.
._459__2" class="block_" lang="en">Trang 459# 2
Chương 918: Bụi bặm tạm rơi
Vân Triệt biến hóa trong nháy mắt, trừ bỏ Hoàng Cực Vô Dục ra, cũng không có ai khác phát hiện. Nhìn thấy Vân Triệt đồng thời tha thứ cho Nhật Nguyệt thần cung và Thiên uy kiếm vực, tuy rằng người của Hoàng cực thánh vực với Chí tôn hải điện thoáng kinh ngạc, nhưng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Nhật Nguyệt thần cung và Thiên uy kiếm vực dù sao cũng đồng thời là thánh địa như bọn họ, nếu cưỡng ép tiêu diệt, tuy rằng có thể làm được, nhưng không thể nghi ngờ sẽ đại thương nguyên khí bản thân
Thấy phía sau đột nhiên không có động tĩnh, ánh mắt Vân Triệt liếc qua:
- Các ngươi còn ở đây làm cái gì? Toàn bộ nên trở về đâu thì về đó đi, hải điện còn có một đống cục diện rối rắm cần thu thập, không rảnh lưu các ngươi. Chuyện truyền tống trận, từ ngày mai bắt đầu toàn lực chuẩn bị cho ta… Ngàn vạn lần đừng vượt qua một tháng.
Câu nói này của Vân Triệt, khiến toàn bộ người đang không biết làm sao giống như được đại xá, chỉ cần là người đầu óc bình thường, đều sẽ không nguyện ý lưu lại trước mặt một sát thần có thể tùy ý quyết định sống chết của bản thân. Nhất là người của Nhật Nguyệt thần cung với Thiên uy kiếm vực, đến một khắc này, cuối cùng hoàn toàn tin tưởng Vân Triệt thật sự buông tha cho bọn họ, đều cuống không kịp lui về phía sau, chuẩn bị rời đi.
Vào lúc này Vân Triệt bỗng xoay người, ánh mắt quét về phía Thiên uy kiếm vực, đột nhiên nói:
- Đợi chút.
Đường âm thanh của hắn, tập trung bắn về phía sau lưng một người, khiến cho người đó nháy mắt biết được đây là âm thanh nói với mình. Bước chân của người đó chợt ngừng lại, vẻn vẹn mấy giây sau đó mới xoay người lại, mặt nhìn Vân Triệt, tỏ vẻ kinh sợ:
- Vân cung chủ, chính là gọi ta?
- Chẳng phải là Lăng Khôn Lăng tiền bối sao
Vân Triệt chậm rãi nhìn về phía hắn ta, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên:
- Lại nói tiếp, ta và Lăng tiền bối quen biết cũng có sáu bảy năm, vẫn là người thánh địa đầu tiên ta quen biết. Năm đó ở Thiên Kiếm sơn trang, Lăng tiền bối còn thịnh tình mời ta gia nhập Thiên uy kiếm vực, lúc đó ta vạn phần được sủng mà kinh sợ.
Trong nháy mắt Lăng Khôn lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa lo:
- Vân cung chủ lại vẫn còn nhớ được chuyện này, thật sự là… Vinh hạnh của tại hạ.
Mọi người chuẩn bị rời đi đều không hẹn mà cùng xoay người lại, tỏ vẻ nghi hoặc, nhất là người của Thiên uy kiếm vực, toàn bộ hai mặt nhìn nhau.
- Quen biết như thế, từ đầu đến cuối Lăng tiền bối lại ngay cả chào cũng không chào liền chuẩn bị rời đi như vậy rồi, có phải có chút bạc tình rồi không?
Vân Triệt đang cười, nhưng trong ý cười giấu giếm một luồng âm trầm.
Huyền lực của Lăng Khôn là Bá Huyền cảnh hậu kỳ, ở Thiên uy kiếm vực chỉ có thể coi là nhóm hạng trung, cũng đứng trong hàng vị trí trưởng lão, đó chính là bởi vì lòng dạ hơn người và hiểu biết cực kỳ uyên bác của hắn. Hắn làm sao sẽ thật sự cho rằng Vân Triệt gọi hắn lại là vì muốn ôn chuyện với hắn. Hắn âm thầm cắn răng, trên mặt lại vẫn tỏ vẻ sợ hãi như trước:
- Vân cung chủ nói quá lời. Vân cung chủ hiện giờ đã là thần nhân trên trời, đã sớm vượt qua năm đó, tại hạ… Tại hạ nào còn tư cách vọng ngôn bám lấy.
