.
._468__1" class="block_" lang="en">Trang 468# 1
Chương 935: Mộc Tiểu Lam
Tốc độ của bóng người trước mắt nhanh đến thật sự khiến Vân Triệt chấn động, nhìn thấy xuất hiện trước mắt dĩ nhiên là một thiếu nữ một thân áo lam quý giá đẹp đẽ, tuổi nhiều nhất không vượt qua hai mươi, hắn nhất thời hơi sửng sốt.
Lấy trình độ hiện giờ của hắn, cho dù Thiên Huyền đại lục hay Huyễn Yêu giới, hắn cơ bản đều biết được rõ ràng cường giả đứng đầu nơi này. Nhưng nữ hài trước mắt, vừa rồi nàng triển lộ ra tốc độ đủ để khiến cho hắn kinh sợ, khí tức huyền lực càng không cách nào phán đoán được… Ít nhất sẽ ở ngoài Quân Huyền cảnh cấp năm.
Bằng chừng ấy tuổi, tu vi như thế, vốn nên là danh chấn thiên hạ, mà hắn lại chưa từng thấy.
- Ngươi là ai?
Vân Triệt cau mày.
- Ngươi… Mau thả sư tôn ta ra!
Thiếu nữ áo lam gần như nhanh chóng muốn rơi lệ, nàng vừa mới tận mắt nhìn thấy việc ác của nam nhân trước mắt, mà bây giờ, sư tôn nàng kính trọng nhất, có thân phận siêu nhiên lại bị kẻ ác này ôm vào trong ngực, đây vốn là khinh nhờn cực lớn không thể tiếp nhận, không thể tha thứ.
Vân Triệt cúi đầu thoáng nhìn nữ tử bạch y ở trong ngực mình đang nhắm chặt mắt, ý thức hôn mê, lại chẳng những không thả lỏng ra, ngược lại càng ôm chặt thêm:
- Sư tôn? Ngươi trả lời ta trước, ngươi là ai?
Động tác của Vân Triệt khiến thiếu nữ áo lam biến đổi sắc mặt, bước chân lập tức tiến về phía trước, sau đó lại vội vàng rút lui… Sư tôn của nàng đang ở ngay trong lòng Vân Triệt, hơn nữa suy yếu hôn mê, không hề có sức chống cự, cho dù nàng gấp đến mức càng thêm hận nghiến răng nghiến lợi, cũng vốn không dám hành động thiếu suy nghĩ:
- Ngươi ngươi ngươi! Ngươi… Ngươi nhanh chóng buông sư tôn ta ra, bằng không… Bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi. Ta… Ta cảnh cáo ngươi, ta chính là rất lợi hại.
Thiếu nữ áo lam liên tục hô to đã sớm kinh động toàn bộ Băng Vân tiên cung, sau lưng Vân Triệt tiên ảnh bay múa, đám người Phượng Tuyết Nhi và Mộ Dung Thiên Tuyết đồng thời bay nhanh tới, rơi vào phía sau Vân Triệt.
- Cung chủ, đã xảy ra chuyện gì?
Mộ Dung Thiên Tuyết nhìn thoáng qua nữ hài áo lam ở trước mặt, lại nhìn thoáng qua nữ tử bạch y khí tức vô cùng mỏng manh ở trong lòng Vân Triệt, mày nguyệt nhíu lại:
- Các nàng là ai?
- Vân ca ca, nàng ta… Giống như…
Phượng Tuyết Nhi đã nhận ra tình huống khác lạ của nữ tử bạch y trong lòng Vân Triệt. Khí tức tính mạng của nàng ta đã mỏng manh đến mức độ bất cứ lúc nào cũng có khả năng chết.
- Nàng ta trúng độc, hơn nữa còn là độc cực kỳ đáng sợ.
Vân Triệt thấp giọng nói… Độc nữ tử bạch y trúng vô cùng đáng sợ, hắn đã thấy những điều chưa hề thấy, tuy rằng còn xa mới bằng Thí thương tuyệt thương độc mà Mạt Lỵ trúng, nhưng tuyệt đối đáng sợ hơn tất cả các loại độc mà Vân Triệt đã từng thấy ở thế giới này.
Đáng sợ hơn là độc mà nàng trúng đã lan tràn toàn thân, xâm nhập tất cả các góc trong thân thể nàng, thậm chí đã hòa tan hoàn toàn đến cùng tính mạng, huyền lực của nàng… Hiển nhiên trúng độc đã lâu. Đến mức độ này, đã triệt để hết cách xoay chuyển, cho dù lấy được giải dược của loại độc này, hoặc huyền lực cường đại đến có thể xua tan, cũng đừng mong cứu được tính mạng của nàng về.
Trừ bỏ… Thiên độc châu.
Trong lẩm bẩm, tay trái của Vân Triệt đã lặng lẽ ngưng tụ Hoang thần lực, lúc này, trước hết cố gắng kéo dài tính mạng, nếu trực tiếp tinh lọc kịch độc, ngược lại sẽ chỉ khiến cho nàng chết nhanh hơn.
Kinh động nhiều người như vậy, thiếu nữ áo lam càng thêm hoảng loạn, phát điên hét lớn:
- Các ngươi… Mau trả sư tôn lại cho ta! Bằng không, ta thật sự muốn…
- Cung chủ, các nàng là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Mộc Lam Y hỏi. Băng Vân tiên cung hiện giờ đã xưa đâu bằng nay, đã không có người dám tùy tiện tiến vào Băng cực tuyết vực.
- Không biết.
Vân Triệt lắc đầu, một tay hắn ôm lấy nữ tử bạch y, tay trái ngưng tụ Hoang thần lực nhẹ nhàng đặt ở trên ngực nàng, khí tức thiên địa nồng đậm nhất thời tuôn vào trong tâm mạch của nàng, cũng mang theo một chút lực lượng tinh lọc của Thiên độc châu.
Muốn cứu mạng của nàng, nhất định phải trước hết ổn định sinh mệnh lực của nàng, lại lấy Thiên độc châu theo tâm mạch của nàng bắt đầu tinh lọc một chút.
Động tác của Vân Triệt khiến thiếu nữ áo lam kêu lên một tiếng sợ hãi:
- A! Ngươi… Ngươi đồ nam nhân hạ lưu này, lấy tay bẩn thỉu của ngươi khỏi trên người sư tôn!
Mộ Dung Thiên Tuyết tiến lên phía trước, mặt lộ vẻ tức giận:
- Tiểu cô nương, trước không bàn đến chuyện ngươi tự ý xông vào Băng cực tuyết vực, ngươi còn dám vô lễ với cung chủ của chúng ta như thế, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!
Thiếu nữ áo lam vừa nóng vừa giận, liền chỉ tay về phía Phong Hàn Nguyệt ở bên cạnh Mộ Dung Thiên Tuyết:
- Hừ! Ta nói sai sao! Hắn vốn chính là kẻ hạ lưu, vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy hắn sờ… Sờ ngực của nàng ta! Phi phi phi, quả thật hạ lưu khó coi muốn chết!
Chúng nữ Băng Vân: “…”
- A? Tỷ tỷ, cung chủ lại khi dễ tỷ hả?
Phong Hàn Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
- Câm miệng… Không cho nói!
Phong Hàn Nguyệt đưa tay che kín mặt mình.
- Vân ca ca, huynh…
- Khụ khụ khụ!
Tuy rằng Vân Triệt da mặt dày như tường thành, bị người “Chọc thủng” ngay tại chỗ cũng tương đương với không nhịn được, hắn tỏ vẻ nghiêm túc, chậm chạp thong thả nói:
- Tiểu cô nương, hậu quả của ăn nói lung tung chính là vô cùng nghiêm trọng.
Vừa nói, tay Vân Triệt đặt trước ngực nữ tử bạch y thoáng dùng sức, theo tuyết y áp chế, cao ngất hoàn mỹ như trăng tròn trước ngực nàng rõ ràng bị phác họa ra, phóng thích ra mị hoặc thánh khiết.
- Ngươi ngươi ngươi… Buông sư tôn của ta ra!
Trong lòng thiếu nữ áo lam đã sớm hận không thể tháo Vân Triệt thành tám khối, mà hành động cực kỳ bất kính lúc này của hắn càng khiến cho nàng triệt để bùng nổ, giận gầm một tiếng, phi thân lên, nhằm thẳng về phía Vân Triệt mà đến… Trong nháy mắt bay lên, một luồng huyền khí màu lam nhạt không tiếng động nổ bung trên người nàng.
- Lớn mật!
Mày nhỏ của Mộ Dung Thiên Tuyết liền nhíu lại, ngọc thủ đang ngưng tụ hàn khí, bàn tay lóe lên một đường băng ảnh màu xanh đậm, nháy mắt nghênh đón thiếu nữ áo lam.
- Mộ Dung sư bá mau tránh ra!!
Mộ Dung Thiên Tuyết vừa mới đứng dậy, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng gầm to của Vân Triệt… Trong nháy mắt khi huyền khí trên người thiếu nữ áo lam nổ tung, sắc mặt của Vân Triệt cũng theo đó đột nhiên thay đổi, mặc dù đối phương chỉ thoáng phóng ra một chút huyền lực, lại rõ ràng mang theo uy áp linh hồn cường đại đến tuyệt đối không bình thường.
Cảm giác áp chế về linh hồn trong nháy mắt gây ra cho Vân Triệt, nhưng lại không hề thua Hiên Viên Vấn Thiên ở trạng thái mạnh nhất!!
Lực lượng này, vốn không phải Mộ Dung Thiên Tuyết có khả năng ngăn cản, nếu thiếu nữ áo lam kia không biết thu tay lại, toàn bộ đánh vào trên người Mộ Dung Thiên Tuyết, Mộ Dung Thiên Tuyết hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Vân Triệt cũng bất chấp tất cả, thậm chí không kịp ném nữ tử bạch y trong lòng ra, lấy Tinh thần toái ảnh chợt lắc mình tới trước Mộ Dung Thiên Tuyết, huyền lực toàn thân mãnh liệt phóng thích, lấy huyền khí mạnh mẽ đẩy Mộ Dung Thiên Tuyết ra, tay trái nghênh thẳng thiếu nữ áo lam.
Rầm!!
Rầm ––––
Bàn tay Vân Triệt đụng chạm với lam quang… Lam quang kia rất nhạt, nhìn qua còn đặc biệt ôn hòa, thậm chí còn lộ ra một chút cảm giác mộng ảo, lại ở trong một nháy mắt bộc phát ra lực lượng khủng bố tuyệt luân. Vân Triệt kêu đau đớn một tiếng, cả người trực tiếp bay ra ngoài, sau đó lại lộn nhào trên mặt tuyết khoảng cách gần trăm trượng, mới khó khăn dừng người lại, cánh tay trái trong chết lặng khẽ run.
Mà nơi lực lượng hai người chạm vào nhau, không gian hoàn toàn sụp đổ, một đường vết nứt dài hơn mười trượng vỡ ra, trong nháy mắt lan tràn đến ngoài ngàn trượng. Vạch ra một vết màu đen trong tuyết vực trắng như tuyết không tạp chất.
- Cung chủ!!
- Vân ca ca!!
Một màn này, kết quả như thế, mọi người… Bao gồm cả Vân Triệt ở trong đó đều bất ngờ, Phượng Tuyết Nhi và chúng nữ Băng Vân trong tiếng kêu kinh hãi cấp tốc vọt tới bên người Vân Triệt.
- Ta không sao.
Vân Triệt đứng thẳng người, khẽ hít một hơi, chân mày đã hoàn toàn chìm xuống.
Còn ánh mắt của Phượng Tuyết Nhi và chúng nữ Băng Vân nhìn về phía thiếu nữ áo lam kia đã thay đổi mạnh. Huyền lực của Vân Triệt, được công nhận là người đệ nhất của Thiên Huyền đại lục… Hơn nữa còn là người đệ nhất thiên cổ chưa từng có, tứ đại thánh địa vốn đứng trên đỉnh của đại lục, hắn có thể dễ dàng một mình giẫm đạp.
Mà vừa rồi giao thủ một chiêu giữa Vân Triệt và nữ hài áo lam, dĩ nhiên là nữ hài áo lam chiếm thế thượng phong… Còn là thượng phong cực kỳ rõ ràng. Quang hoa lam nhạt nhìn có vẻ không hề có uy lực kia, gần như cắt vỡ trọn cả Băng cực tuyết vực.
Nữ hài áo lam cấp tốc tới gần, kiêu ngạo không gì bằng nói:
- Như thế nào, biết lợi hại chưa! Nếu không phải sợ thương tổn tới sư tôn, vừa rồi liền cắt đứt hai tay mạo phạm sư tôn của ngươi! Lập tức ngoan ngoãn buông sư tôn ra, sau đó rút lui toàn bộ, bằng không… Bằng không… Bằng không các ngươi biết hậu quả!
Tuy rằng trên mặt nữ hài áo lam vênh váo hung hăng, nhưng trong lòng lại kinh nghi một trận… Kỳ quái, huyền lực của hắn chỉ có Quân Huyền cảnh cấp năm, một chiêu vừa rồi rõ ràng có thể đánh hắn chết khiếp, sau đó có thể trực tiếp cướp sư tôn về, nhưng mà hắn lại… Giống như chưa từng bị thương?
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Quân Liên Thiếp lạnh lùng nói.
Vân Triệt giao nữ tử bạch y vào trong tay Phượng Tuyết Nhi, hắn hoạt động cánh tay trái hơi tê dại một chút, chậm rãi tiến lên phía trước, thấp giọng nói:
- Xem ra, hôm nay ta phải cẩn thận giáo dục dạy dỗ ngươi.
Phượng Tuyết Nhi vội vàng đưa tay giữ chặt lấy hắn, nhẹ nhàng lắc đầu:
- A! Vân ca ca! Đừng mà, nếu huynh dùng toàn lực mà nói, Băng Vân tiên cung thật vất vả xây dựng mới lại sẽ hủy diệt.
“…” Bước chân của Vân Triệt nhất thời dừng lại.
Phượng Tuyết Nhi nhìn thoáng qua nữ tử bạch y, đột nhiên khẽ cười rộ lên:
- Hơn nữa nhìn qua tiểu muội muội này cũng không có ác ý gì, ngược lại hơi đáng yêu như vậy, nàng dường như chỉ muốn đòi sư tôn của nàng về thôi. Vân ca ca, huynh không phải cảm thấy dáng vẻ của vị “Sư tôn” này xinh xắn, không nỡ trả lại cho nàng ấy chứ?
Vân Triệt hơi cắn răng, căm giận nói:
- Không liên quan gì đến nữ nhân này. Tiểu nha đầu không biết từ nơi nào xuất hiện này rình coi không nói, lại còn… Lại còn dám nói xấu uy danh của cung chủ ta! Quả thật buồn cười!
- Phụt…
Phượng Tuyết Nhi che mặt mà cười.
Thiếu nữ áo lam tức giận nói:
- Này! Các ngươi có nghe ta nói chuyện không vậy! Còn không mau buông sư tôn của ta ra! Nếu không… Nếu không ta thật sự muốn động thủ.
Vân Triệt không tới gần nữa, mà lùi ra sau một bước, bàn tay chìa ra, đặt lên trước ngực nữ tử bạch y, cười nhẹ nói:
- Nếu ta cứ kiên trì không buông thì sao?
Trơ mắt nhìn bàn tay của Vân Triệt đặt ngay trước ngực nữ tử bạch y, lòng bàn tay đã gần như muốn đụng chạm vào cao ngất dưới tuyết y của nữ tử bạch y, thiếu nữ áo lam gấp gáp đến hai mắt bốc hỏa, huyền khí toàn thân đại loạn:
- Ngươi… Ngươi! Ngươi tên hỗn đản, đáng giận, đồ hạ lưu đê tiện vô sỉ này! Ta… Ta thật sự muốn tức giận!
Từ ngữ mắng chửi người của nàng cực kỳ thiếu thốn, tới tới lui lui chỉ có vài từ như vậy, lại phối hợp với dáng vẻ mắng chửi người của nàng… Tuy rằng nàng rất nghiêm túc, rất phẫn nộ mắng chửi người, nhưng ngay cả một chút uy lực đều không có, đừng nói chọc giận đối phương, đoán chừng đổi lại mọi người có thể cười ra tiếng.
Chỉ có điều “Tức giận” của nàng là thật sự, bàn tay nàng chìa ra, lam quang thoáng hiện trong lòng bàn tay, một cơn bão tuyết bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, bao trùm thẳng về phía Mộ Dung Thiên Tuyết cách nàng gần nhất, theo tiếng tuyết gào thét, bão tuyết trong nháy mắt mang Mộ Dung Thiên Tuyết lên, sau đó trực tiếp thổi sang bên cạnh người nữ tử áo lam.
Tinh!!
Hàn quang chớp động, trên người Mộ Dung Thiên Tuyết nháy mắt bao phủ lên một tầng lam quang mỏng manh, huyền lực toàn thân bị phong tỏa chặt chẽ. Thiếu nữ áo lam đưa tay túm lấy cánh tay Mộ Dung Thiên Tuyết, hai mắt trừng nhìn Vân Triệt:
- Mau trả sư tôn lại cho ta, bằng không ta liền… Ta liền…
Khuôn mặt của nàng đang cố hết sức làm ra vẻ hung ác, nhưng giọng nói lại đang phát run, trong mắt rõ ràng đang lóe ra khẩn trương thật sâu… Làm người bắt cóc, còn khẩn trương hơn người bị ép buộc.
So sánh với thiếu nữ áo lam đang hoảng loạn rõ ràng, Vân Triệt lại tự tại trấn định, chậm rãi nói:
- Tiểu cô nương, ta rất chân thành nhắc nhở ngươi hai chuyện, chuyện thứ nhất, ta phi thường chán ghét người khác uy hiếp đến ta, từ trước đến nay, tất cả người uy hiếp ta, hậu quả đều sẽ tương đối nghiêm trọng, chuyện thứ hai, sở dĩ ta luôn luôn không trả “Sư tôn” trong miệng của ngươi cho ngươi, là bởi vì ta đang cứu nàng. Nàng trúng độc khá nhiều năm, vừa rồi thiếu chút nữa hoàn toàn mất mạng. Mới vừa rồi ta đè tay lên trên người nàng, chính là kéo dài mạng trừ độc cho nàng, bằng không vừa rồi nàng liền mất mạng. Đoán chừng trên đời này, cũng chỉ có ta có khả năng cứu nàng. Nếu trả lại cho ngươi, nàng đã có thể triệt để hết thuốc chữa.
Thiếu nữ áo lam làm sao có thể tin tưởng:
- Ngươi… Ngươi nói bậy! Viêm độc mà sư tôn trúng ngay cả đại giới… Vốn không có biện pháp nào có thể giải, ngươi chẳng những là đồ hạ lưu đáng giận, còn là một đồ siêu lừa đảo, ta mới sẽ không ngốc đến tin tưởng ngươi!
“…” Vân Triệt không nói gì.
- Mau trả sư tôn lại cho ta, nếu không… Nếu không…
Bàn tay thiếu nữ áo lam chìa ra, ngưng ra một nhánh băng nhọn chói lọi chỉ thẳng vào Mộ Dung Thiên Tuyết.
Vân Triệt bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nói với Phượng Tuyết Nhi:
- Haizzz, Tuyết Nhi, trả sư tôn của nàng ta lại cho nàng ta đi.
Tay nhỏ bé của Phượng Tuyết Nhi khẽ đẩy, nhất thời, nữ tử bạch y trong hôn mê giống như được gió nhẹ nâng lên, nhẹ nhàng bay về phía nữ hài áo lam.
Nữ hài áo lam vội vàng tiến lên trước, chặt chẽ đón lấy nữ tử bạch y vào trong ngực, sau đó lui liền hơn mười trượng, mới cuối cùng triệt để yên lòng, sau đó khoát tay, giải khai cấm chế cho Mộ Dung Thiên Tuyết, còn vội vàng bỏ thêm một câu:
- Cái kia… Đầu tiên nói trước, ta cũng không phải người xấu, đều là nam nhân hạ lưu kia ép ta… Ta từ trước đến nay đều chưa từng làm chuyện này.
- Không được dùng ngôn ngữ như vậy nói xấu cung chủ của chúng ta.
Mộ Dung Thiên Tuyết lạnh giọng nói. Nữ hài áo lam này có huyền lực khủng bố tuyệt luân… Nhưng lại làm cho người ta không hề cảm thấy một chút cảm giác uy hiếp.
Tuy rằng… Cực kỳ nhiều hành vi của cung chủ đúng là tương đương với không hợp, nhưng chính là không để cho người khác nói cung chủ như vậy!
- Hừ, ta lại không nói sai.
Nữ hài áo lam thì thầm một câu nho nhỏ, mà lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được nữ tử bạch y trong lòng nhẹ nhàng giật giật, sau đó chậm rãi mở đôi mắt tuy rằng vô thần, nhưng vẫn xinh đẹp giống như ngôi sao mộng ảo như trước.
Nữ hài áo lam kinh hỉ ra tiếng, sau đó lại lo lắng sợ hãi không gì sánh bằng nói:
- Sư tôn! Sư tôn, người… Người như thế nào? Người ngàn vạn lần đừng có chuyện gì, vừa rồi hù con muốn chết, hu…
Vừa nói, thiếu nữ áo lam đã không tự kiềm chế được tràn ra nước mắt.
Ngực nữ tử bạch y hơi phập phồng, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tiểu Lam… Con cho ta… Ăn cái gì?
Thiếu nữ áo lam sửng sốt:
- Hả? Con… Không có, con không cho sư tôn ăn gì cả. Vừa rồi sư tôn đột nhiên từ trên trời ngã xuống, sau đó liền hôn mê, sau đó… Sư tôn liền đã tỉnh lại.
“…” Trong mắt nữ tử bạch y chớp động lên mờ mịt và kinh ngạc thật sâu, nàng khẽ thì thầm:
- Lúc ta hôn mê, khí mệnh đã tuyệt, trong vòng ba mươi giây hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không có khả năng lại tỉnh lại… Vì sao ta lại sẽ tỉnh lại… Độc trong tâm mạch, còn yếu đi trọn vẹn ba thành…
- Hả?
Thiếu nữ áo lam sững sờ ở đó.
- Là có… Cao nhân cứu giúp… Sao…
Giọng nữ tử bạch y dần yếu đi, trong mắt của nàng cuối cùng bắt giữ được đến sự tồn tại của những người khác, nhưng ngay sau khi thấy rõ, trước mắt liền mù sương, sau đó lại hôn mê.
- Sư tôn! Sư tôn!
Thiếu nữ áo lam nhanh chóng liên thanh la lên.
Vân Triệt vung tay một cái, xoay người sải bước về phía Băng Vân tiên cung:
- Tuyết Nhi, Mộ Dung sư bá, chúng ta đi thôi, một ngày mệt nhọc, nên ngủ một giấc thật ngon. Không cần quan tâm đến tiểu nha đầu không biết từ đâu chui ra này, để cho nàng ta muốn làm gì thì làm đi.
Thiếu nữ áo lam quỳ gối trước mặt “Sư tôn”, ngơ ngác nhìn sư tôn hồi lâu, nghĩ tới lời sư tôn vừa mới nói, bỗng nhiên chợt quay đầu lại, nhìn về phía Vân Triệt, vô cùng kích động kêu lên:
- Đợi chút! Ngươi chờ một chút! Ngươi ngươi ngươi… Có phải ngươi thật sự có biện pháp cứu sư tôn của ta không?
- Ô a.
Vân Triệt há mồm ngáp một cái, còn nhân tiện duỗi thắt lưng, bước chân lại không dừng lại, đầu càng không quay lại, giống như hoàn toàn không nghe thấy ai đang gọi hắn.