Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 786 - Chương 787: Mạnh Mẽ Bắt Lấy U Minh

. ._394__1" class="block_" lang="en">Trang 394# 1

 

 

 

Chương 787: Mạnh mẽ bắt lấy U Minh



- Hắn chết... rồi sao?

Vân Triệt nói ra một câu tối nghĩa.

- Chết rồi! Ma hồn tán loạn, không bao lâu, thi thể cũng sẽ bị Kim Ô Viêm đốt sạch.

Mạt Lỵ ở trong tâm mạch yên lặng thở dài một tiếng:

- Bây giờ ngươi không cần phân tâm bất cứ chuyện gì, toàn lực chữa thương! lần này ngươi tổn thương thực sự quá nặng, nếu như ngươi lại kéo dài thêm một chút thì lúc nào cũng có thể mất mạng!

Vân Triệt không nói thêm gì nữa, cố gắng điều chỉnh một cái tư thái bình thường, sau đó nhanh chóng bài trừ tạp niệm, ngưng tâm vận chuyển Đại Đạo Phù Đồ Quyết... Hắn biết lời Mạt Lỵ nói cũng không phải là nói chuyện giật gân. Cho dù lúc ở Thái Cổ Huyền Chu, hắn cũng không có trọng thương đến mức ngay cả cảm giác đau đớn đều không thấy.

Lần này nội thương ngoại thương đều cực nặng, nhìn chung toàn bộ Thiên Huyền đại lục, bị thương đến trình độ này còn có thể bảo trì không chết, cũng chỉ có một mình Vân Triệt. Lại thêm chuyện huyền lực thâm hụt cực độ, lần này muốn hoàn toàn khôi phục, cũng cần thời gian tương đối dài.

Do trọng thương, nên sức tập trung của Vân Triệt cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Ròng rã nửa khắc đồng hồ, Phù Đồ Tháp màu vàng nhạt mới chậm rãi xuất hiện, thiên địa chi tức tràn vào trong cơ thể Vân Triệt cũng bắt đầu trở nên nồng nặc.

Phía cuối Thí Nguyệt Ma Quật, thi thể tan nát của Thí Nguyệt Ma Quân đã bị Kim Ô Viêm đốt cháy hầu như không còn. Không có ma lực gia trì, ma thân cũng vô lực đào thoát vận mệnh bị thiêu cháy thành tro bụi... Mà bên dưới tầng tầng đen nhánh kia, lại mơ hồ bắn ra một tia hắc quang dị thường.

Phía sau là vách tường cuối cùng của Thí Nguyệt Ma Quật. Sau khi Vân Triệt mở ra"Oanh thiên" dùng nhất kiếm đánh trúng Thí Nguyệt Ma Quân, có vô số lực lượng trùng kích ở trên vách tường kịt kia. Chỉ có điều, ở dưới cỗ lực lượng có thể oanh diệt Thí Nguyệt Ma Quân kia, bức tường này vẫn không có vỡ nát. Chỉ nứt ra hơn mười vết nứt dài nhỏ, nhưng chỉ có thể tính là hơi nhỏ.

Bên trong vết rách, có từng sợi hắc khí không bình thường lặng lẽ tràn ra ngoài. Chỉ có điều nó ở phía dưới hắc ám nên mắt thường không có khả năng phát giác.

- Điệp ô ô ô... Điệp ha ha... Ô ô y ô...

Tất cả đã kết thúc, nhưng tiếng khóc âm trầm vẫn còn đang quanh quẩn ở trong Thí Nguyệt Ma Quật. U Minh Bà La Hoa vẫn còn đang chập chờn, nhưng chỉ còn lại bốn cánh hoa, vô luận là thanh âm quỷ khóc, hay là quang mang tử sắc, đều suy yếu rất nhiều.

—— —— —— —— —— —— ——

Thương Phong quốc, Băng Cực Tuyết Vực.

Đông Phương Hưu một đường hướng bắc, đi cả ngày lẫn đêm, gần như trên đường không ngừng nghỉ chút nào. Lấy tu vi mới vào Vương Huyền của hắn, quả thực không cần dùng đến mười canh giờ là có thể từ Thương Phong hoàng thành đi đến Băng Vân Tiên Cung.

Sau khi đến Băng Vân Tiên Cung nói rõ ý đồ, huyền lực của Đông Phương Hưu gần như hao hết, cả người ngã vào trong đống tuyết, nửa ngày mới miễn cưỡng tỉnh lại.

- Đông Phương phủ chủ yên tâm, cung chủ có mang theo Băng Vân tiên phách, cho dù cách xa nhau ba mươi vạn dặm, cũng có thể tùy thời thu được truyền âm của chúng ta.

Tin tức Tiêu Vân mất tích cũng làm cho đám người Băng Vân Tiên Cung cảm thấy sợ hãi. Vân Triệt từng chính miệng nói qua, Tiêu Vân là huynh đệ kết nghĩa của hắn, mấy tháng trước còn từng dẫn hắn tới Băng Vân Tiên Cung, cũng hiệp trợ dọa lui Nhật Nguyệt Thần Cung.

Đám người Mộ Dung Thiên Tuyết không kịp dàn xếp cho Đông Phương Hưu, sáu người hợp lực, cấp tốc xây lên một cái truyền âm huyền trận đặc hữu của Băng Vân Tiên Cung. Mượn nhờ huyền trận, chỉ cần Vân Triệt chưa thoát khỏi Thiên Huyền đại lục, tất nhiên có thể thu được truyền âm.

Truyền âm huyền trận dựng thành, Mộ Dung Thiên Tuyết ở trong trận, ngưng tâm truyền âm, nhưng ngay lúc đó nàng liền mở to mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Sư tỷ, thế nào?

Mộc Lam Y lo lắng hỏi.

- Không được, không cách nào truyền âm.

Nguyệt mi của Mộ Dung Thiên Tuyết nhíu lại, ngưng trọng lắc đầu.

- Không biết.

Phong Hàn Nguyệt khẩn trương nói:

- Cung chủ có Băng Vân Tiên phách, làm sao lại không thu được truyền âm. Trước kia chưa từng xảy ra loại chuyện như vậy. Trừ phi... Trừ phi cung chủ trừ Băng Vân tiên phách trong thân thể đi.

- A!

Phong Hàn Tuyết kinh hô một tiếng, đôi mắt đẹp trở nên mờ mịt trong nháy mắt:

- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ cung chủ không cần chúng ta nữa sao...

- Không nên nói lung tung.

Quân Liên Thiếp lập tức quát nói:

- Cung chủ là người trọng tình trọng nghĩa nhất trên đời này, tuyệt không có khả năng bỗng nhiên từ bỏ Băng Vân Tiên Cung chúng ta. Nếu hắn thật sự trừ đi Băng Vân tiên phách, sáu người chúng ta cũng phải có cảm ứng. Ta phỏng đoán, Chí Tôn Hải Điện nằm ở cực nam Thiên Huyền phía trên đại dương ba ngàn dặm, vị trí này đã thoát ly phạm trù Thiên Huyền đại lục, cho nên không cách nào thu được truyền âm của chúng ta. Cũng có thể... Nơi đó là thánh địa, nên tồn tại kết giới thủ hộ cường đại, cho nên truyền âm bị ngăn cách.

- Có khác khả năng là cung chủ đang ở bên trong 'Thí Nguyệt Ma Quật' mà hắn từng đề cập qua.

Sở Nguyệt Ly tiếp lời:

- Cung chủ đã hai lần nói qua, lần này hắn đi Chí Tôn Hải Điện, mục đích chính là tiến vào 'Thí Nguyệt Ma Quật' tìm một kiện đồ vật. Mà nếu cái 'Thí Nguyệt Ma Quật' kia là cấm địa lớn nhất Chí Tôn Hải Điện, tất nhiên có kết giới ngăn cách cực mạnh, không cách nào truyền âm là chuyện không thể bình thường hơn được.

- Tóm lại, chúng ta không cần suy đoán quá nhiều.

Mộ Dung Thiên Tuyết ra khỏi huyền trận, sau đó hướng về phía Đông Phương Hưu nói:

- Đông Phương phủ chủ, ngươi tạm thời ở đây nghỉ ngơi, sau đó truyền âm cho Thương Nguyệt nữ hoàng về việc này. Cung chủ không cách nào tiếp nhận truyền âm tất có nguyên do, nhưng không cần quá mức lo lắng. Về sau, cách mỗi một canh giờ chúng ta sẽ thử nghiệm truyền âm một lần, tin tưởng rất nhanh cung chủ sẽ có đáp lại.

- Như thế... Làm phiền các vị tiên tử.

Đông Phương Hưu vô lực trả lời.

Đám người Mộ Dung Thiên Tuyết làm như các nàng nói, về sau cách mỗi một canh giờ, sẽ dựng lại truyền âm huyền trận một lần tiến hành truyền âm, đồng thời không ngừng tăng cường huyền lực...

Nhưng hai ngày ròng rã đi qua, đều không nhận được hồi âm.

Lần này, trên dưới Băng Vân Tiên Cung cũng bắt đầu hoảng loạn.

Dù cho các nàng không nói ra miệng, nhưng trong lòng mỗi người đều mơ hồ cảm giác được... Không chỉ là Tiêu Vân, Vân Triệt cũng đã xảy ra chuyện.

—— —— —— —— —— —— —— —— ——

Trong thế giới mờ tối, không biết Vân Triệt đã tĩnh tọa bao lâu bỗng nhiên mở mắt, thanh âm có chút gấp gáp:

- Vừa rồi ta đã nhập định bao lâu!

- Hơn hai mươi canh giờ.

Mạt Lỵ thản nhiên nói.

- Cái gì!

Vân Triệt thất thanh đứng lên, lập tức động đến thương thế toàn thân, khiến sắc mặt hắn co rút lại, trong miệng phát ra một tiếng ngâm đau nhức.

Tổn thương thông thường, cho dù là trọng thương trong mắt thường nhân, thì hai mươi canh giờ này cũng khiến hắn hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng lần này lại khác biệt, nội ngoại thương của hắn chẳng những rất nặng, hơn nữa còn bị thương đến căn bản, cho nên hơn hai mươi canh giờ yên tĩnh chữa thương, chỉ khiến thương thế của hắn tốt hơn một nửa, huyền lực mới khôi phục chừng năm thành.

- Làm sao, ngươi sợ không kịp đến Ma Kiếm đại hội.

Mạt Lỵ hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, trước hết ngươi chữa khỏi vết thương đi, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại làm như thế nào để ra ngoài! Về phần Ma Kiếm đại hội, căn bản không phải sự tình bây giờ ngươi cần phải cân nhắc.

- Không!

Vân Triệt phủ nhận, sau đó nhanh chóng quay người.

Bên ngoài trăm trượng, bốn đóa U Minh tử mang đang chậm rãi chập chờn, thời điểm Vân Triệt nhìn sang, một luồng thanh âm quỷ khóc cũng chầm chậm truyền đến.

Trừ cánh hoa không trọn vẹn, U Minh Bà La Hoa vẫn giống như lúc Vân Triệt nhìn thấy nó. Ngay cả khi còn sót lại bốn cánh hoa tử quang vẫn liễm diễm, không có chút dấu hiệu khô héo rủ xuống.

Cho dù ở bên ngoài trăm trượng, lúc ánh mắt Vân Triệt nhìn về phía nó, vẫn cảm giác được một loại linh hồn bị xúc động.

- Quá tốt rồi.

Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm:

- Sư phụ đã từng nói, U Minh Bà La Hoa chỉ nở ba ngày, ba ngày sau sẽ héo tàn trong nháy mắt.

- Mặc dù từ lúc nó nở đến hiện tại, chỉ trải qua hai ngày. Nhưng nó đã bị hao tổn mất năm cánh hoa, sức mạnh suy yếu biên độ lớn, lấy trình độ nhận biết của ta đối với kỳ linh dị thảo, nhất định nó sẽ sớm héo tàn! Hiện tại, bốn cái cánh hoa còn dư hoàn hảo không chút tổn hại, có thể nói là đại hạnh!

Trong lòng Vân Triệt không khỏi hoảng sợ một trận. Hắn vì ngưng tâm chữa thương, phong bế lục thức. Thời điểm nhập định căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua, cho nên hắn cưỡng ép lưu lại một điểm ý thức đề phòng bản thân nhập định quá lâu. Chỉ có điều thương tích lúc trước của hắn quá nặng, ý thức vốn cực kỳ suy yếu, một điểm ý thức cưỡng ép lưu lại tán loạn rất nhanh... Khi hắn tỉnh lại, liền nghĩ tới U Minh Bà La Hoa đầu tiên, kinh hãi làm hắn kém chút toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Cũng may, bốn cánh hoa sau cùng của U Minh Bà La Hoa vẫn tồn tại.

Nhưng hắn cũng biết rõ —— nếu U Minh Bà La Hoa hoàn hảo không hao tổn, khoảng thời gian tới lúc héo tàn còn gần một ngày.

Nhưng U Minh Bà La Hoa chỉ còn lại bốn cánh hoa, thời kỳ nở hoa nhất định bị rút ngắn, tuyệt không có khả năng tiếp tục chờ đến ba ngày! Bây giờ lại qua hai ngày... Nó vô cùng có khả năng lập tức héo tàn!

- Ngươi muốn mạnh mẽ hái U Minh Bà La Hoa.

Lông mày Mạt Lỵ cong lên, quát lớn:

- Ngươi điên rồi! nhanh như vậy ngươi đã quên sự đáng sợ của U Minh Bà La Hoa rồi sao! Huống chi bây giờ cả người ngươi bị tổn thương, huyền lực chỉ khôi phục một nửa, đừng nói ngắt lấy, coi như muốn tới gần trong vòng mười trượng cũng khó như lên trời! Cưỡng ép tới gần, còn có khả năng bị U Minh nhiếp hồn, biến thành người chết biết đi!

Vân Triệt thở dài một hơi, chữ chữ như chém đinh chặt sắt nói:

- Ta biết U Minh Bà La Hoa đáng sợ! Nhưng ngươi đừng quên ta bởi vì cái gì mới cưỡng ép lưu lại nơi này! gặp phải một tên Thí Nguyệt Ma Quân, suýt nữa chôn thây ở đây!

- Cái gì Thí Nguyệt Ma Quân, cái gì viễn cổ chi ma, cái gì thiên hạ hạo kiếp... Những cái này ta đều không có nửa điểm hứng thú! Ta chỉ muốn U Minh Bà La Hoa vào tay! Mà ta hao tổn khí lực lớn như vậy, bốc lên nguy hiểm lớn như vậy, còn kém một chút xíu là trả giá bằng tính mệnh, mới bảo vệ được bốn cánh hoa còn lại của U Minh Bà La Hoa! Nếu không thể lấy chúng đi, ta làm sao có thể cam tâm!

Nói đến lúc sau, Vân Triệt đã cắn chặt răng. Quả thực tao ngộ sau khi tiến vào Thí Nguyệt Ma Quật đã vượt qua dự đoán của hắn vô số lần. Lấy tính cách của hắn, đến tình trạng như thế rồi, cho dù biết có muôn vàn khó khăn, phong hiểm lớn hơn nữa, cũng không cho phép bản thân cứ như vậy tay không rời đi.

Mạt Lỵ nặng nề nói:

- Hừ, ta biết sự tình ngươi thích làm nhất chính là liều mạng. Nhưng ngươi cũng nên tự mình hiểu lấy! Hai ngày trước ngươi tự mình lĩnh giáo sự lợi hại U Minh Bà La Hoa —— hơn nữa còn là cách xa như vậy! Hiện tại vết sẹo còn chưa lành, đã quên rồi sao!

- Mạt Lỵ, ngươi nói cho ta biết.

Thanh âm của Vân Triệt rất là bình tĩnh:

- Chỉ có bốn cái cánh hoa, mà không phải U Minh Bà La Hoa hoàn chỉnh, có thể giúp ngươi tái sinh hay không.

-... Không thể! Đương nhiên không thể!

Mạt Lỵ hơi dừng lại rồi lại quả quyết bác bỏ:

- U Minh Bà La Hoa không trọn vẹn cùng U Minh Bà La Hoa hoàn chỉnh căn bản là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt! sau khi ta tái tạo thân thể thân hồn phải quy nhất, nhất định phải có một đóa U Minh Bà La Hoa hoàn chỉnh mới có thể làm được! Không cần nói thiếu mất năm cánh hoa, coi như chỉ thiếu một cái, cũng sẽ không có nửa điểm tác dụng! coi như bây giờ ngươi liều mạng, có thể tới gần hái bọn chúng xuống, cũng chỉ là phí công!

- Huống chi ngươi không có khả năng còn sống để làm đến!

Lời nói của Mạt Lỵ không để cho Vân Triệt động dung, ngược lại ánh mắt nhìn về phía U Minh Bà La Hoa càng thêm ngưng thực:

- Ngươi đang nói dối!

-... Nói dối!

Ngữ khí Mạt Lỵ trở nên lạnh xuống:

- Bây giờ ngươi không tin lời nói của ta sao.

- Không.

Vân Triệt nhẹ nhàng lắc đầu:

- Mạt Lỵ, ngươi là người ta tin tưởng nhất trên thế giới này. Chỉ cần là lời ngươi nói ra, coi như không thể tưởng tượng, ta cũng sẽ không có chút do dự nào tin tưởng. Trừ... lời ngươi mới nói.

Mạt Lỵ:

- Ngươi...

- Mạt Lỵ...

Thanh âm của Vân Triệt trở nên nhẹ nhàng mà chậm chạp:

- Năm chúng ta gặp nhau, ta mới mười sáu tuổi, ngươi mười ba tuổi. Ngươi đúc lại huyền mạch cho ta, cũng để cho ta bái ngươi làm thầy, còn phải chân đạp đầu của ta cưỡng ép ta dập đầu... về sau, cả ngày lẫn đêm, thời thời khắc khắc chúng ta đều ở cùng một chỗ. Ngay cả mỗi một lần hô hấp, đều có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương. Đến hôm nay, đã trải qua hơn bảy năm.

- Ngươi... Ngươi muốn nói cái gì.

Lời nói của Vân Triệt để thanh âm của Mạt Lỵ trở nên dị dạng.

- Ta muốn nói, bảy năm ròng rã ngày đêm không rời. Thời gian ta ở chung với nhau, so với cha mẹ của ngươi, so với ca ca tối trọng yếu của ngươi, so với bất cứ người nào trên đời này đều dài hơn. Cho nên, ta so với bất luận kẻ nào cũng hiểu ngươi hơn—— giống như trên đời này, ngươi so với bất luận kẻ nào đều hiểu ta hơn.

Mạt Lỵ:

"..."

- Cho nên bây giờ, có phải ngươi nói dối ta hay không, ta lập tức có thể nghe ra. Huống chi, ngươi cũng không ưa thích nói dối, càng không am hiểu nói dối. Bình thường, chuyện ngươi muốn giấu diếm ta, đều dứt khoát im miệng, đồng thời tận lực để cho ta cảm giác ngươi không muốn nói cho ta biết. Trừ sự kiện 'Tự phong huyền lực' kia, ngươi chưa từng bịa chuyện hoang ngôn đến lừa gạt ta!

- Đây cũng là lý do, chuyện ngươi 'Tự phong huyền lực' có thể giấu diếm ta lâu như vậy. Bởi vì đó là một lần duy nhất ngươi nói dối! Mà vừa rồi, là lần thứ hai! Nhưng ta đã không phải ta năm năm trước đây, lần này ta không mắc lừa nữa. Vô luận như thế nào...

- Vô luận như thế nào, ngươi cũng phải cưỡng ép đi hái bốn cánh hoa kia sao!

Âm điệu Mạt Lỵ có một chút biến hóa, không biết trong đó trộn lẫn tâm tình phức tạp như thế nào:

- Được... đúng là vừa rồi ta đã nói dối, nhưng không phải là hoàn toàn nói dối! Chỉ có bốn cánh U Minh Bà La Hoa, mặc dù cũng có thể giúp ta thân hồn hợp nhất, nhưng lại không có cách nào đạt được dung hợp hoàn mỹ! Nhiều nhất, chỉ có thể kéo dài hai ba mươi năm!

-... Hai mươi ba mươi năm sau sẽ như thế nào?

Vân Triệt khẽ giật mình.

- Rất có thể là thân hồn bài xích nhau, không thể không khôi phục thành trạng thái bây giờ! Hừ, ta cũng sẽ không ngớ ngẩn đi tiếp nhận thống khổ như Phần Tuyệt Trần.

- Thì ra là như thế!

Vân Triệt nặng nề gật đầu:

- Nói cách khác, chí ít có thể để cho ngươi có được hai mươi năm tồn tại độc lập cùng tự do tuyệt đối. Về sau, trạng thái xấu nhất là trở về như bây giờ.

- Vậy bốn cánh U Minh Bà La Hoa này, không thể không cầm tới!!

- Ngươi!!

Mạt Lỵ lập tức chán nản, nàng ở bên trong Thiên Độc Châu cắn chặt hàm răng, buồn bực nói:

- Ngươi thật không thấy quan tài không đổ lệ phải không! Đã như vậy, ngươi liền đi đi! Để ta nhìn ngươi lấy đâu ra tự tin hái bốn cánh U Minh Bà La Hoa xuống!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment