Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 884 - Chương 885: Tà Thần Chi Chủng —— Tối (Thượng)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_885" class="block_" lang="en">Trang 443# 1

 

 

 

Chương 885: Tà Thần chi chủng —— tối (thượng)



- Ngươi...

Vân Triệt há hốc mồm, nhưng trong lúc nhất thời không biết nên hỏi cái gì. Cảm giác thần bí trên người nàng, so với lần đầu gặp Mạt Lỵ, cùng thượng cổ Chân Ma trong Thí Nguyệt Ma Quật còn muốn dày đặc hơn rất rất nhiều.

Tứ sắc đồng tử thần bí mà yên tĩnh của nữ hài, cứ như vậy nhìn Vân Triệt, đó không phải một loại hào quang hiếu kỳ, vô luận như thế nào Vân Triệt cũng không thể đọc hiểu bên trong cái đồng tử sặc sỡ kia ẩn chứa cái gì.

- Ngươi ở chỗ này rất lâu rồi sao?

Vân Triệt hỏi.

Nữ hài nhẹ nhàng gật đầu giống như lúc trước.

Về phần"thật lâu" là bao lâu, có lẽ ngay cả nữ hài cũng không biết rõ.

- Vậy ngươi...

Vân Triệt do dự một hồi, rốt cục vẫn hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất:

- Ngươi có biết làm cách nào rời khỏi địa phương này không?

Cánh môi nữ hài hơi chút mở ra... Nhưng không có gật đầu hoặc lắc đầu, rốt cục mâu quang cũng xuất hiện chút chớp động.

Nàng không có cử động đầu... Khó nói, nàng có biết hay không?

Thế nhưng nàng không biết nói chuyện, coi như nàng biết rõ, cũng không có biện pháp nói cho hắn biết.

Nữ hài này quá mức thần bí, tuy hắn rất muốn biết rõ đến tột cùng nàng là ai, vì sao lại tồn tại ở nơi này, nhưng đối với hắn mà nói, chuyện trọng yếu nhất, không thể nghi ngờ là từ nơi này rời đi.

Vân Triệt yên lặng cầm lấy viên Hồn Tinh kia, tuy không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng Hồn Tinh vẫn y nguyên hoàn chỉnh, quang mang không chút nào ảm đạm. Hắn đã vững tin, Tô Linh Nhi không có khả năng tồn tại ở cái địa phương này, nhưng hắn càng muốn tin tưởng, viên Hồn Tinh này nhất định thuộc về Tô Linh Nhi, đây là đồ vật Tô Hoành Sơn ở dưới tình huống hẳn phải chết cùng quyết tâm giao cho hắn, cũng là giao tính mệnh cùng tương lai của Tô Linh Nhi cho hắn, hắn làm sao lại tính sai!

Đau đớn kịch liệt từ tất cả các bộ vị không ngừng truyền đến, đứng thẳng hồi lâu khiến Vân Triệt dần dần có chút chống đỡ không nổi. Hắn thu hồi U Minh Bà La Hoa nữ hài đưa cho hắn, nhẹ giọng nói:

- Ta cần liệu thương một đoạn thời gian, sau đó, ta sẽ nói chuyện cùng ngươi, được không?

Nữ hài không có phản ứng mà yên lặng nhìn hắn, giống như tinh thần trên bầu trời đêm yên tĩnh.

Vân Triệt ngồi xếp bằng xuống, nhanh chóng tĩnh tâm, tập trung ý niệm bắt đầu liệu thương. Trong quá trình liệu thương, cho dù là ở địa phương an toàn, hắn cũng sẽ lưu lại ba phần ý niệm để phòng bị nguy hiểm, nhưng ở nơi này, hắn lại hoàn toàn ngưng tâm, không có lưu lại mảy may phòng bị.

Hắn có một chút xác định rằng nữ hài thần bí như mộng ảo này sẽ không hại hắn. Ngược lại, nàng còn mang cho hắn một loại cảm giác an toàn rất kỳ diệu, nàng vì hắn khép lại tất cả U Minh Bà La Hoa, toàn bộ quái vật hắc ám đáng sợ không dám bước vào cái khu vực này, cũng nhất định là bởi vì nàng tồn tại.

Khí huyết bình phục, huyền khí cùng Hoang Thần Chi Lực đồng thời vận chuyển, theo hô hấp của hắn trở nên đều đều, cả người rất nhanh tiến vào trạng thái nhập định, huyền khí cùng Hoang Thần Chi Lực vận chuyển càng lúc càng nhanh, nhanh chóng liệu khỏi vết thương toàn thân.

Nữ hài không có quấy rầy hắn, từ đầu đến cuối, đều như một con búp bê ngân sắc lơ lửng ở nơi đó, ánh mắt không hề rời đi cho dù chỉ là trong nháy mắt.

Nàng nhìn thấy thần sắc hắn dần dần an hòa, nhìn thấy trên đầu của hắn xuất hiện một cái tiểu tháp màu vàng kim, nhìn thấy sắc mặt của hắn từ tái nhợt bắt đầu khôi phục một chút huyết sắc.

Trong thời gian yên lặng cực kỳ lâu, tư thái cùng mâu quang của nữ hài đều không có chút biến động nào. Rốt cục, theo nội thương của Vân Triệt được trị liệu hơn nửa, huyền khí của hắn cũng bắt đầu phóng thích, dần dần hình thành một cỗ dòng xoáy huyền khí có chút mạnh mẽ, quấn quanh toàn thân Vân Triệt sau đó nhanh chóng lưu chuyển.

Khi dòng xoáy huyền khí xuất hiện ở xung quanh thân thể Vân Triệt, bỗng nhiên đồng mâu có màu sắc rực rỡ của nữ hài bắt đầu run run, mà lại run run cực kỳ lâu... giống như thấy được đồ vật vô cùng trọng yếu đối với nàng.

Màu tím tĩnh lặng, gần như không cảm giác thấy tốc độ chảy của thời gian. Hồi lâu sau, khí tức trên người Vân Triệt cũng hòa hoãn xuống, nội thương của hắn đã khỏi, ngoại thương cũng khép lại bảy tám phần, lại qua mấy ngày là có thể tự khỏi hẳn.

Vân Triệt thả ra một ngụm khí, sau đó mở mắt ra, liếc mắt liền thấy thân ảnh nhỏ bé bên người, hắn hướng về phía nữ hài mỉm cười một tiếng, muốn đứng lên... Bỗng nhiên, hắn cảm giác trái tim của mình cuồng loạn một chút.

Vân Triệt khẽ giật mình, tiếp theo sắc mặt đột nhiên biến đổi...

Cái này... đây là...

Khó nói...

Cảm giác âm trầm từ chỗ sâu trong huyền mạch của hắn truyền đến, thống khổ cũng đồng thời bạo phát ở trong cơ thể hắn, đồng tử Vân Triệt co vào, thân thể vừa mới miễn cưỡng chữa khỏi lập tức cuộn tròn lại, bàn tay gắt gao đặt ở bộ vị trái tim.

Một cỗ hắc khí thật mỏng, từ chỗ bàn tay tiếp xúc với thân thể chậm rãi dâng lên, dần dần trở nên càng lúc càng nồng nặc, rất nhanh thân thể, sắc mặt Vân Triệt bắt đầu bịt kín một tầng hắc khí càng ngày càng nặng.

Toàn thân Vân Triệt co rút lại, mặt mũi thống khổ vặn vẹo, mồ hôi lạnh trên trán và toàn thân điên cuồng rơi xuống...

Ma Nguyên Châu...!

Vì sao lại như vậy... Vì sao lại nhanh như vậy!

Ma Nguyên Châu vừa mới bị Kim Ô Hồn Linh phong tỏa, coi như cuối cùng vẫn sẽ bạo phát thì ít nhất cũng phải khóa kín được một đến hai tháng, vì cái gì hiện tại liền...

Trong thống khổ, tròng mắt Vân Triệt mãnh liệt mở lớn... Bởi vì hắn bỗng nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Ma Nguyên Châu bạo phát trước thời gian dự kiến, là bởi vì cái hắc ám thâm uyên này!?

Đó không những là thế giới tràn ngập hắc ám ma tức, mà còn là hắc ám ma tức nồng đậm đến mức vô cùng kinh khủng! mình ở trong hoàn cảnh như vậy, rất có khả năng bị hắc ám ma tức nồng đậm kích thích lực lượng Ma Nguyên Châu khôi phục cùng sinh trưởng.

- Ách a... A a...

Vân Triệt thống khổ rên rỉ, Ma Nguyên Châu chẳng những bỗng nhiên đột phá phong tỏa bạo phát lần nữa, mà cường độ bạo phát mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều, mới ngắn ngủi mấy tức thời gian, hắc ám huyền khí đến từ Ma Nguyên Châu đã tùy tiện phá vỡ huyền khí tự thân của hắn, tràn ngập toàn thân, bao phủ mỗi một ngóc ngách trong thân thể, để hắn như chìm vào trong địa ngục.

