Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 83 - Chương 84: Chỉ Một Khả Năng…

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_84" class="block_" lang="en">Trang 42# 2

 

 

 

Chương 84: Chỉ một khả năng… - Thật? Sư tỷ nói là sự thật?

Hạ Nguyên Bá vốn hoảng sợ trong lòng nghe được lời này của Lam Tuyết Nhược, ánh mắt bỗng chốc phát sáng lên, vô cùng kích động kêu. Giống như trong cơn tuyệt vọng bỗng nhiên bắt được một cọng rơm cứu mạng.

- Sư tỷ lừa gạt ngươi khi nào chứ.

Lam Tuyết Nhược mỉm cười nói:

- May mà Tần phủ chủ không lập tức giao ngươi ra, mà tranh thủ mười ngày cho ngươi, bằng không, cho dù ta có biện pháp, cũng vốn không có khả năng tới kịp.

- Thật tốt quá!

Hạ Nguyên Bá đỏ bừng cả mặt, dưới kích động chạm đến nội thương, đau đến nhe răng trợn mắt một trận.

Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Lam Tuyết Nhược hồi lâu, sau đó ái muội nở nụ cười:

- Tuyết Nhược sư tỷ, ngươi đối xử tốt với ta như vậy, sẽ không phải là… Coi trọng ta đi? Tuy rằng ngoài mặt ta trong nam nhân xem như hoàn mỹ, ta cũng rất thích Tuyết Nhược sư tỷ, nhưng ta dù sao cũng là người có gia thất, Tuyết Nhược sư tỷ thật sự một chút cũng không để ý sao?

- Ta để ý cái đầu ngươi!

Lam Tuyết Nhược dở khóc dở cười nhếch môi thơm lên:

- Lam Tuyết Nhược ta, mới sẽ không cảm thấy hứng thú với tiểu đệ đệ nhỏ hơn ta, lại có gia thất! Ta sở dĩ giúp ngươi, chỉ bởi vì ta là sư tỷ của ngươi, hơn nữa vừa khéo thuận tiện mà thôi.

- Ừ ừ ừ ừ!

Hạ Nguyên Bá gật đầu liên tiếp, từ đáy lòng nói:

- Tuyết Nhược sư tỷ luôn là người như vậy, cho dù đối xử với ai, đều đặc biệt dịu dàng đặc biệt chiếu cố. Khi đệ vừa mới đến Tân Nguyệt Huyền phủ, chung quanh một người cũng không quen biết. Hơn nữa Huyền lực thấp kém còn vào ban một, bị rất nhiều chê trách và cười nhạo, đều là Tuyết Nhược sư tỷ chiếu cố cho đệ rất nhiều. Tuyết Nhược sư tỷ, là người dịu dàng nhất, người lương thiện nhất mà đệ đã từng thấy.

Mỗi lần khi Hạ Nguyên Bá nhắc đến Lam Tuyết Nhược, đều sẽ mắt sáng lóng lánh, trên mặt tràn đầy yêu thích và ngưỡng mộ, quả thật đều sắp coi nàng như nhân vật nữ thần hoàn mỹ, mà Lam Tuyết Nhược đích xác có khí chất, tính tình và mị lực ôn hòa dịu dàng này.

- Đó là đương nhiên.

Vân Triệt cũng cho là đương nhiên gật đầu:

- Tuyết Nhược sư tỷ xinh đẹp như vậy, nhất định là do thiên sứ ở trên trời biến thành, cho nên mới sẽ dịu dàng lương thiện như vậy… Chỉ có điều, sư tỷ, ngươi thật sự một chút cũng không suy xét đến người tuổi nhỏ hơn ngươi, hơn nữa đã thành gia sao? Thật ra, nam nhân tuổi còn nhỏ đã thành gia, có khả năng có thêm rất nhiều ưu điểm mà đại thúc độc thân vĩnh viễn không có, nói ví dụ như…

- Trong vòng mười ngày, ngươi rốt cuộc có muốn cùng ta tới Thương Phong hoàng thành không?

Lam Tuyết Nhược thật sự không cách nào nghe tiếp nữa, làm bộ nghiêm mặt lên hỏi.

- Muốn muốn! Đương nhiên muốn!

Vân Triệt vẫn chưa trả lời, Hạ Nguyên Bá đã cuống quýt không kịp gật đầu đáp ứng, e sợ Lam Tuyết Nhược đổi ý.

Vốn, Hạ Nguyên Bá lo lắng thật sâu cho Vân Triệt không có cách nào tránh được trận tai họa này, mà đề nghị này của Lam Tuyết Nhược, không khác nào kinh hỉ trời giáng xuống, hắn nói cái gì cũng phải chặt chẽ bắt lấy.

Vân Triệt cũng lo nghĩ, hơi cẩn thận nói:

- Sư tỷ, ta vô cùng cảm kích ý tốt của ngươi. Nhưng mà, chuyện này, ta gặp phải có thể là tổng tông Tiêu tông, nếu đến lúc đó sư tỷ dẫn ta đi, mà bọn họ lại kiên trì muốn truy cứu… Ta không muốn liên lụy đến sư tỷ, còn có người nhà của sư tỷ.

Lam Tuyết Nhược cười khẽ, nói:

- Coi như ngươi có lương tâm, còn biết suy nghĩ thay sư tỷ. Chỉ có điều, ta đã dám giúp đỡ ngươi thoát khỏi Tân Nguyệt thành, thì đương nhiên cũng đủ nắm chắc sẽ không nhóm lửa lên người. Một điểm này ngươi hoàn toàn yên tâm đi, ta mới sẽ không ngốc đến lấy tính mạng của mình và người thân ra để đùa giỡn.

- Tuy rằng người Tiêu tông rời đi, nhưng khẳng định còn có người nhìn chằm chằm ngoài cửa, nếu ngươi đi ra ngoài, nói không chừng sẽ lập tức rơi vào trong tay bọn họ. Cho nên mấy ngày này, ngươi liền đàng hoàng tử tế ở lại trong Huyền phủ, nơi nào cũng đừng đi. Chờ người nhà ta đến rồi, ta sẽ lập tức mang ngươi đi. Đến Thương Phong hoàng thành, chắc sẽ triệt để an toàn.

Lam Tuyết Nhược nói cực kỳ khẳng định, cũng thật nhẹ nhàng, hiển nhiên đang cố hết khả năng khiến Vân Triệt có thể yên tâm. Vân Triệt cũng không nhiều do dự nữa, cảm kích nói:

- Cái kia… Sư tỷ, đến lúc đó hoàn toàn nhờ vào ngươi. Sau khi tránh được kiếp nạn này, ta nhất định sẽ ra sức báo đáp ơn cứu mạng của sư tỷ.

Lam Tuyết Nhược khẽ nhếch môi hồng, hai hàng chân mày cong thành hai vầng trăng non tinh xảo:

- Nếu muốn báo đáp sư tỷ, liền yên yên ổn ổn ở lại trong này, bảo vệ tốt tính mạng của mình Có mạng, mới có thể có một ngày báo đáp.

- Ừm! Ta nghe lời sư tỷ nói.

Vân Triệt dùng sức gật đầu một cái, sau đó lời nói vừa chuyển, đột nhiên hỏi:

- Sư tỷ, cái kia… Trên người có Huyền đan của Huyền thú không? Cấp thấp là được rồi. Nếu như không có, có thể tìm được ở nơi nào trong phủ?

- Huyền đan? Ngươi muốn Huyền đan làm cái gì?

Lam Tuyết Nhược nghi vấn hỏi.

- Tạm thời giữ bí mật. Chẳng lẽ trên người sư tỷ thật sự có?

Nhìn vẻ mặt của Lam Tuyết Nhược, mắt Vân Triệt sáng lên.

Lam Tuyết Nhược đưa tay lục lọi trong không gian giới chỉ trên ngón tay nhỏ nhắn hồi lâu, lấy ra một viên châu sắc màu ảm đạm:

- Trên người chỉ có một viên thứ Huyền đan cấp thấp nhất, là khoảng thời gian trước lấy được trên người Xích luyện tích dịch. Chỉ có điều chỗ Tần phủ chủ chắc có mấy viên Huyền đan của Chân Huyền thú, nếu ngươi cần, ta đi…

- Thứ Huyền đan là được rồi.

Vân Triệt đưa tay cầm viên thứ Huyền đan trong tay Lam Tuyết Nhược đi, trong lòng nhất thời xác định.

Trên người phàm thú không có Huyền đan, bắt đầu từ thứ Huyền thú, trong cơ thể Huyền thú trưởng thành đều sẽ có tồn tại của Huyền đan, cũng giống như Huyền mạch quan trọng trong cơ thể nhân loại. Trong Huyền đan, thứ Huyền đan dễ có được nhất, tương ứng với giá cũng thấp nhất, một viên chỉ có mấy chục đến mấy trăm hoàng huyền tệ, mà phẩm cấp tăng lên mỗi bậc, giá trị liền tăng trưởng theo gấp bao nhiêu lần. Ở Thương Phong đế quốc, tùy tiện một viên Địa Huyền đan đều sẽ bán được giá trên trời, đến Thiên Huyền đan, đã là bảo vật vô giá. Mà Vương Huyền đan, cơ bản là món đồ chỉ có thể có trong truyền thuyết.

Trên đường trước khi đến Tân Nguyệt thành, V n Triệt thu hoạch được mấy viên thứ Huyền đan cấp thấp nhất, nhưng đều bị hắn luyện chế thành Hồi huyền đan có công hiệu càng cao để dùng. Hắn một đường lưng đeo sắt mà đi, Hồi huyền đan gần như đều bị hắn lấy ra làm cơm ăn.

- Vân sư đệ, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi, sớm đi nghỉ ngơi đi. Chuyện khác, đừng nghĩ nhiều nữa. Có Tần phủ chủ ở đây, trong mười ngày này Tiêu tông sẽ không thể xằng bậy. Chỉ cần qua mười ngày này, ta có nắm chắc bảo vệ an toàn tuyệt đối.

- Ta đã biết sư tỷ… Sư tỷ cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút.

Lam Tuyết Nhược mang theo một làn gió thơm như u lan chậm rãi rời đi, lưu lại Vân Triệt ở đó trầm tư một trận.

- Thật tốt quá, tỷ phu! Sư tỷ đã nói khẳng định như vậy, liền nhất định có thể cứu huynh ra ngoài.

Hạ Nguyên Bá có vẻ hưng phấn nói:

- Hả… Tỷ phu? Sao nhìn huynh như thế nào cũng không hưng phấn lắm? Là không tin Tuyết Nhược sư tỷ sao?

- Nguyên Bá, đệ và Tuyết Nhược sư tỷ có thân thích?

Vân Triệt thình lình hỏi.

- Không có. Vì sao tỷ phu lại hỏi như vậy?

Hạ Nguyên Bá sờ sờ đầu.

- Vậy, đệ, hoặc người nhà của đệ có từng cứu Tuyết Nhược sư tỷ, hoặc người nhà của nàng không?

- Cũng không có! Đệ đều chưa từng thấy người nhà của nàng. Hơn nữa, Huyền lực của đệ thấp kém như vậy, cũng không thể cứu được Tuyết Nhược sư tỷ. Người nhà đệ càng không cần phải nói.

- Vậy mới là lạ.

Tay phải Vân Triệt đặt trên quai hàm, dáng vẻ suy tư:

- Không thân không quen, vô duyên vô cớ, tổng cộng chẳng qua chỉ nói chuyện với nhau mấy câu, tại sao nàng muốn giúp ta?

- A! Huynh nói vậy hả, tỷ phu huynh thật sự nghĩ nhiều rồi, đệ đã nói, Tuyết Nhược sư tỷ chính là người lương thiện như vậy. Khi đệ vừa mới đến Tân Nguyệt Huyền phủ, cũng không thân chẳng quen với nàng, nàng vẫn trợ giúp chiếu cố đệ rất nhiều cực kỳ nhiều. Sư huynh sư tỷ trong Huyền phủ đều rất thích nàng.

- Không, chuyện này không giống.

Vân Triệt lại lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói:

- Nàng trợ giúp đệ, có thể xuất phát từ tính cách, ta cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng nàng mang ta trốn khỏi Tân Nguyệt thành lại hoàn toàn không giống! Nàng rất rõ ràng họa lần này ta chọc có dính dáng đến tổng tông Tiêu tông… Tuy rằng ta không quá thích người Tiêu tông, nhưng không thể không thừa nhận, ở Thương Phong đế quốc Tiêu tông có thế lực to lớn có thể một tay che trời, cả đế quốc có mấy người có thể khi nghe hai chữ Tiêu tông mà không kinh hoảng! Lại có mấy người dám trêu chọc Tiêu tông? Lại có mấy người, dám mạo hiểm bị liên lụy, đi trợ giúp một người đụng chạm đến Tiêu tông trốn khỏi trừng trị của Tiêu tông.

Hạ Nguyên Bá há hốc mồm cũng nói không ra lời.

- Nếu là sinh tử chi giao, như vậy không có gì đáng trách. Nhưng ta và nàng quen biết chẳng qua mới chỉ một ngày, chỉ nói vài lời với nhau, giữa hai bên không ân không oán, nàng lại muốn mạo hiểm lớn như vậy, mang ta rời khỏi Tân Nguyệt thành. Thật sự rất kỳ quái.

- Mặt khác… Nguyên Bá, các ngươi cùng ban một, vài ngày này, đệ có nghe nàng nói tới chuyện gần đây phải về Thương Phong hoàng thành, hoặc dấu hiệu linh tinh gì đó không?

Vân Triệt hỏi.

Hạ Nguyên Bá ngơ ngác, sau đó nghiêm túc ngẫm nghĩ, lắc đầu:

- Hình như, cũng không có. Chỉ có điều nàng muốn về nhà, chắc cũng không cần thiết nói trước với chúng ta.

- Lúc trước chưa từng nói phải về hoàng thành, hiện giờ bỗng nhiên nói phải về, thời gian là sau mười ngày, mà thời gian Tần phủ chủ tranh thủ cho ta, vừa khéo cũng là mười ngày… Cái này ít nhiều gì cũng hơi trùng hợp quá mức.

Vân Triệt trầm ngâm nói.

Nghe Vân Triệt nói một phen như vậy, Hạ Nguyên Bá cũng bắt đầu cảm thấy hơi kỳ quái. Hắn đương nhiên biết uy danh của Tiêu tông, mạo hiểm nguy hiểm vĩ đại đụng chạm đến Tiêu tông để cứu một người mới biết một ngày, có thể nói người không hề liên quan, nghĩ như vậy, đúng là quá không bình thường, bởi vì hơi không cẩn thận, đưa tới có thể là tai họa ngập đầu! Hắn dùng lực gãi đầu, sau đó chợt lắc lắc đầu:

- Không đúng không đúng! Tuyết Nhược sư tỷ là người tốt như vậy, nàng không có khả năng có mưu đồ gì khác với tỷ phu, lại nói… Lại nói tỷ phu huynh cũng không phải kẻ có tiền, lại không phải là cao thủ gì, nếu như nói vì mục đích gì mà cứu huynh, có thể có mục đích gì?

- Đây cũng là chỗ mà ta cảm thấy lạ nhất.

Vân Triệt ngước mắt, đưa tay sờ sờ mặt mình, cúi đầu nói:

- Cho nên… Mới vừa rồi ta hỏi câu Tuyết Nhược sư tỷ câu kia “Có phải ngươi coi trọng ta không”… Là hoàn toàn không phải đang đùa. Có thể khiến cho một nữ hài làm được đến trình độ này cho một nam nhân mới vừa quen, khả năng duy nhất ta có thể nghĩ đến, chính là Tuyết Nhược sư tỷ đối với ta… Ừm, nhất kiến chung tình.

- Cái gì!?

Hai chân Hạ Nguyên Bá mềm nhũn, thiếu chút nữa không kinh hãi đến trực tiếp quỳ xuống trước mặt Vân Triệt.

- Ta thứ nhất không thế lực, thứ hai không có thực lực, thứ ba không có bối cảnh, ngay cả tiền thứ thấp hèn nhất cũng không có, ngược lại chọc ra một thân đại họa. Như vậy thứ duy nhất mà Tuyết Nhược sư tỷ có thể thèm muốn ở ta, cũng chỉ có sắc đẹp. Nữ nhân là một động vật cảm tính, nếu nàng động lòng với một nam nhân, như vậy vì hắn mà khoa trương lại điên cuồng cũng có khả năng làm được. Sẽ mạo hiểm nguy hiểm cực lớn mà cứu ta chẳng qua cũng bình thường.

“Hô hô… Quả nhiên, cho dù đến vị diện nào, đều không thay đổi được nhìn vào khuôn mặt. Dáng dấp đẹp chẳng những là một nguồn vốn hùng hậu, có đôi khi còn có thể cứu mạng.” Vân Triệt nhéo nhéo mặt của mình, không biết nghĩ tới điều gì, nhếch miệng nở nụ cười.

Vân Triệt tươi cười lúc này, Hạ Nguyên Bá thấy như thế nào cũng có một ý tứ dâm đãng. Hắn trợn tròn mắt, lắp bắp nói:

- Nhưng… Nhưng… Nhưng mà… Tuyết Nhược sư tỷ xinh đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, người thích nàng nhiều như vậy! Nàng làm sao có thể… Hơn nữa Tuyết Nhược sư tỷ cũng đã nói, nàng vốn không có hứng thú với người nhỏ hơn mình lại còn đã lập gia đình, cái này… Cái này…

Vân Triệt liếc trắng mắt, thản nhiên nói:

- Nguyên Bá, đệ quả nhiên không hiểu nữ nhân. Nữ nhân là một động vật rất thích nói ngược. Nàng nói nàng không thích người nhỏ hơn mình, như vậy đã nói lên nàng thật ra thích người nhỏ hơn mình. Nàng nói nàng không thích người đã lập gia đình, như vậy đã nói lên… Ờ…

Ngay cả chính Vân Triệt cũng cảm thấy lời giải thích này thật sự vô nghĩa, chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói:

- … Mặc dù cái này hơi đặc biệt, nhưng khả năng nàng thật sự đúng là thích người đã lập gia đình.

- ~!@#$%...

Hạ Nguyên Bá phát điên:

- Khẳng định không phải như vậy! Mới vừa rồi khi Tuyết Nhược sư tỷ ở đây, vì sao tỷ phu không trực tiếp hỏi nàng chứ?

- Không thể hỏi.

Vân Triệt lắc lắc ngón tay ở trước mặt Nguyên Bá, nghiêm túc nói:

- Nam nhân không thích nữ nhân quá thông minh, mà nữ nhân, cũng giống vậy không thích nam nhân quá thông minh. Nếu ta hỏi, chính là rất phá phong cảnh.

Nói tới đây, khóe mắt Vân Triệt trở nên thâm thúy khác thường:

- Suy đoán vừa rồi là khả năng duy nhất ta có thể nghĩ đến trước mắt, ta cũng không biết là đúng hay sai. Nhưng có thể xác định, nàng muốn bắt lấy ta, trở thành “Con mồi” như thế nào đó của nàng, mà ta…

Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên:

- Cũng như vậy! Tiếp theo, liền nhìn xem ai đắc thủ trước! Nàng thắng, ta liền như nàng mong muốn, nàng thua, ha ha ha ha…

Hạ Nguyên Bá: “…”

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment