.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_920" class="block_" lang="en">Trang 460# 2
Chương 920: Rõ như ban ngày
- Vĩnh An, cẩn thận một chút, đừng gấp gáp… Ừm cẩn thận cẩn thận, ha ha ha…
Tiêu Vĩnh An di chuyển tay chân non nớt, hơi linh hoạt bò qua bò lại trên giường gỗ, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười “Khanh khách”, Tiêu Liệt dè dặt cẩn trọng che chở ở bên cạnh, e sợ thằng bé không cẩn thận ngã xuống dưới, trên mặt tràn đầy nụ cười thoải mái.
- Vĩnh An thật sự không tưởng tượng nổi, mới không đến hai tháng, lại đã có thể bò nhanh như vậy.
Tiêu Linh Tịch hai tay chống má, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Vĩnh An, mỗi khi ánh mắt Tiêu Vĩnh An nhìn về phía nàng, nàng sẽ nhịn không được làm một mặt quỷ đáng yêu.
- Có lẽ lại có hai ba tháng, là có thể học đi rồi.
Tiêu Liệt cười hề hề nói. Dù sao Tiêu Vĩnh An cũng không phải anh nhi bình thường, nương thằng bé là công chúa của bộ tộc tinh linh, có thể chất với thiên phú không tầm thường.
Vào lúc này không biết Tiêu Liệt nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên khẽ thở dài một hơi, thấp giọng tự nói:
- Haizzz, bất tri bất giác, đã rời đi Lưu Vân thành thật nhiều tháng.
Tiêu Linh Tịch: “…”
Tiêu Liệt liếc mắt nhìn thật sâu vào Tiêu Linh Tịch, nói:
- Linh Tịch, tuổi của con cũng không nhỏ, là thời điểm lo lắng đến chuyện chung thân đại sự.
Không nghĩ tới Tiêu Liệt lại đột nhiên nói đến vấn đề này, Tiêu Linh Tịch bỗng chốc sửng sốt, hoảng loạn nói:
- Hả? Con con con… Con cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới chuyện này, thầm nghĩ phải chiếu cố cha cho tốt.
Tiêu Liệt cười cười:
- Ha ha, con hài tử này chính là quá mức hiếu thuận, luôn luôn lo lắng cho ta đây tiểu lão đầu này, thân thể này vài năm không tốt, thật sự chính là ta làm liên lụy con. Cách lần đầu tiên Triệt nhi lập gia đình đã trôi qua sắp tám năm, lại không gả con ra ngoài, sợ rằng nương của con ở trên trời có linh thiêng sẽ trách chết ta.
- Trong Yêu Hoàng thành này, công tử vừa ý con cũng không ít, hơn nữa mỗi người gia thế bất phàm, không biết trong này có người nào con coi trọng không? Nếu có mà nói, cha thay con đi nói một chút?
- Không có không có, đương nhiên không có!
Tiêu Linh Tịch vội vàng lắc đầu, ngay khi nàng sợ đến tay chân luống cuống, Vân Triệt vừa khéo đi đến:
- Gia gia, tiểu cô.
Cứu binh đã đến, Tiêu Linh Tịch lập tức đứng dậy nghênh đón:
- Tiểu Triệt, thương thế của ngươi đã tốt chưa?
- Đã tốt đến không thể tốt hơn, mới vừa cùng Linh Nhi đi ra ngoài thành dạo một vòng.
Vân Triệt cười nói, sau đó chìa cánh tay về phía Tiêu Vĩnh An:
- Vĩnh An, để đại bá ôm nào.
- A ha ha ha ha!
Vân Triệt vừa chìa tay, một giọng cười vô cùng thô ráp từ bên ngoài truyền đến, Thiên Hạ Hùng Đồ cả mặt đỏ bừng, nghênh ngang đi tới, trong tay ôm một con ngựa nhỏ làm bằng gỗ:
- Cháu ngoại ngoan, ông ngoại tới thăm cháu, xem ông ngoại mang đồ gì tốt đến cho cháu này!
Giọng nói của Thiên Hạ Hùng Đồ vừa cất lên có thể nói là âm thanh chấn động khắp nơi, Tiêu Vĩnh An ngừng di chuyển, mím miệng, bỗng nhiên “Oa” một tiếng bật khóc lớn lên.
Thiên Hạ Đệ Thất nghe thấy tiếng khóc, giống như bay tiến vào, ôm lấy Tiêu Vĩnh An dỗ dành một phen, vẫn còn không quên chửi mắng Thiên Hạ Hùng Đồ một trận:
- Cha! Đây đã là lần thứ tám rồi! Cha ngậm miệng tiến vào có thể chết hả!!
“…” Thiên Hạ Hùng Đồ quẫn bách ở đó, ngượng ngùng cười cười với Tiêu Liệt:
- Lão gia tử, ông xem trí nhớ của ta đây… A a a, cháu ngoại ngoan của ta, nín khóc nín khóc, lần sau ông ngoại nhất định nói nhỏ một chút.
Vân Triệt cười lắc đầu, đi đến bên cạnh Tiêu Linh Tịch:
- Tiểu cô, chúng ta đi ra ngoài trước đi, ta vừa khéo có việc muốn nói với ngươi.
Hai người đi ra đình viện, Vân Triệt nhìn dáng vẻ Tiêu Linh Tịch, nghi hoặc nói:
- Linh Tịch, nàng có vẻ có tâm sự?
- Cha ông ấy… Chắc là nhớ nhà.
Tiêu Linh Tịch buồn bã nói.
Vân Triệt gật gật đầu:
- Nhớ nhà… Thật ra, ta cũng cảm giác được như vậy. Gia gia luôn có tình cảm rất sâu đối với Lưu Vân thành, lần này lại rời đi lâu như vậy, xa như vậy.
Năm đó hắn từng đón Tiêu Liệt đến Thương Phong hoàng thành, nơi đó được Thương Nguyệt trực tiếp chiếu cố, tất cả mọi thứ đều tốt hơn Lưu Vân thành nho nhỏ gấp trăm lần, nhưng cuối cùng ông không dừng ở đó được bao lâu, liền cố ý muốn về Lưu Vân thành… Cho dù nơi đó có rất nhiều ký ức không tốt. Hiện giờ ở Huyễn Yêu giới mấy tháng này, tuy rằng ông đang cố che giấu, nhưng vẫn như cũ ít nhiều gì nhìn ra được, cảm xúc nhớ nhà của ông càng ngày càng nặng.
Giống như ở Lưu Vân thành, có thứ gì đó ông không cách nào vứt bỏ.
- Thật ra… Nói cha có tình cảm với Lưu Vân thành, không bằng nói, cha không cách nào quên được nương ta.
Tiêu Linh Tịch nhẹ nhàng nói.
- Nương của nàng?
Vân Triệt ngạc nhiên.
Tiêu Linh Tịch chưa từng gặp mẫu thân nàng, bởi vì sau khi bà sinh hạ Tiêu Linh Tịch xong không lâu, liền đã qua đời. Hắn có lẽ từng gặp, nhưng khi đó hắn chỉ có một tuổi, vốn không hề có ấn tượng, trong ký ức cho dù là một hình dáng mơ hồ đều không để lại.
- Tuy rằng ta chưa từng gặp nương ta, nhưng ta biết, tình cảm của cha và nương đặc biệt tốt, tất cả di vật nương ta lưu lại, cha đều luôn luôn bảo tồn cẩn thận, gần như mỗi một ngày đều lấy ra xem một lần, mỗi lần đi tế bái nương ta, cha cũng sẽ ở trước mộ bia của nương nói thật lâu thật nhiều lời. Hơn nữa nhiều năm như vậy, cha chưa từng có tính toán lại cưới ai…
“…” Chuyện này, thật ra Vân Triệt cũng đều biết, trong lòng hắn thậm chí vẫn luôn rất rõ ràng, năm đó nếu không phải vì chiếu cố hắn chỉ có một tuổi và Tiêu Linh Tịch vừa mới sinh ra, có lẽ ông sẽ thật sự theo bà ấy mà đi. Sau khi hắn thành danh thiên hạ, Tiêu Linh Tịch cũng bình yên vô sự, Tiêu Liệt liền bỗng nhiên nảy ra tử chí vô cùng mãnh liệt… Nguyên nhân, là ông cuối cùng không còn một chút vướng bận nào, cuối cùng có thể đi thế giới bên kia với thê tử đã chết của ông, nếu không phải hắn khiến Thiên Hạ Đệ Thất có bầu, y thuật của hắn cho dù cao hơn gấp bội đến đâu, cũng không cứu được một người lòng tràn đầy tử chí.
Tình cảm sâu đậm của Tiêu Liệt cùng với thê tử đã mất, có thể thấy rõ được.
- Cha quyến luyến Lưu Vân thành như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là đó là nơi cha và nương từng cùng trải qua cuộc sống, có tất cả ký ức của bọn họ. Nhưng cha lại đồng thời luyến tiếc Vĩnh An, dù sao cha nương của Vĩnh An đều ở đây, ai da… Nên làm cái gì bây giờ.
Tiêu Linh Tịch hơi phiền não lắc đầu.
Vân Triệt lại có dáng vẻ tin tưởng:
- Yên tâm đi, chuyện này sẽ giải quyết lập tức. Còn có hai mươi ngày, truyền tống trận nối giữa Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới có thể làm thông, hơn nữa bên chỗ Thiên Huyền đại lục hẳn còn sẽ có người hỗ trợ đả thông truyền tống trận nối đến Lưu Vân thành, đến lúc đó, gia gia muốn đi tới đi lui hai nơi, đều là chuyện dễ dàng.
Tiêu Linh Tịch kinh hỉ ra tiếng:
- A? Thật sự có thể như vậy?
Vân Triệt cười tủm tỉm nói:
- Đó là đương nhiên, tốt xấu gì là năm tông môn cường đại nhất của Thiên Huyền đại lục, nếu như chút chuyện ấy cũng làm không được, quả thật uổng công nội tình nhiều năm như vậy.
- Thật tốt quá!
Chuyện đang phiền toái trong lòng bỗng chốc rộng mở, Tiêu Linh Tịch nhất thời hân hoan phấn khởi, sau đó đột nhiên nghĩ đến lời nói trước đó của Vân Triệt:
- Đúng rồi tiểu Triệt, ngươi mới vừa nói có chuyện nói với ta, là chuyện gì vậy?
- Ừm…
Vân Triệt ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn phải gọn gàng dứt khoát nói ra:
- Mấy tháng trước, Hiên Viên Vấn Thiên dùng một phương pháp đặc thù đoạt xá thân thể Phần Tuyệt Trần, từ khoảnh khắc đó, hai người bọn họ chính là dùng một phương thức “Chung thể” tồn tại. Khi Hiên Viên Vấn Thiên chết… Chẳng khác nào Phần Tuyệt Trần cũng đã chết.
“…” Tiêu Linh Tịch gục đầu xuống, thần sắc hơi ảm đạm:
- Ta đã đoán được chuyện này. Không biết vì sao, vận mệnh lại không công bằng đối với Phần đại ca như vậy, tuy rằng nhìn hắn thật đáng sợ, nhưng thật ra không phải là một người xấu, ngược lại, rất nhiều khi, hắn còn lương thiện hơn đại đa số người.
- Vận mệnh có khi nào công bằng đâu?
Vân Triệt buồn bã nói, giọng nói lập tức lại chuyển:
- Hắn đúng thật không phải là người xấu thuần túy, nhưng nếu nói hắn lương thiện… Đoán chừng toàn thế giới này chỉ có một mình nàng sẽ cảm thấy như vậy.
Tiêu Linh Tịch chu môi:
- Haizzz? Nhưng mà, ta thật sự cảm thấy Phần đại ca là một người lương thiện. Trước kia vốn không hề biết hắn, hắn liền đã cứu ta một lần, sau này không những cứu Lưu Vân thành, còn bảo vệ Lưu Vân thành thật lâu thật lâu, hắn vốn muốn giết tiểu Triệt như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nguyện ý buông thù hận xuống, sau này ở Băng cực tuyết vực, lại là hắn đã cứu chúng ta.
Vân Triệt liếc nhìn nàng, thật thà nói:
- Thật ra những chuyện này, không hề liên quan đến hắn lương thiện hay không, mà chỉ bởi vì… Hắn thích nàng.
- Hả?
Tiêu Linh Tịch trừng lớn mắt đẹp, sau bỗng nhiên “Phì” một tiếng bật cười.
Vân Triệt nhún nhún vai:
- Còn cười. Chỉ biết nàng không tin tưởng.
Tiêu Linh Tịch nói:
- Tin tưởng mới là lạ. Phần đại ca làm sao có thể thích ta… Không đúng không đúng, tính cách của Phần đại ca lạnh như băng như vậy, vốn không có khả năng sẽ thích nữ tử nào.
- Cho nên nói, nàng rõ ràng đã lớn như vậy rồi, còn đơn thuần như một tiểu hài tử.
Dưới cấm thuật luân hồi, linh hồn không trọn vẹn khiến tính tình của Phần Tuyệt Trần đặc biệt quái gở cực đoan. Hắn kiêu ngạo đến mức tận cùng, mọt điểm này, khi Vân Triệt ở Thương Phong huyền phủ đã từng lĩnh giáo. Hắn muốn hận ai, tất nhiên là hận cực đoan, ngược lại, nếu như hắn thích một người, giống vậy sẽ thích đến cực đoan.
Tiêu Linh Tịch nỗ lực muốn dùng phương thức của mình đến hóa giải thù hận giữa Vân Triệt và Phần Tuyệt Trần, nàng thành công, nhưng nàng cũng không biết được phương pháp này của nàng tuyệt đối không hề cao minh chút nào, mà vì trên đời này chỉ có nàng mới có thể khiến cho hắn như thế.
Bao gồm hắn thân vốn có huyền lực hắc ám lại không lạm sát kẻ vô tội, bảo hộ Lưu Vân thành, ở Băng cực tuyết vực cứu bọn họ… Tất cả đều không liên quan gì đến hắn có lương thiện hay không, đều chỉ vì một mình Tiêu Linh Tịch mà thôi.
Tiêu Linh Tịch chưa bao giờ chân chính hiểu biết Phần Tuyệt Trần, bởi vì ở trước mặt nàng, và ở trước mặt những người khác, Phần Tuyệt Trần hoàn toàn là hai người khác nhau.
Nam nhân cường đại hơn nữa, cũng luôn sẽ có một nữ nhân có thể trở thành khắc tinh lớn nhất trong sinh mệnh của mình. Tiêu Linh Tịch chính là khắc tinh của Phần Tuyệt Trần, nhưng đồng thời, cũng khiến điểm cuối cùng trong sinh mệnh của hắn chiếm được cứu lại khi hiến tế linh hồn cho hắc ám, ít nhất một khắc khi linh hồn tiêu tán, hắn không mang theo thù hận hay cuồng loạn, mà đặc biệt bình thản yên lòng.
Chính là tất cả, bản thân Tiêu Linh Tịch còn không biết.
- Tiểu hài tử?
Cánh môi Tiêu Linh Tịch nhếch lên, không phục nói:
- Không lớn không nhỏ, ta là tiểu cô của ngươi, ở trước mặt ta, ngươi mới là tiểu hài tử.
- Chỉ có ở trước mặt gia gia, nàng mới là tiểu cô, hiện giờ, nàng chỉ là Linh Tịch của ta.
Vân Triệt đột nhiên xoay người, ôm cổ Tiêu Linh Tịch, ở trong tiếng kinh hô của nàng, đè nàng lên trên bức tường bên cạnh, thân thể chậm rãi đè lên mềm mại trước ngực nàng.
- A –– tiểu Triệt ngươi… Ngươi định làm gì…
Tiêu Linh Tịch theo bản năng co rút thân thể lại, khẩn trương nói như vậy.
Vân Triệt dán mặt vào gần sát, hô hấp nhẹ nhàng phả lên trên mặt nàng:
- Vừa rồi trước khi vào trong nhà, ta lại nghe được, gia gia hình như đang nói chuyện chung thân đại sự của nàng. Nàng sẽ không phải… Thật sự muốn lập gia đình chứ.
- … Đúng vậy.
Mắt đẹp của Tiêu Linh Tịch hơi đổi, tỏ vẻ thành thật nói:
- Năm nay ta đã hai mươi ba tuổi, còn không lấy chồng, liền thật sự không có người muốn.
Sắc mặt Vân Triệt nghiêm túc:
- Không được! Nàng ai cũng không được gả cho! Ai đều không được thích!
Tiêu Linh Tịch xoay mặt:
- Hừ, không thể gả cho người khác, vậy ngươi lấy ta hả?
Ngươi lấy ta hả? –– Tám năm trước vào ngày đại hôn với Hạ Khuynh Nguyệt, một câu nói giống vậy, chính là tình cảm súc tích trong đó, đã sớm có biến hóa vi diệu.
- Nếu nàng không phải là tiểu cô của ta, ta nhất định cưới nàng.
Vân Triệt nhìn vào ánh mắt nàng, mỉm cười nói… Cũng một ngày này, là đêm động phòng hoa chúc của hắn và Hạ Khuynh Nguyệt, lại cùng Tiêu Linh Tịch dựa vào nhau ở sau núi ngắm sao trời, hắn khi đó, kìm lòng không đậu nói ra lời thề này.
“…” Câu nói này, Tiêu Linh Tịch chưa bao giờ quên, nàng giật mình nhìn Vân Triệt, trong mắt bỗng chốc trở nên mông lung.
- Mà bây giờ, nàng đã không phải là tiểu cô của ta, mà là Linh Tịch của ta.
Vân Triệt mỉm cười nói.
Tiêu Linh Tịch nhẹ nhàng cắn môi dưới, thân thể hơi phát run:
- Vậy ngươi dám nói với cha ngươi muốn kết hôn với ta không?
- Không dám…
- Liền biết ngươi không dám.
Tiêu Linh Tịch nhỏ giọng nói.
Vân Triệt lộ ra nụ cười thần bí:
- Hiện giờ đúng là không dám, nhưng rất nhanh… Rất nhanh ta liền dám đường đường chính chính nói ra chuyện này ở trước mặt gia gia.
Trong mắt đẹp của Tiêu Linh Tịch lay động lên mênh mông:
- Hả? Rất nhanh?
Ánh mắt của Vân Triệt đột nhiên trở nên nguy hiểm:
- Ừm, rất nhanh. Chỉ có điều… Hiện giờ ta phải trước hết để cho nàng biết được một chuyện khác vô cùng rõ ràng.
- Hả? Cái gì…
- Đó chính là… Ta cũng không phải tiểu hài tử.
- A ––
Một tiếng thét kinh hãi của Tiêu Linh Tịch vừa ra khỏi miệng, môi thơm đã bị Vân Triệt dùng sức hôn lên, tất cả âm thanh nhất thời hóa thành rên rỉ vô lực, mới bắt đầu nàng còn giãy giụa theo bản năng, nhưng lập tức, nàng giãy giụa càng ngày càng trở nên mỏng manh, cho đến khi cả người hoàn toàn ngồi rúc vào trước ngực Vân Triệt, khẽ nhắm mắt đẹp, tùy ý hắn xâm phạm.
Bàn tay Vân Triệt nhẹ nhàng vén lên, nháy mắt liền vô cùng thành thạo cởi bỏ toàn bộ vạt áo với khóa ngọc của nàng, bàn tay tiến quân thần tốc, trực tiếp luồn vào trong quần áo, từ eo nhỏ như dương liễu hướng về phía trước, cầm nắm lấy một đồi tuyết no đủ mềm mại trơn mượt…
- Ưm…
Trong miệng Tiêu Linh Tịch rên rỉ một tiếng kinh hãi, mắt đẹp bỗng chốc trừng lớn, nơi này còn là đường nhỏ trong Vân gia, ánh sáng rất rực rỡ chiếu lên trên người bọn họ, nàng như thế nào đều không nghĩ tới Vân Triệt lại ở chỗ này lớn mật như vậy, nàng cuống quýt thoát khỏi răng môi của Vân Triệt, thở hổn hển, chân mày mảnh nhỏ đang trong khẩn trương nhẹ nhàng phát run, lại giãy giụa không thoát nổi ma chưởng đang tàn sát bừa bãi trong áo lót của nàng, một đôi nhuyễn ngọc thơm mềm bình thường chính nàng đều xấu hổ đụng chạm bị tùy ý vuốt ve thành đủ kiểu hình dáng.
- Hiện giờ, còn nói ta là tiểu hài tử sao?
Vân Triệt khẽ nói ở bên tai nàng.
Tiêu Linh Tịch chôn trán thật sâu vào trước ngực hắn, kiều nhan đỏ sẫm như ráng mây, không dám nhìn vào ánh mắt Vân Triệt, trong miệng phát ra tiếng kêu lí nhí như động vật nhỏ:
- Tiểu Triệt… Ngươi… Ngươi trở nên… Thật xấu… A!
Lại trong một tiếng kinh hãi của nàng, đồ lót của nàng bị Vân Triệt vén thẳng lên, hai bầu ngực nhất thời lộ ra trong không khí, mặc dù không đầy đặn như vậy, nhưng lại ngọc ngà không tì vết, như một đôi chén ngọc trắng nõn úp trước ngực.
- A… Đừng mà…
Tiêu Linh Tịch cuống quýt đưa hai tay che trước ngực, khẩn trương nhìn ra chung quanh:
- Sẽ… Sẽ bị người nhìn thấy…
Người bình thường sao có thể thoát khỏi linh giác của Vân Triệt, hắn cười tủm tỉm giống như con sói xám lớn muốn cắn nuốt con cừu nhỏ:
- Yên tâm đi, nếu ai dám nhìn, ta xem ta có khoét hắn…
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên cảm giác được phía sau có tầm mắt đảo qua thân thể mình, nhất thời nhanh như tia chớp quay đầu, liếc nhìn về phía bầu trời bao la, một thiếu nữ xinh xắn lanh lợi đang lẳng lặng lơ lửng ở đó, mặt không biểu cảm nhìn hắn, váy dài nhiều màu trên người dưới tia sáng chiếu xạ ra sáng mờ giống như cầu vồng.
Tiểu Yêu Hậu!
- A!!
Theo động tác quay đầu của Vân Triệt, Tiêu Linh Tịch cũng liếc thấy tiểu Yêu Hậu, nhất thời kêu lên một tiếng sợ hãi, vô cùng hoảng loạn kéo quần áo của mình xuống, rặng mây đỏ trên mặt nháy mắt lan tràn đến cổ, ngượng ngùng đến gần như muốn bật khóc.
Đời này, cho tới bây giờ nàng đều chưa bao giờ lúng túng như thế, bị Vân Triệt xâm phạm giữa ban ngày ban mặt… Còn bị người nhìn thấy được.
- Thải Y, nàng… Đến đây.
Vân Triệt xoay người lạ, thật nỗ lực bày ra khuôn mặt tươi cười:
- Ha ha… Khí trời hôm nay… Thật sự rất tốt.
Áo lót và áo ngoài đều đã hoàn toàn kéo xuống, nhưng Tiêu Linh Tịch vẫn không yên lòng che hai tay chặt chẽ ở trước người, nàng không dám nhìn tiểu Yêu Hậu, cúi đầu thật sâu, vẫn còn không quên đưa tay vụng trộm nhéo một cái lên trên lưng Vân Triệt.
- Các ngươi… Khẳng định có chuyện quan trọng cần nói… Ta… Ta đi trước.
Nói xong, nàng vẫn duy trì động tác che ngực, giống như chạy trốn chạy đi.
Tiểu Yêu Hậu: “…”
- Cái kia… Ta và Linh Tịch…
- Không cần giải thích.
Vân Triệt vừa mới mở miệng, tiểu Yêu Hậu đã tức giận cắt ngang lời hắn, lạnh lùng nói:
- Chúng ta cũng không phải người ngu, thật sự coi chúng ta vô tri vô giác sao?
- Hả…?
Vân Triệt thoáng trở nên lờ mờ
- Hôm nay ta tới là muốn nói hai chuyện với ngươi.
Nhìn dáng vẻ tiểu Yêu Hậu cũng không có gì khác bình thường, nhưng trong lời nói vẫn mang theo một chút tức giận:
- Chuyện thứ nhất, vị trí truyền tống trận, ta chuẩn bị thiết lập ở biệt viện Vân gia, đã cân nhắc rất nhiều địa điểm, chỉ có nơi đó tiện nhất và khiến người ta yên tâm
Vân Triệt suy nghĩ ngắn ngủi, dùng sức gật đầu:
- Ừm không tệ không tệ, vẫn là Thải Y lão bà của ta thông minh nhất.
- Chuyện thứ hai…
Tiểu Yêu Hậu hơi quay mặt sang chỗ khác:
- Thương thế của ngươi đã dưỡng tốt không sai biệt lắm, bắt đầu từ đêm nay, chuyển về Yêu Hoàng cung cho ta!
Vân Triệt bay đến bên người tiểu Yêu Hậu, cười hì hì nói:
- Hì hì, Thải Y, chỉ biết nàng nhất định lại nhớ ta. Ta cũng đang chuẩn bị nói với cha nương quay về Yêu Hoàng cung đó… Đúng rồi, ta muốn mang theo Linh Nhi đi cùng, để cho nàng ấy về sau buổi tối cũng ở Yêu Hoàng cung đi.
“…” Tròng mắt tiểu Yêu Hậu chuyển qua:
- Ngươi còn chưa giải thích cho chúng ta, Linh Nhi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vân Triệt hơi rối rắm nói:
- Cái này… Không phải không muốn giải thích, mà thật sự rất khó giải thích. Về sau có thời cơ thích hợp lại nói cho các nàng nghe đi. Bây giờ Linh Nhi là mấu chốt chữa khỏi bệnh cho nàng, để cho nàng ấy đến Yêu Hoàng cung ở, cũng là vì chuyện này.
“?” Chân mày tiểu Yêu Hậu giật giật, hiển nhiên đang nghi hoặc chuyện Linh Nhi chữa bệnh cho mình và nàng ấy vào Yêu Hoàng cung có liên quan gì, nhưng nàng vẫn chưa hỏi tới.
- Đúng rồi Thải Y, ta vừa khéo chuẩn bị đi xem Kim ô lôi viêm cốc, nàng có muốn đi cùng ta không.
Vân Triệt tỏ vẻ nghiêm trang hỏi, hai tay lại bỗng nhiên duỗi đến trước ngực nàng, thật dùng sức bóp một cái lên trên ngực mềm của nàng.
- A…
Tiểu Yêu Hậu phát ra tiếng rên khẽ chỉ có ở trước mặt Vân Triệt, nàng cuống quýt lắc mình thoát khỏi, khẩn trương nhìn lướt qua bốn phía, sau đó hừ nhẹ một tiếng giống như tức giận, lại mềm mại quá đáng, bay khỏi xa xa, e sợ sau khi Vân Triệt thú tính khiến cho nàng rập khuôn theo Tiêu Linh Tịch.
Cảm giác mềm mại ở trong lòng bàn tay thật lâu không tiêu tan, Vân Triệt nhìn bàn tay của mình, thấp giọng lẩm bẩm:
- Không hổ là tiên chi ngọc dịch, hiệu quả càng ngày càng rõ ràng. Ừm… Có cần chuẩn bị cho Tiêu Linh Tịch một ít không đây…