Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 903 - Chương 904: Tay Không Chôn Vùi

. ._452__2" class="block_" lang="en">Trang 452# 2

 

 

 

Chương 904: Tay không chôn vùi



Tam đại thế lực vừa mới bắt đầu tấn công cừu địch... Phải nói là còn chưa chính thức bắt đầu, đã sụp đổ ở trong nháy mắt.

Khí lãng kinh khủng mang tất cả những người khác dồn đến biên giới Hải Thần Thai, những thế lực Thất Quốc đều run lẩy bẩy, trong lòng kinh hãi gần chết. Phượng Hoàng Thần Tông mạnh nhất Thất Quốc, đứng hàng tứ thánh, có thực lực tổng hợp bài danh trước Hoàng Cực Thánh Vực cùng Chí Tôn Hải Điện, tất cả cường giả đứng đầu ba cái thế lực toàn lực liên hợp lại, thế mà ở trước mặt Hiên Viên Vấn Thiên tan tác trong nháy mắt.

Tựa như là một đám phàm nhân, không cam lòng đi khiêu chiến một vị thần linh cường đại đến mức bọn hắn vô pháp tưởng tượng, kết quả không cần nói cũng biết.

Toàn bộ huyền giả từ Đế Quân trở xuống đều lăn lộn, thống khổ muốn chết, tiếng gào thét để cho nội tâm người ta run lên, những Đế Quân cường đại kia cũng đang ở trong thống khổ chèo chống, ốc còn không mang nổi mình ốc, tràng cảnh này chẳng những kinh hãi thế lực Thất Quốc đến mức sắp nứt cả tim mà còn khiến trên dưới Nhật Nguyệt Thần Cung câm như hến. Nguyên bản bên trong Nhật Nguyệt Thần Cung còn có một số cường giả có chút cứng rắn đang kháng cự lựa chọn của Dạ Mị Tà, nhưng một màn trước mắt lại để bọn hắn cảm thấy may mắn khi Dạ Mị Tà lựa chọn sống tạm.

Bỗng nhiên lúc này bầu trời phương Đông có một ít huyền khí cường đại tới gần, Hiên Viên Vấn Thiên liếc mắt, âm thầm cười nói:

- Xem ra, lại có tin tức tốt.

Bốn vị trưởng lão Kiếm Vực bay tới như thiểm điện, trên thân bọn hắn dính đầy vết máu, rõ ràng là bị thương không nhẹ, trong tay còn mang theo một người cả người là máu, khí tức yếu ớt, bọn hắn hạ xuống Hải Thần Thai, mang người trong tay vứt xuống một bên Hiên Viên Vấn Thiên, người cầm đầu thở hồng hộc nói:

- Thiên Tôn, may mắn không... làm nhục mệnh.

Khi đám người Hoàng Cực Thánh Vực đang nhẫn nhịn thống khổ cự đại nhìn thấy người toàn thân là máu kia thì sắc mặt cũng đại biến:

- Nguyên... Nguyên Bá!!

- Rất tốt.

Hiên Viên Vấn Thiên nheo mắt lại, nhìn xuống nam tử khí tức yếu ớt không chịu nổi dưới chân:

- Hạ Nguyên Bá, lãng phí thời gian lâu như vậy, đánh gãy nhiều người Kiếm Vực ta như thế, cuối cùng ở ngày bản tôn chính thức thành tựu Thiên Tôn, ngươi cũng rơi vào trên tay bản tôn. Ngươi nói, đây có phải là thượng thiên khen ngợi cùng ưu ái bản tôn hay không?

- Hiên... Viên... Vấn... Thiên...

Hạ Nguyên Bá không có hôn mê, hai tay của hắn nắm chặt, hắn đã không có cách nào đứng lên, chỉ có âm thanh oán hận tới cực điểm từ trong miệng tràn ra.

- Những mặt hàng vô dụng kia, chết sớm chết muộn cũng không có chút nào khác nhau. Còn ngươi, vẫn nên chết sớm một chút đi!!

Hắc quang trên tay Hiên Viên Vấn Thiên thoáng hiện, đập về phía đầu Hạ Nguyên Bá.

- Dừng tay!!!!

Hoàng Cực Thánh Vực phát ra tiếng gầm thét kinh thiên, Cổ Thương chân nhân và Tuyệt Tâm chân nhân thân quấn Ma Độc ở trong tiếng rống giận dữ cùng xuất thủ, Hoàng Cực Vô Dục trọng thương cưỡng ép lấy ra Hỗn Nguyên Thiên Thước, toàn lực ném hướng về phía Hiên Viên Vấn Thiên.

- Hắc...

Hiên Viên Vấn Thiên âm trầm cười nhạt, lật bàn tay một cái, một đạo hắc quang đụng vào bên trên Hỗn Nguyên Thiên Thước đang bay tới, Hỗn Nguyên Thiên Thước lập tức uốn cong, mang theo hắc quang nghịch hướng bay trở về, hung hăng quất vào trên người Tuyệt Tâm chân nhân cùng Cổ Thương chân nhân.

Cổ Thương chân nhân và Tuyệt Tâm chân nhân cùng rên lên một tiếng đau đớn, bay ngược về sau, trên thân phân biệt nhiều thêm một đạo huyết câu thật sâu. Thủ thế của Hiên Viên Vấn Thiên lại biến đổi, trước người hiện ra hai đạo hắc ám kiếm mang, muốn đâm xuyên Cổ Thương chân nhân và Tuyệt Tâm chân nhân đang bay ngược.

- Sư phụ!!

Hai đạo hắc ám kiếm mang chỉ lớn hơn một thước, nhưng Hạ Nguyên Bá ở ngay dưới chân Hiên Viên Vấn Thiên lại rõ ràng cảm giác được lực lượng ẩn chứa trong đó đủ để hủy diệt mười mấy cái cao cấp Đế Quân, hắn tuyệt vọng gào thét một tiếng, trước mắt sao vàng bay loạn, trong lồng ngực có đồ vật gì đó mãnh liệt nổ tung, thân thể vốn đang hấp hối bỗng nhiên bắn lên, một quyền đánh tới Hiên Viên Vấn Thiên.

Trên nắm tay bao bọc một tầng kim mang mãnh liệt, rộng gần một thước nhưng tỏa ra ánh sáng chói mắt.

- Ồ?

Ánh mắt Hiên Viên Vấn Thiên khẽ biến.

Dưới lực lượng bạo phát như kỳ tích, không gian bị vặn vẹo kịch liệt, hai đạo kiếm mang đen nhánh bắn ra bốn hướng, toàn bộ bay về phía trên không, bao bọc quyền đầu nhưng vẫn hung hăng đập vào ngực Hiên Viên Vấn Thiên.

Oanh!!!

Một tiếng động thật lớn vang lên, ngực Hiên Viên Vấn Thiên hơi hãm lại, nửa người ngửa ra sau thành một góc vuông, dưới lực phản chấn cự đại, Hạ Nguyên Bá hung hăng bay rớt ra ngoài, đập ầm ầm vào một bên Cổ Thương chân nhân đang ở trong Ma Độc, hai mắt ngơ ngác, triệt để hư thoát.

- Nguyên... Bá...

Cổ Thương chân nhân vươn tay ra hướng về Hạ Nguyên Bá, lại cơ hồ cũng không còn cách nào di động nửa phần.

- Ha... Ha ha... Ha ha ha ha...

Hiên Viên Vấn Thiên chậm rãi đứng thẳng lên, bàn tay đặt ở trên ngực, trong miệng phát ra tiếng cười âm trầm, biểu lộ trên mặt dữ tợn giống như là ma quỷ vậy:

- Không hổ là... Bá Hoàng Thần Mạch, dưới trạng thái nửa sống nửa chết, thế mà cũng có thể làm cho bản tôn cảm thấy được đau đớn... Quả nhiên... không thể để ngươi sống nữa!!

Mặc dù hôm nay hắn đã giết rất nhiều người, nhưng từ đầu đến cuối, chân của hắn không có thay đổi nửa bước, bởi vì giết những người này, hắn khinh thường di động.

Mà lần này hắn lại nhe răng cười lạnh phi thân lên, một đôi ma trảo quấn quanh hắc quang nhắm thẳng đến chỗ Hạ Nguyên Bá.

Bởi vì Hạ Nguyên Bá là một trong những uy hiếp tiềm ẩn trên đời này đối với hắn!

- Hiên Viên Vấn Thiên!!

Hiên Viên Vấn Thiên vừa mới bay ra, bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng rống như kinh lôi, cái thanh âm này, cũng làm cho thân hình của hắn lập tức ngưng lại.

Hai mắt tuyệt vọng của Hạ Nguyên Bá ở dưới cái thanh âm này, bỗng nhiên phóng đại, khôi phục một chút thanh tỉnh, bên trong ánh mắt mang theo sự khó tin thật sâu, sau đó run rẩy chuyển hướng đến nơi phát ra âm thanh.

- Tốt nhất ngươi nên thành thành thật thật đứng ở nơi đó, nếu không, ta không dám hứa đầu của con trai ngươi có triệt để biến thành bột nhão hay không.

Cái thanh âm này mang theo sự uy hiếp và trào phúng thật sâu. Mọi người lần theo phương hướng âm thanh truyền tới, mới phát hiện, không biết lúc nào trên không đã nhiều thêm hai người, một người trong đó bị người còn lại nắm trong tay.

Lúc thấy rõ mặt mũi bọn hắn, gần như tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc chấn kinh tới cực điểm.

- Cái kia... là...

"..."

Hiên Viên Vấn Thiên chậm rãi xoay người lại, ánh mắt hung ác của hắn cùng hai mắt Vân Triệt đụng vào nhau trong nháy mắt.

Hiên Viên Vấn Đạo bị Vân Triệt nắm lấy đầu xách ở giữa không trung, cả người tựa như là một bộ tử thi bị treo lên, tứ chi không ngừng co giật biên độ nhỏ chứng minh hắn còn sống, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ hư nhược mà đứt quãng:

- Cứu... Ta... Cha... Cứu... Ta...

- Vân... Vân... Vân Triệt!?

Đông Phương Hưu cùng Tần Vô Thương ở nơi hẻo lánh tít ngoài rìa Hải Thần Thai nghẹn ngào rống to, bọn hắn chưa bao giờ không dám tin tưởng vào con mắt của chính mình giống như hiện tại.

- Vân Triệt... còn có tuyết Công Chúa?

- Không phải Vân Triệt đã... đã chết rồi sao?

- Thật là Vân Triệt!? Hắn... Hắn không chết?
...

Trên Thiên Huyền đại lục không ai không biết cái tên Vân Triệt, thời gian trước, Thiên Huyền đại lục truyền ra tin hắn đã mất mạng, mà đây là thông tin từ tứ đại Thánh Địa truyền ra. Trong số mọi người, người kinh hãi nhất, không thể nghi ngờ là Hoàng Cực Vô Dục, Khúc Phong Ức cùng Dạ Mị Tà, bởi vì mấy tháng trước bọn hắn đã chính mắt nhìn thấy"thi thể" Vân Triệt.

- Phụ hoàng! Gia gia! Thái Gia Gia...

Phượng Tuyết Nhi vội xông lên, rơi xuống trước mặt đám người Phượng Hoành Không. Phượng Hoành Không đang thừa nhận Ma Độc tra tấn, không nghĩ tới giữa lúc sinh tử còn có thể gặp lại Phượng Tuyết Nhi, trong lúc nhất thời buồn vui đan xen, liền liều mạng gào thét nói:

- Tuyết Nhi... ngươi... ngươi tại sao lại trở về... Đi... Đi mau!! Đi đi a!!

- Tuyết Nhi... Đi... Đi mau!

Phượng Thiên Uy cũng thống khổ tru lên:

- Chúng ta có thể gặp lại ngươi một lần, chết cũng cao hứng... Ngươi... nhanh... Đi!!

- Tỷ phu... Thật sự... Là ngươi sao?

Hạ Nguyên Bá không cách nào đứng lên, hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm, trên mặt vẽ ra hai đạo nước mắt nóng bỏng.

- Nguyên Bá, khẳng định ngươi đã quên lời ta nói với ngươi lúc trước rồi.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Chỉ cần không có tận mắt thấy thi thể của ta, liền vĩnh viễn đừng tin tưởng ta đã chết. Ngươi ở dưới sự truy sát của Hiên Viên Vấn Thiên kiên trì tới hiện tại... thật là ghê gớm.

- Hắc... hắc hắc...

Hạ Nguyên Bá nở nụ cười, cười đến vô cùng vui sướng.

Vân Triệt cầm đầu Hiên Viên Vấn Đạo trong tay, quả nhiên Hiên Viên Vấn Thiên không dám loạn động một bước, hai mắt hắn híp lại, bình tĩnh đánh giá Vân Triệt, rất hiển nhiên, hắn đã nhận ra Vân Triệt khác biệt... Mà lại là khác biệt cực lớn.

- Vân Triệt, bản tôn rất là thưởng thức ngươi. Nếu như ngươi lưu lại Huyễn Yêu Giới, còn có thể sống lâu mười ngày nửa tháng... vậy mà cứ vội vã chạy đến chịu chết!

- Chịu chết? Ngươi không sợ con của ngươi chết trước ta sao?

Vân Triệt nắm đầu Hiên Viên Vấn Đạo giơ lên:

- Đây chính là đưa con độc nhất của ngươi, nếu như ta bóp chết hắn, ngươi muốn có hậu nhân, cũng chỉ có thể sinh thêm một cái... A không không không, ta suýt nữa quên mất một sự kiện, cái thân thể này của ngươi là cướp đoạt từ người khác, coi như sinh thêm bao nhiêu nhi tử cũng đều là con của người khác, nói cách khác, nếu như ta bóp chết hắn, coi như Thiên Tôn sẽ triệt để tuyệt hậu, đó là bi thương cỡ nào a.

- Ngươi dám uy hiếp bản tôn!

Hai mắt Hiên Viên Vấn Thiên tràn đầy hắc khí, âm thanh hoàn toàn chìm xuống.

- Ha ha, ngươi sai rồi, ta còn thực sự khinh thường uy hiếp ngươi!

Đối mặt với âm khí cùng sát cơ băng lãnh của Hiên Viên Vấn Thiên, Vân Triệt cười nhẹ, sau đó hất cánh tay lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, trực tiếp ném Hiên Viên Vấn Đạo xuống... Mà lại là ném về phía Thiên Uy Kiếm Vực.

Hiên Viên Bác bước nhanh về phía trước tiếp nhận Hiên Viên Vấn Đạo, vẫn có chút không dám tin Vân Triệt dám chủ động ném"ngọn cỏ non cứu mạng" duy nhất có thể uy hiếp được Hiên Viên Vấn Thiên cho bọn hắn.

Ánh mắt Hiên Viên Vấn Thiên cũng thoáng ngưng tụ.

- Ngoan ngoãn chiếu cố tốt thiếu chủ của các ngươi, ngàn vạn lần đừng để cho hắn chết.

Vân Triệt ôm hai tay ở trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nói.

Cử động của Vân Triệt khiến Thiên Uy Kiếm Vực cùng tất cả mọi người đều bất ngờ, gần như cho rằng Vân Triệt điên rồi. Sau khi Hiên Viên Bác tiếp được Hiên Viên Vấn Đạo, sắc mặt đại biến run giọng nói:

- Thiên Tôn, tính mệnh thiếu tôn chủ không có nguy hiểm, nhưng... nhưng huyền mạch của hắn đã bị phế!

- Vân Triệt, ngươi to gan lắm!

Hiên Viên Tuyệt đứng trước Thiên Kiếm Sơn Trang đứng dậy bạo hống:

- Thiên Tôn, đừng cho cái tên tiểu tử này chết thống khoái, phải để cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!

Hiên Viên Vấn Thiên chậm rãi đưa tay ra, một đạo kiếm mang đen nhánh xé rách hư không, bỗng nhiên bắn về phía Vân Triệt.

- Vân Triệt cẩn thận!!

- Cẩn thận!!

- Tránh ra!!!

Bên trong Phượng Hoàng Thần Tông, Hoàng Cực Thánh Vực, Chí Tôn Hải Điện cùng vang lên tiếng kinh hô. Tuy kiếm mang của Hiên Viên Vấn Thiên nhìn qua không chút nào bắt mắt, nhưng hoàn toàn khủng bố đến cấp độ bọn hắn không cách nào lý giải.

Vân Triệt lại không hề động một chút nào, bàn tay của hắn như thiểm di trong nháy mắt, đạo kiếm mang đen nhánh bắn về phía hắn lập tức ngừng lại trong tay của hắn, sau đó theo bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ một cái, đạo kiếm mang đó trực tiếp hóa thành bột phấn màu đen, hoàn toàn tiêu tán vô tung.

"..."

Một màn này làm cho ánh mắt tất cả mọi người đột nhiên lồi ra, những người đang cuồng hống hoàn toàn cứng lại ở đó, âm thanh, cũng gắt gao đọng ở trong cổ họng.

Mạnh như Khúc Phong Ức cũng bị kiếm mang kinh khủng của Hiên Viên Vấn Thiên một kiếm đoạt mệnh. Vậy mà Vân Triệt...lại dùng tay không chôn vùi nó!?

- Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha!

Hiên Viên Vấn Thiên không có kinh ngạc, ngược lại cuồng tiếu lên:

- Vân Triệt, mỗi lần bản tôn nhìn thấy ngươi, ngươi đều mang lại cho bản tôn kinh hỉ, quả nhiên lần này cũng không ngoài ngoại lệ!

- Ha ha, lời nói trước đừng nói là quá sớm, vạn nhất lát nữa có vui mừng lớn hơn đấy.

Vân Triệt cười tủm tỉm nói.

- Vân ca ca!

Phía dưới, truyền đến thanh âm vội vàng của Phượng Tuyết Nhi.

Ánh mắt Vân Triệt hướng xuống dưới, tay trái vừa lật, một đoàn lục quang rơi xuống, bao phủ tất cả mọi người Phượng Hoàng Thần Tông vào trong đó, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả Ma Độc trên người đệ tử Phượng Hoàng Thần Tông đều bị tịnh hóa toàn bộ, thống khổ trên mặt bọn họ biến mất không thấy gì nữa, huyền khí cũng khôi phục vận chuyển bình thường, mỗi người đều nhìn hai tay của mình, kích động đến không kìm chế được.

Thân hình Vân Triệt nhoáng lên một cái, trực tiếp vòng qua Hiên Viên Vấn Thiên, đi tới trước người Hạ Nguyên Bá cùng Cổ Thương chân nhân, cấp tốc mang một viên đan dược đẩy vào trong miệng Hạ Nguyên Bá, sau đó tịnh hóa toàn bộ Ma Độc trên người Cổ Thương chân nhân.

- Tỷ phu... Tỷ phu...

Hạ Nguyên Bá liên tục kêu hai tiếng, tuy thương thế trên người rất nặng, nhưng lại vui vẻ như một tên hài tử.

Hiên Viên Vấn Thiên không có ngăn cản, cũng không có quay người lại, hai con ngươi dần dần híp lại thành một khe hở cực nhỏ.

Nhìn thấy Cổ Thương chân nhân cùng trên dưới Phượng Hoàng Thần Tông khôi phục không có việc gì, Hoàng Cực Thánh Vực cùng Chí Tôn Hải Điện đang thừa nhận Ma Độc tra tấn đều lộ ra biểu tình mừng rỡ, chúng chân nhân cùng tôn giả cố nén nỗi khổ Ma Độc, phát ra thanh âm thỉnh cầu:

- Vân Cung chủ... Làm phiền...Giải độc... Cho chúng ta...

Vân Triệt xoay người sang chỗ khác, một lần nữa hoành không bay lên, đi đến trước người Hiên Viên Vấn Thiên... ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời cầu khẩn của Hoàng Cực Thánh Vực cùng Chí Tôn Hải Điện.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment