.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_821" class="block_" lang="en">Trang 411# 1
Chương 821: Linh cảm nguy hiểm
- Tại sao?
Vân Triệt không hiểu nói:
- Nơi đó đến cùng ẩn giấu bí mật gì? Lẽ nào cực kỳ nguy hiểm?
Mạt Lỵ nói mấy câu này không thể nghi ngờ cho thấy, bên dưới Tuyệt Vân Nhai cao vút tận tầng mây ẩn giấu, cũng không phải một loại bí mật.
- Đâu chỉ là nguy hiểm.
Mạt Lỵ lạnh lùng:
- Dưới Tuyệt Vân Nhai ẩn giấu gì, ta không thể nói cho ngươi biết. Nhưng nó đáng sợ, không phải ngươi có khả năng tưởng tượng.
Vân Triệt:"......"
Mạt Lỵ nhìn Vân Triệt một chút, âm thanh chậm rãi:
- Thí Nguyệt Ma Quật Hắc Ám Chi Nguyên, bí ẩn Tuyệt Vân Nhai, ta đều không thể nói cho ngươi biết, cũng không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, hoặc là đối với ngươi có cái gì không tín nhiệm, mà là......
Mạt Lỵ ngẩng đầu, ánh mắt trở nên nghiêm nghị trước nay chưa có:
- Ta vốn dĩ cho rằng, thế giới này, chỉ là Đại Thiên Thế Giới bên trong ngàn tỉ tinh cầu quá bình thường, thậm chí có chút cấp thấp tồn tại, nếu như không phải biết hạt giống Tà Thần lưu lạc nơi đây, ta cũng sẽ không đi tới nơi này. Nhưng theo ta từ từ biết thế giới này ẩn giấu một vài thứ, ta mới phát giác, thế giới này không những không đơn giản, phức tạp, thần bí, đều hoàn toàn thoát khỏi sự tưởng tượng của ta, thậm chí phá vỡ nhận thức.
"......" Vân Triệt nhất thời choáng váng.
- Mà những bí mật này một khi tiết lộ, bị chúng thần chi giới biết, như vậy, thế giới ngươi đang sống, sẽ rơi vào tai họa không ngừng nghỉ.
Mạt Lỵ nhắm hai mắt lại:
- Vì lẽ đó, có vài thứ, cũng chỉ có ta một người biết là tốt rồi.
Trầm mặc ngắn ngủi, Mạt Lỵ nhẹ nhàng bỏ thêm một câu:
- Cả ngươi ta đều không thể tiết lộ, tự nhiên, cũng tuyệt đối không thể để những người khác người biết.
Tuy rằng trong lòng còn có vạn ngàn hiếu kỳ lẫn nghi hoặc, nhưng Mạt Lỵ những lời này —— đặc biệt là một câu cuối cùng, Vân Triệt cũng không còn truy hỏi, cảm giác mất mát trong lòng khó chịu cũng quét sạch sành sanh, trịnh trọng gật đầu quả quyết:
- Ta biết rồi! Sau này bất luận lúc nào, ta chắc chắn sẽ không tới gần Tuyệt Vân Nhai. Coi như bởi vì nguyên nhân đặc thù phải đến Tuyệt Vân Nhai, cũng tuyệt đối sẽ không đi thử điều tra bí mật phía dưới...... Ta đáp ứng, nhất định làm được.
- Tốt.
Mạt Lỵ trong lòng khẽ buông lỏng một hơi...... Vân Triệt đã đáp ứng chuyện của nàng, cũng xác thực chưa từng nói buột miệng, đặc biệt vì nàng lấy được U Minh Bà La hoa, không tiếc đánh cược tính mạng, chịu đựng đau đớn Ly Hồn người thường dù cho trăm đời cũng sẽ không thừa nhận nổi.
- Thương Vân Đại Lục cách quá xa, coi như là ta, muốn qua lại một lần cũng phải tiêu tốn khí lực không nhỏ. Mà thương thế ngươi bây giờ huyền lực chưa hồi phục, lại có thêm mười mấy ngày vì cái gì...... Hừ, lễ đính hôn, vẫn chờ ngươi giải quyết xong những chuyện vặt vãnh này đi, ta lại dẫn ngươi đi Thương Vân Đại Lục, miễn cho ngươi bởi vì hai người phụ nữ trông trước trông sau, đáp ứng không xuể, lãng phí sức mạnh của ta, hừ.
Mạt Lỵ mới bắt đầu ngữ khí bình thản, đến mặt sau, lại có hơi chút tức giận, nói xong, tay nhỏ còn đặt lưng, một mặt tức giận tiêu sái
"......" Vân Triệt há to miệng, một mặt choáng váng. Mạt Lỵ vẫn luôn một bộ rất nghiêm túc, vô cùng lạnh ngạo, tư thái cách biệt hậu thế, nhưng kết hợp khoảng thời gian này tới nay...... Có vẻ như mỗi lần bỗng nhiên trở nên tức giận, đều là thời điểm nói đến nữ nhân bên cạnh.
"Sẽ không phải...... Đúng là...... Ghen............ Chứ?" Vân Triệt ánh mắt đăm đăm, nhỏ giọng tự nhủ.
——————————————
Âm ảnh bao phủ.
"Ừ............"
"Ách............"
"Ạch a a a a a a!!"
Ồ ồ sau tiếng thở dốc, là một tiếng rống to thê thảm. Toàn bộ núi hoang đang gầm rú trong tiếng run rẩy, đếm không hết phi cầm huyền thú trong sợ hãi bay tán loạn, trung tâm núi hoang, sương mù tối đen như mực đến mức tận cùng đang chầm chậm bốc lên.
Bên dưới sương mù, là một nhân ảnh cầm trong tay hắc kiếm.
Trên người Phần Tuyệt Trần sương dày lượn quanh...... Mà đoàn khói đen, so với dĩ vãng còn nồng nặc hơn mấy lần. Đáng sợ nhất là khí tức của hắn, âm u như đi ra từ địa ngục Cửu U Hoàng Tuyền.
Ma Huyết trên người của hắn, thức tỉnh rồi.
Hắn cảm giác được sức mạnh của mình điên cuồng tăng vọt, thuộc tính huyền lực, cũng trở thành càng thêm thuần túy hắc ám, tâm tình đang thức tỉnh mấy gần kề mất khống chế, nhưng đều bị hắn cứng rắn dùng ý chí lực đè xuống.
Hai tay hắn gắt gao cầm lấy Thiên Tội thần kiếm sương dày lượn quanh —— cũng là Thí Nguyệt Ma Kiếm, trong miệng ồ ồ thở dốc, hai tay run rẩy không ngừng có huyết dịch nhỏ xuống...... Đó là bởi vì thân thể hắn còn chưa tới cùng bị Ma Huyết thức tỉnh hoàn toàn rèn luyện, do đó có chút không chịu nổi hắc ám huyền lực điên cuồng tăng vọt.
Trên người hắn nhỏ xuống dòng máu, hiện ra màu đỏ sậm doạ người, mà không phải đỏ tươi như nhân loại bình thường.
"Hiên Viên Vấn Thiên......" Đối với Phần Tuyệt Trần mà nói, khoái ý so với sức mạnh tăng vọt, thống khổ trên người coi như lại thêm kịch liệt gấp mười lần cũng như không là cái gì:
- Người đầu tiên ta muốn giết...... Chính là...... Ngươi!!
Bởi vì Hiên Viên Vấn Thiên, là để Vĩnh Dạ Vương Tộc diệt kẻ thù đứng đầu!
Ma Huyết giác tỉnh đang kéo dài, trên người của hắn khói đen không ngừng bốc lên, phảng phất không ngừng nghỉ, khói đen lượn lờ trên bầu trời thật lâu không tiêu tan, từ từ, ngưng tụ thành một khuôn mặt ác ma......
Phần Tuyệt Trần không có phát hiện, ngay ở bên dưới chuôi Thiên Tội Thần Kiếm, một đôi con ngươi hẹp dài màu đen kịt chậm rãi lộ ra, sau đó lại bỗng nhiên biến mất.
——————————————
Thời gian mười mấy ngày, Vân Triệt đang toàn lực chữa thương, ác chiến với Thí Nguyệt Ma Quân chịu trọng thương đã là hoàn toàn khôi phục, huyền lực tiêu hao vô cùng lớn vào hôm qua đã hoàn toàn khôi phục, Phượng Hoàng Huyết cùng Kim Ô Huyết cũng thức tỉnh gần chín phần.
Sáng sớm hôm nay, Vân Triệt tỉnh lại từ sớm, chuẩn bị rời đi Băng Cực Tuyết Vực...... Bởi vì ngày hôm nay, chính là ngày Phượng Hoành Không ở đại hội ma kiếm định ra đính hôn cho hắn và Phượng Tuyết Nhi.
Vân Triệt cũng không ngay lập tức đi tới Thần Hoàng Thành, mà là tới Thương Phong Hoàng Thành trước, hắn vốn muốn Thương Nguyệt cùng hắn cùng đi tới, nhưng lại bị Thương Nguyệt mềm mỏng từ chối.
- Phu quân, quốc quân năm nước khác ta nhất định sẽ tự mình trình diện, nhưng ta thân là Thương Phong Quốc Quân, dù sao vẫn là chính thê, mà Tuyết Nhi muội muôi ở Thần Hoàng địa vị được tôn sùng cực kỳ, nếu ta xuất hiện ở đó, Thần Hoàng hoàng thất bên kia có chút không thoải mái biết bao nhiêu, cho nên, ta không tự mình trình diện cho thỏa đáng.
- Có điều, quà cưới ta từ lâu chuẩn bị tốt, mấy ngày trước liền sai người đưa tới Thần Hoàng hoàng thất.
Thương Nguyệt mỉm cười nói, giữa hai lông mày không có nửa phần ghen tuông hay miễn cưỡng, trái lại tất cả đều như nước nhu uyển:
- Chờ ngày đại hôn phu quân và Tuyết Nhi muội muội, ta nhất định sẽ trình diện. Nếu phu quân và muội muội tiến hành đại hôn ở Hoàng Thành, vậy không thể tốt hơn rồi.
- Vậy cũng tốt.
Vân Triệt biết Thương Nguyệt cũng không phải không muốn đi, cũng không phải vì Thần Hoàng hoàng thất, mà là bận tâm đến cảm thụ Phượng Tuyết Nhi,hắn ôm lấy Thương Nguyệt, nhẹ nhàng nói rằng:
- Nhiều nhất hai ba ngày, ta sẽ mang theo Tuyết Nhi trở về, đến thời điểm đó, ta sẽ dẫn các ngươi đồng thời về Huyễn Yêu Giới, cha mẹ ta nhất định sẽ rất yêu thích các ngươi.
- Ừ, ta cũng vẫn rất muốn nhìn thấy bọn họ, còn có...... Tiểu yêu hậu ngươi thường thường nhắc tới.
Thương Nguyệt ghé vào lỗ tai hắn mỉm cười khẽ nói.
Vân Triệt rời khỏi hoàng cung, bay lên trời, đi tới bên cạnh người Mạt Lỵ, Mạt Lỵ cũng không quay đầu lại, kiêu ngạo nói:
- Sự tình xong xuôi? Vậy đi thôi.
Nói xong, nàng tay trái nắm lấy cánh tay Vân Triệt, tay phải vẽ lên không trung.
Trong nháy mắt, trước mắt Vân Triệt xoay quanh một trận, còn chưa chờ hắn phản ứng lại, cảnh tượng trước mắt đã triệt để biến hóa, từ Thương Phong Hoàng Thành hắn quen thuộc, đã biến thành Thần Hoàng Thành, từ Hắc Nguyệt Thương Hội trong tầm mắt cao đến đám mây xem ra, vị trí, vẫn là khu vực trung tâm Thần Hoàng Thành.
Tốc độ nhanh chóng, phương vị chuẩn, hoàn toàn không thua gì Thái Cổ Huyền Chu.
- Ta lúc nào mới có thể làm đến mức này?
Vân Triệt lòng tràn đầy hâm mộ hỏi.
- Ngươi? Sớm vô cùng.
Mạt Lỵ rất không dịu dàng nói:
- Xé rách không gian liền cần sức mạnh rất lớn, mà muốn tiến hành xuyên qua không gian, tiêu hao huyền lực lớn vẫn còn thứ yếu, chủ yếu nhất chính là phải hiểu không gian pháp tác. Không gian pháp tắc cùng với những pháp tắc khác căn bản không thể ngày một ngày hai, muốn hiểu, ít nhất phải mấy ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm tìm hiểu lẫn tu hành."
Vân Triệt phiền muộn nhìn Mạt Lỵ một chút, ánh mắt ý tứ rất rõ ràng...... Số tuổi của ngươi rõ ràng còn nhỏ hơn ta!
- Ngươi đi đi, xem bầu không khí này, những ‘ quý khách ’ kia rất sớm đã chất đầy Thần Hoàng Thành.
Mạt Lỵ nhìn phía dưới, thản nhiên nói.
- Ngươi không đi cùng ta?
- Không có hứng thú!
