ma Quân không nói gì, sau đó đột nhiên khói đen trên người bốc lên, một luồng hung hăng giống như biển gầm bạo phát, lại lần nữa bức Vân Triệt lui thân mười mấy bước, nhưng cùng lúc đó hắn cũng rõ ràng cảm giác được, cơn tức giận này của Thí Nguyệt Ma Quân tựa hồ cũng không phải nhằm vào hắn.
- Thì ra là như vậy... Thì ra là như vậy!
Thí Nguyệt Ma Quân phẫn nộ gầm lên:
- Là cái tên nghịch tử kia... Nghịch tử! Hắn không chỉ phản bội bản vương, mà còn đưa ma công chí cao vô thượng của tộc ta cho loài người... À —— à!!! Năm đó, bản vương... Nên chém ngươi thành muôn mảnh... Chém thành muôn mảnh!
Ầm! Ầm! Ầm!!
Tâm tình của Thí Nguyệt Ma Quân mất khống chế, lực lượng cũng nổ lên, Huyền lực Hắc Ám hỗn loạn trùng kích bốn phía, mang theo nhiều tiếng nổ đinh tai nhức óc.
- Hắn đang nói cái gì? Nhi tử của hắn?
Hai mắt Vân Triệt đông lạnh, nâng toàn bộ tinh thần để đề phòng. Nhưng âm thanh mà Thí Nguyệt Ma Quân hống ra, hắn hoàn toàn nghe không hiểu.
Mạt Lỵ chầm chậm mà trầm thấp nói:
- Nhất định phải nghĩ ra biện pháp để hắn nói ra tất cả bí mật trên người hắn! Cõi đời này vẫn còn một con ma đang ẩn giấu! Cái này tuyệt không đơn giản như hai chữ 'Ly kỳ'! Mà chuyện lớn động trời này đủ để náo động toàn bộ Hỗn Độn!
- Nếu như hắn thật sự là ma của Ma Tộc Viễn cổ, thì ở một ngày nào trong trong tương lai, hắn sẽ khôi phục thực lực, như vậy... hắn sẽ mang tới kiếp nạn khủng khiếp cho toàn bộ thế giới Hỗn Độn.
Tâm niệm của Vân Triệt vừa chuyển, lạnh lùng nói:
- Thí Nguyệt Ma Quân! Thật ra ta có thể nói cho ngươi, chúng ta biết 'Vĩnh Dạ Huyễn Ma điển' từ một thanh kiếm tên là 'Thiên Tội Thần Kiếm'! Có phải thanh Thiên Tội Thần Kiếm có quan hệ với ngươi?
- Thiên Tội Thần Kiếm?
Thí Nguyệt Ma Quân cười giận dữ:
- Đó là Vĩnh Dạ Ma kiếm của bản vương.
Vĩnh Dạ... Ma kiếm?
- Thiên Tội Thần Kiếm là cái tên mà Vĩnh Dạ Vương tộc đặt ra, dùng để nhắc nhở hậu nhân vận dụng kiếm giả này xúc phạm thiên tội! Mà Vĩnh Dạ Ma kiếm... Mới chân chính là tên của nó.
- Vậy vì sao nó lại ở Thiên Huyền đại lục? Lẽ nào ngươi tận lực để lại?
Vân Triệt ngưng mi hỏi. Lúc nói chuyện, hắn âm thầm dốc toàn lực thu liễm huyền lực. Bởi vì mình biểu hiện càng yếu, yếu đến mức không hề có sức chống cự ở trước mặt hắn, giống như một người chết, hắn sẽ dễ dàng nói ra nhiều chuyện hơn.
Cơn tức giận của Thí Nguyệt Ma Quân vẫn chưa tiêu tan, tựa hồ 'nghịch tử' trong miệng hắn là mối hận cả đời của hắn, âm thanh vẫn không khống chế được gào thét:
- Vạn năm trước, bản vương rốt cục cũng thoát khỏi phong ấn, tuy rằng chưa chết, nhưng mệnh hồn hồn nguyên đều thảm không thể tả, một khi đụng đến ánh sáng Nhật Nguyệt sẽ đau đến không muốn sống, nhanh chóng tiêu vong, chỉ có thể cuộn mình ở nơi không thấy ánh mặt trời! Bản vương vì muốn biết được sự biến hóa của thế giới bên ngoài, đã ném Vĩnh Dạ Ma kiếm đi ra thế giới bên ngoài! Mà bên trong Vĩnh Dạ Ma kiếm phong ấn ma hồn nghịch tử của bản vương!
- Bản vương vốn cho rằng hắn sẽ như mong muốn của bản vương, báo cho bản vương biết tất cả. Nhưng tên nghịch tử kia lại chặt đứt liên hệ linh hồn cùng bản vương! Hắn dĩ nhiên phản bội bản vương! Thậm chí ngay cả Vĩnh Dạ Huyễn Ma điển đều truyền cho nhân loại đê tiện... À —— à!
- Thiệt thòi bản vương năm đó tự tay phá huỷ ma thể của hắn, rồi phong nhập Ma Hồn của hắn vào Vĩnh Dạ Ma kiếm, để hắn có thể bất tử theo bản vương! Nhưng hắn lại phản bội bản vương... Nghịch tử! Nghịch tử!
Tâm tình của Thí Nguyệt Ma Quân càng ngày càng mất khống chế, nổi giận tiếng gầm gừ muốn xé rách màng tai của Vân Triệt.
- Mạt Lỵ, ngươi nghe hiểu hắn đang nói cái gì sao?
Vân Triệt dựa vào phía sau vách tường, thấp giọng hỏi.
- Thiên Tội Thần Kiếm chính là Vĩnh Dạ Ma kiếm trong miệng nó, bên trong còn cất giấu một ma hồn!
Mạt Lỵ trầm thấp nói:
- Có điều thanh kiếm kia không đáng lo, ngay cả Vĩnh Dạ Vương tộc đều có thể dễ dàng phong tỏa nó, sức mạnh của nó đã yếu không thể tả. Đến ngày hôm nay, ma hồn bên trong coi như chưa tiêu tan, nhưng cũng đến ranh giới tiêu tan. Thế nhưng tại sao Thí Nguyệt Ma Quân này lại sống sót? Đã thế còn sống đến nay!
- Tinh cầu này là do Tà Thần sáng tạo! Mà hắn nói mình bị phong ấn trăm vạn năm, vô cùng có khả năng là bị Tà Thần phong ấn! Mà Tà Thần đã có năng lực phong ấn hắn lâu như vậy, tại sao lúc trước không giết hắn? Vừa rồi hắn cũng đã nói hắn phong nhập Ma Hồn của con trai hắn vào trong kiếm có thể bất tử như hắn... Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Một con ma sống sót, chuyện này lộ ra ngoài, người thường không thể nào tưởng tượng được sự trầm trọng cùng đáng sợ của nó.
Âm thanh của Mạt Lỵ lại lần nữa vang lên trong Thí Nguyệt Ma Quật:
- Thí Nguyệt Ma Quân! Ngươi luôn mồm luôn miệng tự xưng Vĩnh Dạ Ma Tộc, lại mấy lần nói là bị phong ấn trăm vạn năm, lẽ nào muốn nói cho chúng ta ngươi là Ma Thần thời đại Viễn Cổ hay sao? A, quả thực nực cười! Từ trăm vạn năm trước, Thần tộc cùng Ma Tộc đã tuyệt diệt, đây là chuyện mà đứa trẻ ba tuổi trong toàn bộ không gian hỗn độn đều biết, nếu bọn ta tin mỗi một câu nói của ngươi, thì quả thực ngu không ai bằng.
- Ma thể của Bản vương há lại là thứ để nhân loại thấp hèn các ngươi có tư cách nghi vấn.
Thí Nguyệt Ma Quân gào lên giận dữ nói:
- Thần Vẫn Ma diệt, một nửa Vĩnh Dạ Ma Tộc chết vào trong tay Thần tộc, một nửa chết trong Tà Anh Vạn Kiếp Luân! Chỉ có bản vương còn sống! Nhưng cái tên Tà Thần chết tiệt kia rõ ràng đã trúng 'vạn kiếp vô sinh' của Tà Anh Vạn Kiếp Luân rồi, mà còn sống lâu như vậy, đã thế hắn còn dùng toàn bộ sức mạnh còn lại phong ấn bản vương ở nơi thấp hèn này.
- Hắn quả nhiên giống như lời ngươi nói, là bị Tà Thần phong ấn!
Vân Triệt thấp giọng nói.
Mạt Lỵ:
-...
- Bản vương bị phong ấn trăm vạn năm... Ròng rã hơn một triệu năm!
Thí Nguyệt Ma Quân tiếp tục gào thét, tựa hồ đang dùng phương thức này phát tiết sự phẫn nộ do tên"Nghịch tử" kích thích:
- Phong ấn chết tiệt, mỗi một tức đều ăn mòn ma thể cùng ma hồn của bản vương! Bản vương vốn cho rằng bản thân thân hồn vẫn diệt trong phong ấn của Tà Thần, nhưng không nghĩ tới, vạn năm trước, sức mạnh phong ấn dĩ nhiên tiêu hao hết, không chỉ để bản vương lưu lại một tia mệnh nguyên cùng hồn nguyên, còn lấy lại được tự do!
-...
Lời nói của Thí Nguyệt Ma Quân khiến Vân Triệt chớp mắt nghi hoặc... Bình thường, sau khi thoát khỏi phong ấn đều nói là"Giành lấy tự do, cũng lưu lại một tia mệnh nguyên cùng hồn nguyên", nhưng hắn lại nói"Để bản vương lưu lại một tia mệnh nguyên cùng hồn nguyên, để có tự do một lần nữa.
Câu nói này được hiểu là, tựa hồ lúc trước hắn bị phong ấn không được tự do?
Có điều, sự nghi ngờ này của Vân Triệt cũng chỉ chớp mắt lóe qua, bởi vì rất có thể ngôn ngữ của Thí Nguyệt Ma Quân sai lệch mà thôi.
- Tà Thần nhất định không nghĩ đến, hắn hao hết toàn lực phong ấn vẫn
không thể giết bản vương... Mà bản thân hắn cũng đã chết trăm vạn năm rồi, ha ha ha ha!
Thí Nguyệt Ma Quân từ nổi giận bắt đầu chuyển thành cười lớn:
- Đây là trời cao giúp bản vương, giúp Vĩnh Dạ Ma Tộc ta!
- Tà Thần phong ấn bản vương ở thế giới cực kỳ thấp này nhất định là vì để cho bản vương dù cho có một ngày có thể thoát khỏi phong ấn cũng vĩnh viễn không cách nào khôi phục ma thể cùng Ma Hồn tàn tạ, chỉ có thể chờ chết! Nhưng, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, nhóm nhân loại ngu xuẩn đê tiện lại vì bản vương đúc ra một kết giới hoàn mỹ kết, không chỉ hoàn toàn ngăn cách ánh sáng Nhật Nguyệt, còn để những ma khí quý giá này không tiêu tán, hoàn toàn để bản vương sử dụng! Càng kỳ diệu hơn chính là, nơi này dĩ nhiên dựng dục ra một cây U Minh Bà La hoa... Thu nạp ma khí khôi phục mệnh nguyên, nuốt U Minh Bà La hoa có thể khôi phục hồn nguyên, tất cả đều là trời cao ở giúp Vĩnh Dạ Ma Tộc ta lại lần nữa ma lâm thiên hạ!
-!
Lần này, Vân Triệt thật sự nghe hiểu.
Thí Nguyệt Ma Quân... Bị Tà Thần trước khi vẫn diệt dùng sức mạnh cuối cùng phong ấn tại nơi này! Mà một vạn năm trước, phong ấn mất đi hiệu lực, để Thí Nguyệt Ma Quân trốn thoát, nhưng, hắn bị phong ấn cắn nuốt trăm vạn năm chỉ còn thoi thóp, coi như thoát khỏi phong ấn sớm muộn cũng sẽ vẫn diệt.
Nhưng hết lần này tới khác, sau khi hắn thoát khỏi phong ấn không lâu đã bị tổ tiên của Chí Tôn Hải Điện phát hiện, rồi rèn đúc lên kết giới... Cũng vì hắn chế tạo ra một nơi khôi phục vô cùng tốt.
Càng bởi vì tích trữ lực lượng Hắc Ám mà dựng dục ra một cây U Minh Bà La hoa!
Chí Tôn Hải Điện vốn định đóng kín ma khí đáng sợ cùng Thí Nguyệt Ma Quân ở trong đó... Nhưng trong lúc vô tình lại cứu hắn!
Nhưng mặt khác, nếu không có kết giới này, ma khí không biết từ đâu mà có sẽ tiêu tán vào Thiên Huyền đại lục, hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.
Giống như Mạt Lỵ nói, so với Thí Nguyệt Ma Quân, đồ vật không ngừng phóng thích ma khí kia còn kinh khủng hơn!
Mạt Lỵ lạnh lẽo nói:
- Năm đó, ngay cả Tà Thần đều bị Tà Anh Vạn Kiếp Luân diệt, tại sao duy chỉ có ngươi sống sót? Mà phong ấn ngươi trăm vạn năm so với chuyện giết ngươi còn gian nan nhiều lắm, tại sao Tà Thần lại lựa chọn tiêu hao tất cả sức mạnh phong ấn ngươi, mà không phải trực tiếp giết ngươi?
- Ha.
Thí Nguyệt Ma Quân âm trầm cười, đến giờ khắc này, sự tức giận trên người hắn đã bắt đầu lắng xuống:
- Bởi vì Tà Anh Vạn Kiếp Luân không giết được bản vương, Tà Thần càng giết không được bản vương!
- Tại sao không giết được ngươi?
Mạt Lỵ ép hỏi:
- Vĩnh Dạ Ma Tộc cũng không phải gia tộc đứng đầu Ma tộc Viễn cổ! Mà ngươi coi như là vương của Vĩnh Dạ Ma Tộc cũng không phải ma cao cấp nhất! Ngay cả thần Sáng Thế, Kiếp Thiên Ma Đế- nhân vật cao tầng nhất trong Thần Ma đều vẫn diệt... Tại sao một mực chỉ có ngươi không chết?
Ầm!
Thí Nguyệt Ma Quân không hề trả lời, sau khi dẹp loạn tức giận cùng tâm tình, lực lượng hắc ám trên người hắn lại lần nữa khuấy động, khí tức lạnh lẽo thấu xương một lần nữa vững vàng khóa chặt Vân Triệt, theo bước chân hắn bước lên phía trước, toàn bộ Thí Nguyệt Ma Quật đều kịch liệt run rẩy:
- Nếu muốn biết như thêd, vậy thì sau khi chết hãy hỏi Tà Thần chết tiệt kia đi. Nhân loại thấp hèn, nếu như ngươi không may bị phong ấn ở đây, bản vương còn lười động thủ, nhưng ma khí nơi này đều bị ngươi nuốt chửng, đã thế ngươi còn dám mơ ước U Minh Bà La hoa của bản vương... Vậy thì hưởng thụ thật tốt cái chết tàn khốc mà bản vương ban cho ngươi đi.