Vào lúc này sát khí trong mắt Vân Triệt bỗng nhiên không hề che giấu chút nào phóng thích ra:
- Bám lấy giao tình đúng là không cần, nhưng ngươi có nên giải thích với ta cung chủ đương nhiệm của Băng Vân tiên cung… Vì sao lúc trước Dạ Tinh Hàn lại cường công Băng Vân tiên cung không!
Dạ Tinh Hàn núp trong đám người Nhật Nguyệt thần cung, e sợ bị Vân Triệt nhìn thấy đột nhiên từ trong miệng Vân Triệt nghe được tên của mình, nhất thời bị hù sợ bước hẫng một bước, trực tiếp ngã quỳ trên mặt đất, hồi lâu không đứng lên được.
Toàn thân Lăng Khôn cứng đờ, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, trên mặt rõ ràng tỏ vẻ mê man:
- Chuyện này? Lời Vân cung chủ là có ý gì? Tại hạ… Tại hạ thật sự nghe không rõ ràng.
- Ta đây để cho ngươi rõ ràng!
Sắc mặt Vân Triệt đột nhiên âm trầm, tay phải thành trảo, lập tức, Lăng Khôn liền bị trực tiếp hút đến trên tay Vân Triệt.
- Vân cung chủ, ngươi…
Tròng mắt Lăng Khôn lồi ra ngoài, khó khăn nghẹn ra mấy chữ, liền đã kêu đau đớn một tiếng, bị Huyền cương của Vân Triệt trực tiếp xâm nhập vào tâm hồn, ý thức hoàn toàn không có.
Người của Thiên uy kiếm vực nhìn thấy một màn như vậy, lại không một ai dám tiến lên trước, toàn bộ câm như hến.
Huyền cương của Vân Triệt cấp tốc quét một vòng trong ký ức của Lăng Khôn, chân mày chợt trầm xuống.
Như hắn dự đoán, tin tức của Hạ Khuynh Nguyệt, quả nhiên do Lăng Khôn “Bán” cho Dạ Tinh Hàn vào sau Thương Phong bài vị chiến!
Trong sách xưa tứ đại thánh địa bảo tồn, đều có ghi chép lại liên quan đến Cửu huyền linh lung thể. Tuy rằng chưa từng có người gặp, nhưng Lăng Khôn căn cứ vào đặc tính huyền khí của Cửu huyền linh lung thể ghi lại trên sách cổ này, hơn nữa tận mắt nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt lấy huyền lực Địa Huyền cảnh lại sử dụng ra được lực lượng lĩnh vực mà chỉ có Vương Huyền cảnh mới có thể sử dụng, vì thế xác định Hạ Khuynh Nguyệt vô cùng có khả năng có được Cửu huyền linh lung thể trong sách xưa ghi lại.
Mà sách cổ giống vậy có ghi lại, người có được Cửu huyền linh lung thể, trong cơ thể có thể tự thành tiểu thế giới –– là lô đỉnh song tu tuyệt hảo vạn năm khó gặp!
Hắn không báo chuyện này cho người của Thiên uy kiếm vực biết, mà vì một món lợi ích cá nhân lớn, bán tin tức này cho Dạ Tinh Hàn. Đồng thời, sau lưng chuyện này, còn bao hàm dã tâm của một người khác…
Hiên Viên Ngọc Phượng!!
Lăng Nguyệt Phong nhớ mãi không quên Sở Nguyệt Thiền, còn Lăng Vân lại rõ ràng si mê lưu luyến Hạ Khuynh Nguyệt, vì Khuynh Nguyệt mà mất hồn mất vía, Hiên Viên Ngọc Phượng dưới lòng ghen tỵ mãnh liệt và phẫn nộ, không chỉ phái người đuổi giết Sở Nguyệt Thiền, còn đưa ra yêu cầu về phía Lăng Khôn muốn mượn lực lượng của Thiên uy kiếm vực đến hủy diệt Băng Vân tiên cung. Lăng Khôn đáp ứng nàng ta… Lựa chọn phương thức, đó là thuận đường mượn tay Dạ Tinh Hàn.
Huyền cương thu hồi, hai mắt của Lăng Khôn cũng theo đó khôi phục tiêu cự, hắn trừng lớn mắt nhìn Vân Triệt, hoảng sợ nói:
- Ngươi… Ngươi làm gì với ta?
- Chết!
Phù!!
Ở trong một tiếng hét thảm của Lăng Khôn, hỏa diễm bùng lên trên tay Vân Triệt, nháy mắt biến Lăng Khôn thành một hỏa nhân, lại trong nháy mắt tiếp theo, cả thân thể của hắn đã ở trong hỏa diễm hoàn toàn tiêu tán, triệt để hóa thành tro tàn.
Ực ực…
Yết hầu của người Thiên uy kiếm vực nhấp nhô, toàn thân cứng đờ.
Cánh tay Vân Triệt buông xuống, vẫn không quên phủi sạch tro bụi trên tay xuống, sau đó đảo mắt, không nhanh không chậm đi về phía Dạ Tinh Hàn.
Dạ Tinh Hàn vốn tưởng rằng tránh được một kiếp khi chống lại ánh mắt của Vân Triệt, nhất thời toàn thân dựng tóc gáy lên, giống như rơi xuống vực sâu, hắn run run lui về phía sau:
- Vân Triệt… Ngươi… Ngươi định làm gì… Đừng đi qua… Đừng đi qua!!
Mấy đại thần sử và chúng trưởng lão của Nhật Nguyệt thần cung đều vây chung quanh Dạ Tinh Hàn, tiến cũng không được, lui cũng không xong. Bọn họ rõ ràng ân oán giữa Dạ Tinh Hàn và Vân Triệt, đầu tiên hắn ép Vân Triệt và Phượng Tuyết Nhi thiếu chút nữa táng thân trong Thái cổ huyền chu, sau lại phái người tiến công tập kích Băng Vân tiên cung… Mà Vân Triệt, hiện giờ là cung chủ của Băng Vân tiên cung!
- Ta chuẩn bị giết thiếu chủ của các ngươi, các ngươi chuẩn bị ngăn đón một chút sao?
Ánh mắt Vân Triệt liếc về phía thần sử và trưởng lão Nhật Nguyệt, vô cùng bình thản nói.
Ánh mắt Vân Triệt ném tới, toàn bộ chúng thần sử và trưởng lão Nhật Nguyệt tỏ vẻ căng thẳng, còn Dạ Tinh Hàn đã đặt mông ngồi ngay đó, liều mạng lê về phía sau:
- Không… Đừng đi qua… Cứu… Cứu ta… Cứu ta…
Một mùi vị tanh tưởi gay mũi vào lúc này đột nhiên xông vào mũi, một bãi chất lỏng không sạch sẽ trải rộng ra dưới thân Dạ Tinh Hàn… Chính là ở dưới ánh mắt của Vân Triệt bị hù sợ đến tiểu tiện không khống chế.
Tề Thiên thần sử đứng đầu thần sử khẽ cắn răng một cái, bước chân thong thả, lại liên tục lui về phía sau mấy bước, dưới hành động này của hắn, các thần sử và trưởng lão khác gần như đồng thời đi theo liên tục lui về phía sau, trong nháy mắt, đã rời xa Dạ Tinh Hàn ngoài mấy trượng.
Nếu lúc này người ép tới là nhân vật cấp bậc Hoàng Cực Vô Dục, bọn họ sẽ tuyệt đối hợp lực phản kháng, nhưng đối mặt với Vân Triệt, phản kháng của bọn họ chẳng những không có khả năng bảo vệ được Dạ Tinh Hàn, thậm chí có khả năng làm mất cả cơ hội sống vất vả lắm mới có được của Nhật Nguyệt thần cung.
Cho nên, bỏ qua thiếu chủ vốn không khiến cho người ta vui này không thể nghi ngờ là lựa chọn lý trí sáng suốt nhất.
- Ngươi… Các ngươi…
Dạ Tinh Hàn triệt để hoảng sợ mặt cắt không còn giọt máu, gương mặt đã trắng bệch giống như tường da bị giấy ráp chà qua:
- Không… Không… Đừng… Đừng mà…
Vân Triệt chậm rãi tới gần hắn, không mặn không nhạt nói:
- Dạ Tinh Hàn, cha ngươi mới vừa chết trước mặt ngươi, ngươi thân là nhi tử, cho dù không thu được thi thể, cũng nên đi vơ chút bụi mới phải, cứ đi như vậy, chính là đại bất hiếu, chờ đi âm tào địa phủ, sợ rằng cha ngươi sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Ngươi… Ngươi… A… Ưm…
Sắc mặt của Dạ Tinh Hàn từ trắng biến xanh, miệng hắn há to, toàn thân cuộn lại, trong cổ họng phát ra âm thanh quái gở vặn vẹo.
- Năm đó ngươi thiếu chút nữa hại chết ta, thiếu chút nữa hại chết Tuyết Nhi của ta, hại chết tiền cung chủ với thái cung chủ Băng Vân tiên cung, nếu không phải ta kịp thời đuổi tới, toàn bộ Băng Vân tiên cung đều sẽ chôn vùi ở trong tay ngươi. Ngươi nói, ta nên đòi khoản nợ này như thế nào với ngươi đây?
- Ta nên rút gân lột da ngươi, hay là chặt đứt tứ chi, làm thành nhân trư, khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong đây!
Gương mặt Vân Triệt hoàn toàn âm u, mỗi một chữ, đều lộ ra âm trầm vô tận, mọi người nghe vào trong tai, đều toàn thân giật giật, lưng bốc khí lạnh.
- A… a… Ưm…
Hai mắt Dạ Tinh Hàn gắt gao trừng lên, tơ máu màu đỏ tươi hiện đầy mỗi một góc trong mắt, sắc mặt của hắn đã từ màu xanh biến thành màu xám đen cực không bình thường, trong cổ họng không ngừng tràn ra tiếng kêu kỳ quái, lại không phun ra được một chữ hoàn chỉnh.
Sau đó, hai mắt hắn bỗng trợn trừng lên, ngã thẳng xuống, không còn động tĩnh, bọt mép với máu tươi trong miệng điên cuồng trào ra.
“…” Trên hải điện lặng ngắt như tờ, trong không khí vẫn tràn ngập mùi vị tanh tưởng đến từ Dạ Tinh Hàn như trước, Vân Triệt liếc nhìn Dạ Tinh Hàn, cực kỳ im lặng xoay người đi. Cái gọi là thiếu chủ lớn lên trong sự tôn sùng của mọi người thường còn sợ chết hơn người bình thường, mà Dạ Tinh Hàn không cần hắn động thủ, chính là đang sống sờ sờ bị dọa đến mức vỡ gan mật mà chết.
Dạ Tinh Hàn chết đi, không hề khiến Nhật Nguyệt thần cung bi thương hay không cam lòng… Ngược lại, cũng khiến cho bọn họ cảm thấy khuất nhục, không còn mặt mũi gấp bội.
Nếu như hắn tự tuyệt tâm mạch, nói không chừng còn có thể miễn cưỡng lấy cái chết đến bảo trụ cái danh cương liệt của Nhật Nguyệt thần cung, nhưng hắn lại trước mặt bao nhiêu người, đối phương ngay cả một đầu ngón tay còn chưa đụng tới hắn, hắn liền đầu tiên bị sợ không khống chế được, sau đó đang sống sờ sờ bị dọa chết.
Thậm chí, hắn vô cùng có khả năng là Bá Hoàng đầu tiên từ trước đến nay trong lịch sử Thiên Huyền đại lục bị người tươi sống dọa chết.
Tôn nghiêm vạn năm của Nhật Nguyệt thần cung, đều bị cái chết của hắn đánh mất không còn sót lại chút gì.
- Đi.
Tề Thiên thần sử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cắn răng một cái, quay đầu rời đi, không quan tâm đến thi thể của Dạ Tinh Hàn. Những người khác đều không hẹn mà cùng đi theo sát phía sau, thất thần đến không ai tiến lên mang theo thi thể của Dạ Tinh Hàn, cho dù nhìn nhiều một cái cũng đều không có.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Người của Thiên uy kiếm vực cũng tụ lại cùng nhau, chuẩn bị rời đi.
Bên cạnh đội ngũ của Thiên uy kiếm vực, có một tồn tại tương đối đặc thù –– Thiên Kiếm sơn trang.
Lăng Nguyệt Phong và Hiên Viên Ngọc Phượng được Hiên Viên Tuyệt kéo tới tham gia đại hội thiên tôn này, thành nhóm người đầu tiên tuyên thệ trung thành, do đó khiến Thiên Kiếm sơn trang giành được địa vị rất cao ở đại lục. Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến là kết cục như vậy… Bọn họ không nhìn thấy Hiên Viên Vấn Thiên thành thiên tôn, ngược lại bụi tan khói diệt, chứng kiến, lại là chúa tể đại lục chân chính sinh ra.
Mà người thanh niên có thực lực vô tiền khoáng hậu, trở thành chúa tể đại lục tuyệt đối này, lại còn có nhiều ân oán và sâu xa với Thiên Kiếm sơn trang bọn họ.
Hiên Viên Tuyệt kéo hai người, vừa định rời đi, trước mắt đột nhiên lóe lên một bóng người, khuôn mặt lạnh như băng của Vân Triệt xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
- Vân Triệt!
Lăng Nguyệt Phong kinh hãi đến thiếu chút nữa ngã lùi một bước.
- Ngươi… Ngươi định làm gì.
Hiên Viên Tuyệt cũng tim gan run sợ, cuống quýt che Hiên Viên Ngọc Phượng ở sau lưng, hai tay không thể khống chế phát run.
Vân Triệt cười lạnh như băng:
- Đừng khẩn trương, Hiên Viên Ngọc Phượng, mặc dù ngươi là tiện nhân đáng chết vạn lần, nhưng ngươi cố tình sinh một nhi tử tốt. Ngươi biết không, cho dù ta giết ngươi, Lăng Kiệt cũng sẽ không thể hận ta cả đời… Cũng vì như thế, ta ngược lại không cách nào ra tay giết ngươi.
Bị Vân Triệt mắng thành “Tiện nhân”, đổi lại là trước kia, Hiên Viên Ngọc Phượng nhất định sẽ không để ý mà nhào lên, nhưng đối mặt với Vân Triệt giết được cả Hiên Viên Vấn Thiên, khiến tứ đại thánh địa đều cúi đầu, nàng nào còn điên cuồng nổi, môi liền biến tím, lại một chữ đều không nói nên lời.
Hai tay Vân Triệt hơi nắm chặt, gắt gao chịu đựng kích động muốn hành hạ Hiên Viên Ngọc Phượng đến chết… Lời Mạt Lỵ lưu lại, nói cho hắn biết có lẽ cả đời này đều không bao giờ có khả năng nhìn thấy Sở Nguyệt Thiền và hài tử của bọn họ nữa, hắn hận Hiên Viên Ngọc Phượng đến cực hạn. Nhưng mà, ngày ấy ở Thiên Kiếm sơn trang, khoảnh khắc khi Lăng Kiệt đâm kiếm về cổ họng mình, muốn dùng mạng mình đến trao đổi tính mạng của Hiên Viên Ngọc Phượng, hắn liền nhất định không cách nào giết Hiên Viên Ngọc Phượng nữa.
Hơn nữa hắn… Mới là đầu sỏ gây nên tạo thành tất cả.
Tất cả đã đúc thành, tội gì khiến Lăng Kiệt thống khổ cả đời… Dù sao, nơi thế giới hiểm ác này, Lăng Kiệt là một trong vài người toàn tâm, thiệt tình đối đãi với hắn.
Vân Triệt xoay người sang chỗ khác, không nhìn gương mặt kia của Hiên Viên Ngọc Phượng nữa, sát khí trong lòng hắn thoáng bình ổn một chút, giọng hắn trầm thấp nói:
- Hiên Viên Ngọc Phượng, tuy rằng ta vô cùng muốn bầm thây ngươi vạn đoạn, nhưng hôm nay ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi tốt nhất nhớ kỹ… Đời này, đều đừng ra khỏi Thiên Kiếm sơn trang! Vĩnh viễn đừng để cho ta nhìn thấy ngươi, bằng không…
Vân Triệt hít một hơi thật sâu, thuấn thân một cái, rời đi thật xa.
… Đi, đi mau.
Giống như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, Hiên Viên Tuyệt đã mồ hôi đầy đầu, hắn cuống quýt mang theo hai người Lăng Nguyệt Phong và Hiên Viên Ngọc Phượng, lấy tốc độ nhanh nhất bay đi rất xa.