Mạt Lỵ khịt mũi, sau đó nói thêm một câu:
- Bất quá ta sẽ ở lại Thần Hoàng Thành.
- Ừm.
Vân Triệt trả lười, lấy tính tình mặt Lỵ, người đứng bên cạnh hắn đều chẳng muốn gặp lại, chớ đừng nói chi là lễ đính hôn tụ tập vô số khách tới. Có điều thời gian còn sớm, hắn cũng không có vội vã lập tức đi về Phượng Hoàng Thành, mà suy nghĩ một chút, hỏi:
- Mạt Lỵ, ta có một chuyện, vẫn luôn rất tò mò. Ngươi bình thường sử dụng đến tột cùng là sức mạnh nào? Từ ma kiếm đại hội chúng ta ban đầu biết được, ngươi mỗi lần ra tay đều là...... Ừ, trực tiếp giết mục tiêu trong nháy mắt. Hơn nữa rõ ràng uy lực lớn như vậy, ta nhưng xưa nay không có cảm giác đến bất kỳ huyền khí lực tức.
- Sức mạnh của ngươi, lẽ nào cũng không phải huyền lực? Hơn nữa ngoài ra cái gì...... Mức độ tầng lớp cao diện lực lượng sao?
Từ ban đầu gặp gỡ Mạt Lỵ, nàng giết người Tiêu Tông, giết Viêm Long, giết Giao Long, giết Mộc Thiên Bắc...... Đều là trong nháy mắt chém chết mục tiêu, hơn nữa cực kì nhanh gọn. Lúc ở ma kiếm đại hội giết người, chỉ cần một đạo hồng tuyến xuyên qua, đối diện chia năm xẻ bảy...... Khí thế doạ người, nhưng cơ hồ không cảm giác được huyền khí rung chuyển.
Mà hắn bất luận tay không, huyền viêm, hay dùng trọng kiếm đối địch, mỗi một đánh không khỏi địa liệt thiên băng, thanh thế chấn thiên, khiến đối thủ ngũ tạng đứt đoạn, khí huyết sôi trào, hoặc là trực tiếp một chiêu kiếm để kẻ địch tan xương nát thịt...... Cùng thanh thế lúc Mạt Lỵ giết người, quả thực là khác biệt một trời một vực, căn bản như hai loại sức mạnh hoàn toàn bất đồng.
- Đương nhiên là huyền lực!
Mạt Lỵ lườm hắn một cái, sau đó ánh mắt trở nên hơi u ám:
- Chỉ có điều, sức mạnh của ta cũng không phải dùng để chiến đấu hoặc là hại người, mà là lấy giết người là mục đích duy nhất! Vì lẽ đó, sẽ khá đặc thù.
-...... Giết người?
Vân Triệt sững sờ.
- Huyền lực tăng trưởng, bản chất chính là huyền khí bên trong huyền mạch tăng trưởng, cũng có thể lý giải thành đôi huyền khí.
Mạt Lỵ nhàn nhạt giải thích:
- Mỗi lần cảnh giới nhỏ nâng lên, chính là huyền khí tiến một bước áp suất dày đặc, chờ áp suất tới trình độ nhất định, sẽ sản sinh biến chất...... Cũng chính là nâng lên đại cảnh giới.
Vân Triệt hơi gật đầu.
Mạt Lỵ giơ tay bàn tay của chính mình, khéo léo linh lung, nếu như giống tuyết trắng mềm mại hoàn mỹ, chỉ cần xem bàn tay nhỏ, không người nào có thể tưởng tượng đến nó nhẹ nhàng vung lên, liền có thể thả ra uy lực Hủy Thiên Diệt Địa:
- Mà huyền công của ta, sẽ làm ta huyền lực đang giải phóng một khắc kia lần thứ hai hết sức dồn nén, giảm bớt phạm vi hủy diệt, lại làm cho uy lực tăng lên dữ dội.
Nói xong, Mạt Lỵ tay nhỏ nắm vào hư không một cái, hai viên thiết lớn tương đồng xuất hiện ở trong tay nàng, theo tay nàng thế biến đổi, hai cái khối thép một biến thành hình vuông, một biến thành dạng kim, sau đó bị nàng đồng thời quăng hướng về tháp chuông phía trước.
Ầm!!
Xoạt!!
Thiết phiến hình vuông đánh nứt tháp chuông thạch bích, sau đó buông xuống, mà dạng kim thiết phiến lại là trực tiếp đâm thủng vách đá, sau đó đóng ở mặt khác trên vách đá.
- Hai khối thép tạo thành, trọng lượng như thế, ta dùng sức mạnh cũng hoàn toàn tương đồng, nhưng người trước, chỉ là va nát vách đá, tương đương với đả thương mục tiêu, mà người sau mặc dù không có tạo thành chấn thương lớn như vậy, liền ngay cả thanh thế cũng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng là trực tiếp mất mạng!
Tay nhỏ Mat Lỵ thu hồi:
- Như vậy, ngươi hiểu chưa?
Đây là tinh thần lực của ta, cũng tất nhiên...... Đầy tay máu tanh.
- Thì ra là như vậy!
Vân Triệt đầy mặt kinh ngạc:
- Đã như thế, phóng huyền khí đồng dạng, nhưng có thể tạo nên uy lực càng lớn, dưới mọi tình hình, còn có thể giảm thiểu tiêu hao huyền lực phạm vi lớn. Lại còn có huyền công thần kỳ lợi hại như vậy! Mạt Lỵ, ngươi trước đây đã từng nói sẽ dạy ta ‘ Tinh Thần Quyết ’, lẽ nào, chính là chỉ loại huyền công này?
Mạt Lỵ xác thực đã nói, nàng lúc đó nói tới, Vân Triệt cũng không có quá nhiều xúc động, mà lúc này, mang khuôn mặt chờ mong lẫn phấn chấn. Nhưng Mạt Lỵ trả lời, lại chậm rãi lắc đầu:
- Những năm trước đây, ta xác thực đã từng nghĩ như vậy quá. Nhưng khoảng thời gian này, ta đã thay đổi chủ ý rồi.
- Tại sao?
Vân Triệt giật giật lông mày:
- Lẽ nào bằng tu vi ta hiện nay, cũng không có biện pháp tu luyện huyền công cao như vậy?
- Cũng không phải là như vậy.
Vân Triệt có"Đại Đạo Phù Đồ Quyết","Thiên Lang Ngục Thần Điển" loại huyền công cực kỳ cao diện đều có thể cực nhanh lĩnh ngộ, Mạt Lỵ đương nhiên sẽ không cho là hắn không cách nào lĩnh ngộ Tinh Thần Quyết, nàng chậm rãi nói:
- Sức mạnh của ta, là tập trung vào ‘ diệt trong chớp mắt ’, ngay cả ta Tinh Thần Toái Ảnh, cũng là vì phối hợp ‘ diệt trong chớp mắt ’. Mà phương thức chiến đấu của ngươi, từ trước đến giờ đều cương mãnh vô địch, cùng ta so với, có thể nói phải hai cái hoàn toàn phản lại cực đoan, đặc biệt là, ngươi lại lấy trọng kiếm là vũ khí. Vì lẽ đó, nếu ta kiên quyếtdạy ngươi tu luyện ta Tinh Thần Quyết, không chỉ đối với ngươi không có có ích, trái lại vô cùng có khả năng làm dị dạng trưởng thành.
- Đừng quên, ngươi theo đuổi huyền lực ước nguyện ban đầu là vì ‘ thủ hộ ’, mà không phải giết chóc!
Mạt Lỵ nhìn vào mắt hắn, bình tĩnh nói, ánh mắt nơi sâu xa, là một vệt sắc thái mê mang khiến Vân Triệt xem không hiểu.
"......" Vân Triệt nh mắt nóng bỏng cũng từ từ giảm bớt, nhẹ nhàng gật đầu:
- Ừ, ta biết rồi.
- Ngươi đi đi, không có chuyện lớn không nên gọi ta.
Mạt Lỵ quay lưng đi, sau đó nhắm mắt lại, không tiếp tục nói nữa.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Vân Triệt luôn cảm thấy hôm nay Mạt Lỵ có chút không đúng lắm.
Bình thường, tuy rằng Mạt Lỵ đều là nỗ lực bày ra một bộ lạnh lùng tàn khốc, cao cao tại thượng, nhưng kì thực đối với Vân Triệt mà nói không tạo được nửa điểm áp lực, uy hiếp thì càng không thể nói, bởi vì hắn hiểu rất rõ tâm tính Mạt Lỵ.
Nhưng hôm nay Mạt Lỵ mang cho hắn một loại không tên...... Cảm giác"nặng nề". Cái cảm giác này cũng không rõ ràng, không thể nói lên được, Mạt Lỵ lời nói cùng với bình thường cũng không cái gì khác nhau...... Nhưng hắn chính là có cái cảm giác không tên này.