Vân Triệt gần như chưa kịp giãy dụa, toàn thân đã chìm đắm trong hắc ám thâm uyên, rất nhanh, huyền khí của hắn đã hoàn toàn tán loạn ở bên dưới hắc ám ma tức, đừng nói là chống cự, ngay cả đứng thẳng cũng không thể đứng lên.

Nhìn tới...lần này thật sự là không được...

Trên mặt Vân Triệt là một mảnh âm u đáng sợ, ánh mắt dần dần bị hắc khí càng ngày càng nặng làm cho mơ hồ. Hắn từ bỏ giãy dụa, cũng vô lực giãy dụa, cảm giác đối với thân thể nhanh chóng xói mòn, chỉ có tư duy là còn miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh.

Ta vốn chuẩn bị tốt phương thức tử vong... Không nghĩ tới, mình lại chết ở một cái địa phương như này...

Đều chưa kịp hướng cha mẹ, cáo biệt bọn họ...

Chưa kịp nhìn Linh Nhi một chút...

Ta thật sự... thật không cam lòng a...

Nhưng... cũng tốt... Có thể sớm nhìn thấy... Tiểu Tiên Nữ...

Đột nhiên Ma Nguyên Châu bạo phát, mà lại mãnh liệt hơn so với bất kỳ lần nào trước đây. Lần này không có người nào có thể giúp hắn, mà coi như Kim Ô Hồn Linh ở bên, cũng vô lực giúp hắn phong tỏa.

Hắc khí quấn quanh Vân Triệt càng ngày càng nặng, nó nhanh chóng tàn phệ lấy thân thể cùng khí tức sinh mệnh của hắn, hắn đã hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, hai mắt ngơ ngác nhìn thế giới trong tầm mắt... Hắn loáng thoáng nhìn thấy nữ hài đi tới trước người hắn, nâng tay nhỏ lên, bên trên tay nhỏ nhấp nhô một đoàn quang mang đen nhánh.

Đoàn quang mang kia đen đến một loại trình độ siêu thoát lý giải, thâm thúy như là trung tâm lỗ đen trong truyền thuyết xa xôi của Hồng Mông vũ trụ, ánh mắt cùng ý thức của Vân Triệt đã vô cùng mơ hồ, nhưng đoàn hắc quang này, lại lấp lóe trong căn nguyên linh hồn hắn, rõ ràng đến cực hạn.

Nhìn quang mang đen nhánh này, khiến thân thể vốn đã trầm tích trong bóng đêm của Vân Triệt bỗng nhiên truyền đến rung động mãnh liệt. Cỗ rung động này đến từ chỗ sâu trong huyền mạch của hắn, huyền mạch bị hắc ám khí tức hoàn toàn lấp đầy cũng ở lúc này bắt đầu chớp động lên, ba màu huyền quang, từ từ xé mở hắc ám, càng ngày càng mãnh liệt...

Cảm giác này...

Thật khó nói... Chẳng lẽ là...!?

Nữ hài chậm rãi đi đến, mang chùm sáng đen nhánh trong tay chuyển qua miệng của hắn, theo tay nàng nhẹ lật, chùm sáng đen nhánh mang theo một cỗ lực lượng nhu hòa, bay vào trong miệng của hắn, thẳng tới bên trong thân thể.

Oanh —— ——

Hắc khí bốn phía xung quanh thân thể Vân Triệt và hắc khí vốn đã rất nồng đậm bên trong thân thể hắn bỗng nhiên tăng vọt, tất cả hắc ám huyền khí giống như là một đầu hung thú bị đánh thức, mạnh mẽ lưu chuyển lên, nương theo đó là từng tiếng gào trầm thấp.

Oanh!!!!

Một tiếng oanh minh âm trầm giống như đến từ đáy địa ngục, hắc khí toàn thân Vân Triệt mãnh liệt nổ tung, sau đó hoàn toàn tiêu tán vô tung, thay vào đó là một tầng hắc quang thâm thúy đến mức hoàn mỹ, những quang hoa màu đen này che ở bên ngoài thân thể Vân Triệt, ngay cả hai con mắt của hắn cũng phóng thích ra hắc quang sáng rực.

Tất cả thống khổ trên thân thể Vân Triệt đều biến mất, ý thức cũng lấy tốc độ cực nhanh khôi phục hoàn toàn, Ma Nguyên Châu khảm vào chỗ sâu trong huyền mạch vẫn còn phóng thích ra hắc quang cùng hắc khí mãnh liệt, lúc trước nó là một dị vật đáng sợ đối với Vân Triệt, là căn nguyên tai nạn kinh khủng, còn bây giờ, Vân Triệt chẳng những cảm giác được sự tồn tại của nó, mà cảm giác dị vật lại hoàn toàn biến mất, thậm chí cảm giác được nó chính là một bộ phận trên thân thể mình, cùng thân thể, huyền mạch, linh hồn của mình có mối tương liên chặt chẽ, trở nên vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, có thể do ý niệm của mình đến khống chế.

Giống như là đang chưởng khống tay chân của mình vậy.

Ngay cả hắc ám khí tức lúc trước suýt chút nữa hủy diệt hắn, cũng dung nhập vào bên trong huyền khí của hắn, hoàn toàn theo ý niệm của hắn mà lưu chuyển.

Cái này... Đây là... Chuyện gì xảy ra?

Đến cùng phát sinh chuyện gì?

Dị biến cự đại trong thân thể chỉ diễn ra trong vài khắc ngắn ngủi là hoàn thành, nhanh đến mức Vân Triệt không kịp phản ứng cùng nghĩ ra kế sách. Nhưng dị biến cũng không có kết thúc như vậy... Mà đây chỉ là bắt đầu.

Oanh... Oanh... Oanh...

Hắc mang tiến vào trong huyền mạch Vân Triệt liên tục bạo liệt, tán thành vô số mảnh vỡ hắc ám siêu thoát lẽ thường, thời điểm mỗi một mảnh vỡ đụng chạm đến huyền mạch, đều cuồn cuộn giống như địa thủy, dung nhập vào huyền mạch trong nháy mắt, không có nửa điểm cản trở.

Giống như bọn chúng vốn là một thể.

Cùng lúc này, theo mỗi một mảnh vỡ hắc ám tràn vào, lực lượng to lớn điên cuồng hiện lên ở bên trong huyền mạch... Đó là một loại lực lượng lạ lẫm, nhưng cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi, Vân Triệt trợn mở con mắt, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn ngốc trệ, hắn cảm giác rõ rệt chùm sáng hắc ám dung hợp cùng huyền mạch của hắn, cũng rõ ràng cảm giác huyền lực của chính mình lấy tốc độ khủng bố tuyệt luân tăng lên...

Bá Huyền cảnh cấp bảy...

Bá Huyền cảnh cấp tám...

Bá Huyền cảnh cấp chín...

Bá Huyền cảnh cấp mười...

Binh!!

Theo một thanh âm kỳ dị nổ vang trong linh hồn, bình cảnh mà vô số Bá Hoàng cả đời đều không thể đột phá xông lên bị phá tan, huyền khí toàn thân Vân Triệt cấp tốc chảy vào, toàn bộ huyền mạch trở nên yên tĩnh, huyền khí nồng đậm bình tĩnh xoay tròn ở trong đó, giống như là từng tầng từng tầng sương mù vậy.

Đây là trạng thái huyền khí tối cao ở cái vị diện này.

Quân Huyền cảnh cấp một!!

Rốt cục chùm sáng màu đen đến từ nữ hài cũng hoàn toàn dung nhập vào bên trong huyền mạch Vân Triệt, tất cả dị động đều bình ổn lại, toàn thân Vân Triệt trở nên an bình, hắn nội thị huyền mạch của chính mình... không gian huyền mạch vốn hiện lên ba màu đỏ, lam, tím, đã nhiều thêm một khu vực màu đen.

Khu vực màu đen ở chính giữa tâm huyền mạch, cơ hồ chiếm cứ gần nửa không gian huyền mạch, bốn phía xung quanh khu vực màu đen là ba màu đỏ, lam, tím tồn tại cân đối, giống như chúng tinh phủng nguyệt, mang hắc ám vây ở khu vực trung tâm.

Chính giữa khu vực hắc ám, là viên Ma Nguyên Châu đã trở nên vô cùng ôn hòa kia.

"..."

Vân Triệt không biết mình đã đứng lên từ lúc nào, cả người rơi vào trạng thái choáng váng, thật lâu không có tỉnh lại.

Nữ hài lẳng lặng nhìn hắn, từ khi hắn xuất hiện, mâu quang của nàng chưa bao giờ rời đi, ánh mắt kia không giống như nhìn một người xa lạ, mà giống như đang nhìn thế giới của chính mình.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment