Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 96 - Chương 97: Chạy Trốn (Trung)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_97" class="block_" lang="en">Trang 49# 1

 

 

 

Chương 97: Chạy trốn (trung) Một cửa cuối cùng của kho bảo vật trong tiếng động ầm ầm mở ra, đứng ở cửa kho bảo vật, đầu Tiêu Thiên Nam “Ầm” một tiếng, gần như nổ tung.

Hiện ra ở trước mắt hắn, là hoàn toàn trống không. Kho bảo vật ước chừng vạn mét vuông, trống trải đến mỗi góc đều có thể nhìn rõ ràng. Tất cả dược liệu, bảo khí, bảo tinh, bảo ngọc, thậm chí huyền kỹ huyền công của tông môn, tích lũy vẻn vẹn ngàn năm của tông môn bọn họ, toàn bộ biến mất sạch sẽ, sạch sẽ đến giống như vừa bị một trận lốc đi qua quét sạch, ngay cả cọng tóc cũng nhìn không thấy.

Thân thể Tiêu Thiên Nam chợt lắc lư, cho dù hắn là người đứng đầu một tông, tâm tình cứng cỏi hơn người, cũng thiếu chút nữa điên ngay tại chỗ rồi.

- Sao lại thế này… Sao lại thế này!! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!! Những đồ bên trong đâu? Đều đi đâu rồi? Đi đâu rồi!!

Tiêu Thiên Nam nhéo Tiêu Bách Thảo, giống như sư tử mạnh mẽ nổi giận điên cuồng hét lên.

- Ta… Ta không biết… Ta không biết!

Tiêu Bách Thảo cuống quýt lắc đầu, sắc mặt hoảng sợ đến cực điểm. Vừa rồi khi hắn đến đây, mở cửa kho bảo vật ra, trực tiếp kinh hãi đến đặt mông ngồi xuống đất, cho tới bây giờ, thân thể của hắn còn đang kịch liệt run rẩy, đầu óc càng trong hoảng sợ hỗn loạn hoàn toàn. Đồ trong kho bảo vật này, chính là toàn bộ nội tình của phân tông, là mạch máu cả tông môn!

- Ta… Ta vừa rồi có hỏi thủ vệ, một ngày hôm nay, chỉ có Hoàng Phủ Hạc tới đây, hơn nữa ở lại bên trong tròn hai canh giờ!

- Hoàng Phủ… Hạc?

Tiêu Thiên Nam chợt ngẩn ra, sau đó sắc mặt tái nhợt lắc đầu:

- Không có khả năng… Không phải là hắn. Hắn là Tà tâm thánh thủ, tại sao có thể là hắn…

Những ngày này, đại danh “Tà tâm thánh thủ” của Vân Triệt và y thuật siêu tuyệt biểu hiện ra khiến cho bọn họ tâm phục khẩu phục đến trình độ gần như làm cho bọn họ tôn thờ hắn, kỹ thuật diễn của hắn thật sự quá tốt, khiến Tiêu Thiên Nam cho dù đối mặt với cảnh tượng như vậy, cũng vẫn như trước theo bản năng không hoài nghi hắn… Bởi rằng nhân vật thiên hạ đệ nhất thần y này, sao lại để ý đến đồ của một tông môn nho nhỏ như bọn họ, cũng vốn không có lý do làm chuyện này.

Hơn nữa, huyền lực của hắn chẳng qua là Nhập Huyền cảnh, trên người cũng không có không gian giới chỉ gì… Mà cho dù là không gian giới chỉ màu tím cao cấp, cũng chẳng qua chỉ có không gian mấy trăm mét vuông, làm sao có thể dời đi toàn bộ đồ trong kho bảo vật này.

- Tông chủ, bên kia… Bên kia hình như có ghi chữ gì?

Tiêu Bách Thảo trừng lớn mắt, chỉ về vách tường phía trước mặt.

Ánh mắt Tiêu Thiên Nam quét tới, ba hàng chữ to ngay ngắn chỉnh tề hiện ra trong mắt của hắn.

Tiêu Thiên Nam lão nhân, đồ ngươi và tôn nhi ta Tiêu Lạc Thành hiếu kính ta liền không khách khí nhận lấy, đã lựa chọn trêu chọc ta, dù sao cũng phải trả giá lớn đủ hài lòng. Chỉ có điều nể tình hai ngày nay các ngươi hầu hạ coi như thoải mái, nói cho các ngươi biết hai bí mật, cái thứ nhất: Tôn nhi Tiêu Lạc Thành ta thương yêu lần này thật sự phế đi, cho dù Hoàng Phủ Hạc thật đến đây, cũng đừng mong cứu hắn về. Cái thứ hai, viên Vương Huyền long đan kia là giả ha ha ha ha ha ha…

Phía dưới ba hàng chữ, ký một cái tên thật lớn.

Vân Triệt đại gia!!

Không sai, Vân Triệt trực tiếp ký tên của mình lên. Thật ra, nếu hắn không để lại tên này, Tiêu Thiên Nam vĩnh viễn không có khả năng liên tưởng đến trên người hắn. Nhưng hắn chính là để lại… Đây là một kiểu liều lĩnh, cũng là một kiểu tự tin và tự phụ, càng là một nhục nhã. Ta chính là muốn cho các ngươi biết là ai khiến cho các ngươi gặp phải kết cục như vậy! Muốn cho các ngươi biết các ngươi đắc tội với ai! Nhưng lại không sợ các ngươi trả thù! Muốn trả thù? Cứ việc đến!

Thân thể Tiêu Thiên Nam lay động kịch liệt, trong nháy mắt sắc mặt biến đổi đến vô cùng tái nhợt, dưới giận dữ công tâm, một ngụm máu nhanh chóng tuôn lên, từ trong miệng hắn bắn mạnh ra, cả người cũng ngã thẳng về phía sau.

Nội tình tông môn ngàn năm một buổi chiều hoàn toàn không còn, có ai có thể thừa nhận đả kích như vậy?

- Tông chủ!

Tiêu Bách Thảo kêu một tiếng bi thương, cuống quýt đỡ lấy Tiêu Thiên Nam ngã xuống. Tiêu Thiên Nam cũng không ngất đi tại chỗ, nhưng gương mặt đã không hề có chút huyết sắc nào, ánh mắt cũng biến thành không còn tiêu cự, trong miệng phun ra tiếng lầm bầm khàn khàn:

- Không thể nào… Không thể nào… Không thể nào…

Hắn chưa từng thấy dáng vẻ Vân Triệt, nhưng biết Vân Triệt chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, hắn cho dù như thế nào, cũng không thể liên hệ một thiếu niên mười sáu tuổi với thần y lưu lại tông môn ba bốn ngày với nhau. Y thuật và kiến giải siêu tuyệt kia, khí chất tiên phong đạo cốt kia, ánh mắt giống như nhìn thấu trần thế kia, một thiếu niên mười sáu tuổi làm sao có khả năng có được.

Nếu như là dịch dung, một nhược giả (kẻ yếu) Nhập Huyền cảnh dịch dung, hắn đường đường là cường giả Địa Huyền cảnh, sao lại nhìn không ra.

Hắn càng không cách nào rõ ràng, Vân Triệt rốt cuộc dùng cách nào, dời toàn bộ đồ trong kho bảo vật to như vậy đi.

Nội tình gia tộc ngàn năm bỗng chốc bị vét sạch, đả kích này hoàn toàn đánh vào phòng tuyến trong lòng hắn, khiến cho hắn như trong cơn ác mộng, như thế nào cũng không thể tin được tất cả sự thật, trong đầu thủy chung chỉ chiếm cứ ba chữ: Không thể nào… Không thể nào… Không thể nào…

- Vân Triệt… Chính là người đả thương thiếu tông chủ?

Tiêu Bách Thảo nâng thân thể Tiêu Thiên Nam dậy, cắn răng nói:

- Tông chủ, bình tĩnh! Bây giờ chúng ta cần nhất chính là bình tĩnh! Hoàng Phủ Hạc kia xem ra vô cùng có khả năng là Vân Triệt giả trang, hắn thiết kế nhiều ngày như vậy, vì trả thù chúng ta. Chỉ có điều, chỉ có điều hiện giờ hắn chắc vẫn chưa đi quá xa, lúc này hắn mới ra khỏi tông môn không lâu, hắn chắc không nghĩ đến chúng ta lại tiến vào kho bảo vật nhanh như vậy. Tại Hách ở cùng với hắn, lập tức dùng truyền âm phù thông báo cho Tại Hách, kêu Tại Hách lập tức bắt lấy Vân Triệt! Đồ trong kho bảo vật, cũng có thể đoạt về toàn bộ.

Lời Tiêu Bách Thảo khiến Tiêu Thiên Nam như từ trong mộng mới tỉnh, hắn nhanh chóng lấy ra một truyền âm phù, khóa chặt vào dấu vết truyền âm của Tiêu Tại Hách…

––––––––––––––––––

Như Tiêu Bách Thảo dự đoán, Vân Triệt và Tiêu Tại Hách đúng là mới ra khỏi tông môn không bao xa. Nhưng mà đến đây, Vân Triệt ngừng bước chân, vẻ mặt lạnh nhạt nói với Tiêu Tại Hách:

- Được rồi, khỏi cần đưa ta đi, tiếp theo ngươi chờ ở đây là được rồi. Ta sẽ tự đi Hắc Nguyệt thương hội.

Tiêu Tại Hách sửng sốt, không hiểu hỏi:

- Nhưng mà, đi đến Hắc Nguyệt thương hội, còn có một đoạn đường rất dài, tông chủ vẫn luôn phân phó ta phải bảo vệ an toàn của tiền bối…

- Hừ!

Vân Triệt không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng:

- Trước khi đi Hắc Nguyệt thương hội, ta còn có chút việc riêng cần làm, không cần người đi theo ta, ngươi ở đây chờ là được rồi.

Nhìn thấy “Thần y” lộ vẻ mặt không vui, Tiêu Tại Hách lộp bộp trong lòng, nào còn dám kiên trì tiếp, vội vàng nói:

- Nếu là mệnh lệnh của tiền bối, vãn bối… Vãn bối liền ở đây chờ.

Đúng lúc này, hắn cảm giác được truyền âm thạch của mình truyền đến lực lượng dao động nhè nhẹ.

Muốn đạt thành trình độ truyền âm đường xa, mỗi lần đều cần tiêu hao một cái truyền âm phù. Trong truyền âm phù cất giấu một truyền âm trận loại nhỏ, vì thế mà cho dù ở cấp bậc thấp nhất, khoảng cách truyền âm trong vòng mười dặm, giá tiền cũng cực kỳ cao. Truyền âm phù cao cấp có thể đạt tới thiên lý truyền âm, giá tiền càng là con số khổng lồ. Cho nên nếu không có đại sự quan trọng gì, bình thường sẽ không nỡ tiêu tốn truyền âm phù.

Tiêu Tại Hách vội lấy truyền âm thạch ra, nhất thời, tiếng rít gào của Tiêu Thiên Nam truyền vào trong đầu hắn, khiến cho hắn trong nháy mắt quá sợ hãi, trong miệng càng thất thanh kinh hô:

- Cái gì!?

Vốn, dựa theo kế hoạch của Vân Triệt, một lần hành động trả thù và cướp đoạt nhằm vào phân tông Tiêu tông này, vốn nên không chê vào đâu được, không chút sơ hở. Giai đoạn đầu, giai đoạn giữa đều tiến hành vô cùng thuận lợi. Dựa theo kế hoạch của hắn, hôm nay đó là kết thúc… Khiến một người không quá quan trọng của Tiêu tông đưa hắn ra khỏi tông môn, sau đó hắn viện cớ một mình rời đi, sau đó bỏ trốn mất dạng, khiến Tiêu tông không có chỗ có thể tìm ra. Sau đó nữa, hắn sẽ tản tin tức Tiêu tông được một viên Vương Huyền long đan ra bốn phía, kể từ đó, trong vòng ngàn dặm đều sẽ bị kinh động, sẽ có vô số người mơ ước Vương Huyền long đan này tìm đến cửa, đến lúc đó toàn bộ tông môn đều sẽ rơi vào nước sôi lửa bỏng, ngày đêm không được yên bình, nào còn dư lực đi tìm hắn trả thù.

Nhưng mà, người thông minh nữa, cũng không có khả năng dự đoán rõ ràng ai tiếp theo sẽ làm gì. Ví dụ như, Vân Triệt thật sự không ngờ, mình mời rời đi thời gian ngắn như vậy, Tiêu Thiên Nam lại bởi vì việc nhỏ vì một món đồ mà bỗng nhiên nghĩ đến để Tiêu Bách Thảo đi đến kho bảo vật một chuyến…

Khi Tiêu Tại Hách lấy truyền âm thạch ra, Vân Triệt liền nhướng mày, mơ hồ cảm thấy không ổn. Khi hắn nhìn thấy sắc mặt và ánh mắt thay đổi mạnh của Tiêu Tại Hách, là hắn biết, chuyện kho bảo vật đã sớm bại lộ… Nhíu chặt mày, trong lòng nhất thời mắng to một trận: Má nó! Vậy không khoa học! Sao lại nhanh như vậy! Theo lý luận phải ngày mai mới phát hiện ra mới đúng a a a a!

Vân Triệt cũng không co cẳng chạy, mà sắc mặt không thay đổi, bước chân vững vàng đi thẳng về phía trước, cầu nguyện chỉ là mình nghĩ nhiều, phản ứng của Tiêu Tại Hách là vì chuyện khác. Nhưng may mắn không phát sinh, phía sau của hắn, đột nhiên truyền đến một luồng sát khí lạnh thấu xương.

- Vân Triệt… Lại là ngươi tiểu tạp chủng! Để mạng lại cho ta!!

Bước chân của Vân Triệt khựng lại một chút, sau đó không chút nghĩ ngợi, lấy tốc độ nhanh nhất lao nhanh về phía trước.

Tuy rằng Tiêu Tại Hách đã kêu hô, nhưng trong lòng vẫn rất không yên, vốn không có cách nào liên hệ thần y trước mắt và Vân Triệt với nhau. Nhưng Vân Triệt vừa chạy như điên, nhất thời khiến Tiêu Tại Hách không còn hoài nghi gì, mang theo sát khí lên cao, như cuồng phong đuổi theo

- Mạt Lỵ, người này là tu vi gì?

- Linh Huyền cảnh cấp một.

~!@#$%... Ngươi cảm thấy, xác suất ta có thể chạy thoát từ trong tay hắn là bao nhiêu?

- Ngươi và hắn chênh lệch hai đại cảnh giới, nếu bản công chúa không ra tay, khả năng ngươi chạy thoát được bằng không! Nếu như bản công chúa ra tay, hắn sẽ chết, nhưng cho dù ngươi dùng hết máu của bản thân, bản công chúa cũng chín thành sẽ chết!

Mạt Lỵ hạ thấp giọng nói.

“…” Trong lòng Vân Triệt ân cần hỏi thăm tất cả tổ tông mười tám đời của Tiêu Thiên Nam mấy lần. Ngươi đó vừa được đến “Vương Huyền long đan”, không thưởng thức nghiên cứu với Tiêu Bách Thảo kia, lại vội vã má nó đến kho bảo vật!!

- Tiểu tạp chủng, ta xem ngươi chạy trốn đi đâu!!

Phía sau truyền đến giọng nói âm tàn của Tiêu Tại Hách, tu vi Linh Huyền cảnh, muốn đuổi theo hắn một Nhập Huyền cảnh quả thật dễ dàng, mới chẳng qua chỉ vài hơi thở, khoảng cách giữa bọn họ đã gần thêm hơn phân nửa lại chẳng qua thêm mấy hơi thở cũng đủ để đuổi kịp. Mà lúc này, Vân Triệt ngược lại hoàn toàn bình tĩnh, tay phải hắn vừa sờ lên tay trái, một trái cầu kim loại đen thui nặng nề được hắn nắm trong tay, lấy Huyền lực cẩn thận phá vỡ vỏ ngoài, sau đó đột nhiên xoay người ném về phía sau.

- Chấn… Chấn thiên lôi!!

Một trái cầu sắt bất ngờ lấy tốc độ không tính là quá nhanh bay tới ngay trước mặt, nếu đổi lại là những người khác, hơn phân nửa không do dự một phát hất ra. Nhưng Tiêu Tại Hách lại khác, hắn biết chấn thiên lôi, hơn nữa là người từng tận mắt nhìn thấy uy lực của nó, khi đồng tử co rút lại, thân thể hắn chợt hạ xuống, lấy một tư thế thật chướng tai gai mắt tránh né, sau đó hai tay ôm đầu, nhanh chóng bổ nhào lăn trên mặt đất.

Ầm!!!!

Chấn thiên lôi rơi xuống đất, ầm ầm nổ tung, trong tiếng nổ vang rung trời tung lên cát bụi đầy trời, dưới cát bụi, một cái hố to có đường kính dài chừng bốn năm trượng, bốc lên khói đen nồng nặc. Vân Triệt quay đầu, bị uy lực kinh người này làm giật nảy mình, sau đó không hề do dự nắm chấn thiên lôi thứ hai trong tay.

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment