.
._498__2" class="block_" lang="en">Trang 498# 2
Chương 996: Lại gặp đại sư tỷ
Ở Ngâm Tuyết Giới, Giới Vương muốn ai chết, không ai có thể không chết, cũng không ai dám không chết.
Tai vạ bất ngờ bỗng nhiên trên trời rơi xuống khiến cho Mộc Túc Sơn trong tuyệt vọng toàn thân lạnh lẽo, hắn tự biết hôm nay căn bản không có khả năng sống, toàn thân nằm sấp xuống, cầu khẩn nói:
- Tông chủ, xem xét Túc Sơn sáu ngàn năm trung thành mà đối xử tử tế với người nhà Túc Sơn.
- Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, bổn vương tự sẽ tìm hồn. Chỉ cần ngươi không nói những chuyện không nói cho người nhà, bổn vương cũng lười đưa bọn họ đi cùng ngươi.
Mộc Túc Sơn liên tiếp dập đầu:
- Tạ Tông chủ... Thánh ân!
Một cái dập đầu, Mộc Túc Sơn liền đứng im tại nơi đó, một chùm sương trắng từ trên thân hắn nổ tung, mang theo cả sinh mệnh khí tức tán loạn mà đi...
Tự tuyệt tâm mạch huyền mạch mà chết.
- Không... Không... Tông chủ tha mạng... Tông chủ tha mạng...
Mộc Phượng Thù xụi lơ lui về phía sau, sau đó gào rít một tiếng, phi thân lên, như con ruồi không đầu không phân biệt phương hướng bay tán loạn mà đi.
"A!" Bàn tay sau lớp sương băng nhẹ nhàng vung lên.
Đinh!
Một tiếng vang nhỏ, âm thanh và cả người Mộc Phượng Thù chợt bất động, cả người đã bị đóng băng bên trong một khối hàn băng, cũng đóng băng lấy gương mặt hoảng sợ đến doạ người của nàng ta.
- Vốn còn dự định lưu ngươi toàn thây, đã không biết điều như thế...
- Biến mất đi!
Binh!
Hàn băng tính cả thân thể Mộc Phượng Thù trong nháy mắt hóa thành băng phấn đầy trời...
Người bên trong tại Hàn Tuyết Điện ngày đó, Mộc Phượng Thù cùng Mộc Túc Sơn từng tham gia qua Huyền Thần Đại Hội, cho nên từng gặp qua Tinh Thần Toái Ảnh. Cho nên, bọn hắn phải chết!
—— —— —— —— —— —— —— ——
Chuyện phát sinh bên trong Minh Hàn Thiên Trì, Vân Triệt đương nhiên hoàn toàn không biết, đứng tại bên ngoài kết giới Minh Hàn Thiên Trì, hắn nửa ngày không có xê dịch bước chân, một mặt mê mang.
Ta... Ta làm như thế nào trở về a a!!
Thời điểm đi tới là cưỡi băng thuyền Mộc Băng Vân điều động. Hiện tại để chính hắn trở lại... Hắn ngay cả đường cũng không nhất định có thể tìm ra.
Ngay tại lúc này, trên không bỗng nhiên một sợi hàn khí đánh tới, một bóng dáng bé nhỏ, điều động lấy một mảnh băng thuyền bay đến trước người hắn.
Trên băng thuyền là Mộc Tiểu Lam, nhìn lấy Vân Triệt, nàng không có đi gần, thần sắc mang theo tâm thần bất định rõ ràng:"Vân... Vân Triệt sư huynh... Sư tôn để ta ở chỗ này chờ ngươi... Cùng một chỗ về Băng Hoàng Cung.
"..." Vân Triệt trừng trừng con mắt, bỗng nhiên đi đi qua, một ngón tay chỉ trên trán Mộc Tiểu Lam.
"Oa a a!" Mộc Tiểu Lam kêu một tiếng sợ hãi, bưng lấy trán kêu đau:
- Ngươi ngươi ngươi... Ngươi làm gì vậy!
- Ta còn muốn hỏi ngươi đây!
Vân Triệt miệng méo nói:
- Trước kia ở trước mặt ta đều là uy phong ghê gớm, làm sao hôm nay nhìn thấy ta, lại giống như chuột gặp mèo, ngươi không phải là uống lộn thuốc chứ?
- Ngươi... Ngươi mới uống lộn thuốc. Ta có lòng tốt ở chỗ này sát bên lạnh chờ ngươi, ngươi lại gõ đầu ta.
Lập tức ý thức được ngữ khí mình không đúng, giọng nói của nàng trong nháy mắt hạ xuống:
- Ngươi... Hiện tại thế nhưng là đệ tử thân truyền của tông chủ. Là... Sư huynh... Tất cả đệ tử, cũng phải gọi ngươi sư huynh. Ta...
"..." Vân Triệt sờ lên chóp mũi, từ nói nói:
- Đệ tử thân truyền lợi hại như vậy.
- Đương nhiên lợi hại.
Mộc Tiểu Lam nhỏ giọng nói:
- Có thể bên cạnh tông chủ, đương nhiên là... Ai cũng không dám gây thù, muốn làm cái gì thì làm cái đó..."
- Muốn làm cái gì thì làm cái gì? Lợi hại như vậy?
Vân Triệt trừng lớn con mắt, sau đó bỗng nhiên nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Lam, vô cùng chăm chú từ từ mà nói:
- Nói như vậy, nếu như ta nhờ tông chủ thưởng ngươi cho ta làm nha đầu ấm giường, cũng hẳn là không có vấn đề sao?
"~! @# $%..."
Khuôn mặt nhỏ Mộc Tiểu Lam trong nháy mắt đỏ bừng một mảnh, sau đó răng ngọc khẽ cắn, rốt cuộc nộ khí bạo phát, một cước đá vào cái mông Vân Triệt:
- Ngươi cái đồ nam nhân ti tiện hạ lưu! Trở thành đệ tử thân truyền tông chủ còn đến chết không đổi, chỉ biết khi dễ nữ hài tử! Ai muốn làm nha đầu ấm giường cho ngươi... Nằm mơ nằm mơ nằm mơ!!
Vân Triệt bị một cước từ trên băng thuyền đạp xuống dưới, hắn sờ lên cái mông, buồn bực lầm bầm nói:
- Ta chỉ là tùy tiện nói một chút, như thế hỏa khí lớn như vậy. Ai, xem ra tông chủ thân truyền đệ tử cũng không có gì đặc biệt, vẫn bị ngươi khi dễ.
"..." Mộc Tiểu Lam kinh ngạc nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên"Phốc phốc" một tiếng nở nụ cười.
- Ngươi sẽ không phải thật sự uống lộn thuốc chứ?
Ánh mắt Vân Triệt tràn đầy quan tâm.
Băng thuyền khởi động, phá không mà lên, Mộc Tiểu Lam nhẹ giọng nói:
- Ta chợt phát hiện, ngươi vẫn có ưu điểm.
Ha ha ha... Cái tiểu nha đầu này, khen ta liền khen đi,"Vẫn là" là có ý gì?
- Lúc đầu thì như vậy, ngươi trở thành tông chủ thân truyền đệ tử, nhất định sẽ oai phong lẫm liệt, ta trước đó đều có chút sợ nhìn thấy ngươi. Không nghĩ tới, ngươi vẫn giống trước đây, ta vừa rồi lại mắng ngươi lại đánh ngươi, ngươi không tức giận, cũng không nói lại... Ừ, vẫn làVân Triệt tiểu sư đệ.
- Cái này sao, phải tùy người. Nếu là người khác dám đá ta, chân đều bẻ xuống. Mà ngươi... Dù sao cũng là sư tỷ, chỉ có thể chịu đựng rồi.
Vân Triệt một mặt bất đắc dĩ nói.
Mộc Tiểu Lam lườm hắn một cái, sau đó bỗng nhiên vui vẻ:
- Đúng rồi! Còn không có cử hành nghi thức bái sư, ngươi bây giờ vẫn là đệ tử Băng Hoàng Cung, ta vẫn là sư tỷ ngươi! Bảy ngày này, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời của sư tỷ ta đây!
- Biết rõ.
Vân Triệt vô lực nói... Tiểu nha đầu chẳng lẽ mất trí nhớ rồi? Ta trước kia có nghe qua lời của nàng?
- Không nghĩ tới, ngươi vậy mà lại lợi hại như vậy... So với Hàn Dật sư huynh còn muốn lợi hại hơn, chuyện ngày hôm nay, quả thực tựa như nằm mơ.
Trên băng thuyền, Mộc Tiểu Lam có chút thất thần lẩm bẩm.
Càng là rời xa Minh Hàn Thiên Trì, hàn khí càng nhẹ. Sắp đến thành vực Băng Hoàng Thành, phía trước xuất hiện một băng thuyền khác, mà lại là đứng im ở nơi đó, tựa hồ đang đợi cái gì.
Nhìn thấy Vân Triệt trên thuyền, băng thuyền vốn đứng im bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, nhanh chóng tới gần đến trước người bọn họ, trên băng thuyền là hai khuôn mặt Vân triệt mấy ngày trước mới thấy qua.
Mộc Nhất Chu vàMộc Lạc Thu!
- Nhất Chu sư huynh, Lạc Thu sư...
Mộc Tiểu Lam còn không có ân cần thăm hỏi xong, Mộc Nhất Chu đã trực tiếp té nhào vào trước mặt Vân Triệt, mà là... là... Quỳ xuống!
- Vân... Vân Triệt sư huynh,
Âm thanh Mộc Nhất Chu đang run rẩy, thân thể cũng đang run rẩy, gương mặt kia đích thật là Mộc Nhất Chu, nhưng đâu còn có nửa điểm uy lăng khiếp người bảy ngày trước, có chỉ sợ hãi với cầu khẩn:
- Mấy ngày trước đây ta... Ta có mắt không tròng, không biết tự lượng sức mình, lại... Không có lễ mạo phạm Vân Triệt sư huynh, cầu Vân Triệt sư huynh đại nhân đại lượng, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, ta về sau... Cũng không dám nữa.
"..." Vân Triệt sững sờ. Bên người, Mộc Tiểu Lam một mặt kinh ngạc... Nhưng cũng không phải quá mức kinh ngạc.
Ngay khi Ngâm Tuyết Giới vương chính miệng tuyên bố thu Vân Triệt là thân truyền đệ tử, Mộc Nhất Chu đích thật kém chút sợ vỡ mật.
Nếu như ngày đó trở đi xung đột là Mộc Hàn Dật, mà Mộc Hàn Dật trở thành thân truyền đệ tử, hắn cũng không sợ hãi như thế, bởi vì Mộc Hàn Dật là quân tử. Mà Vân Triệt... Ngày càng biểu hiện tính cách cứng rắn cùng thủ đoạn đáng sợ, tuyệt đối là kẻ có thù tất báo.
Rời đi Minh Hàn Thiên Trì, Mộc Nhất Chu mỗi một tức đều như sắp nứt cả tim gan, hắn chưa có trở về Băng Hoàng Cung, mà là cùng Mộc Lạc Thu đứng một chỗ, con mắt trừng trừng chờ ở chỗ này.
- Vân Triệt sư huynh, Lạc Thu... Biết sai rồi.
Mộc Lạc Thu một bộ dáng vẻ đáng thương, khi đang nói chuyện, hai mắt đã rưng rưng đẫm lệ, trong mắt giống như tách ra hoa đào...
Lại trần trụi ám chỉ một bộ mặc cho người hái... A không, công khai!
Uy lực thân phận"Giới vương thân truyền đệ tử", sống sờ sờ hiện ra ở trước mắt Vân Triệt. Hắn chuyển đầu nhìn về phía Mộc Tiểu Lam, hỏi ý nói:
- Tiểu Lam sư tỷ, nên làm cái gì?
Không nghĩ tới Vân Triệt lại đột nhiên hỏi chính mình, còn là trước mặt hai người gọi mình sư tỷ, Mộc Tiểu Lam ngẩn người, sau đó yếu ớt mà nói:
- Ngày ấy... Không phải đã hòa nhau à... Liền... Coi như xong đi...
- Há,
Vân Triệt gật đầu:
- Tiểu Lam sư tỷ đã nói như vậy, quên đi. Các ngươi đi thôi, sự tình lúc trước ta đã quên.
Mộc Tiểu Lam bờ môi khẽ nhếch... Nàng coi như lại đơn thuần trì độn, cũng nên sáng tỏ, đây là Vân Triệt đang tận lực vì nàng lôi kéo nhân tình.
Mộc Nhất Chu như nghe tiên âm, vẫn còn có chút không dám tin tưởng cứ như vậy"Quên đi", hắn vội vàng lấy ra một hộp ngọc đã sớm chuẩn bị tốt, nâng đến trước mặt Vân Triệt:
- Tạ Vân triệt sư huynh đại nhân đại lượng, tạ Tiểu Lam sư tỷ... Đây là chút tâm ý ta và Lạc Thu, nhất định phải nhận lấy, sau này, Vân Triệt sư huynh có gì phân phó, Nhất Chu nhất định muôn lần chết không chối từ.
“Ừm ừ,"
Mộc Lạc Thu đi theo gật đầu, hôm đó Mộc Lạc Thu ngang ngược nghiêm nghị, hôm nay nhưng từ khí thế hay giọng nói đến ánh mắt đều lộ ra mềm mại yếu đuối:
Về sau, chỉ cần là Vân Triệt sư huynh yêu cầu, Lạc Thu... Cái gì đều nguyện ý đáp ứng.
Vân Triệt:"~! @# $%..."
Mộc Tiểu Lam:"~! @# $%..." (tại sao có thể như vậy! )
Lễ bồi thường, đồ vật bồi thường, cuối cùng vẫn là thiên ân vạn tạ rời đi... Vân Triệt tay nắm cằm, nói nhỏ:
- Thân phận này, thì ra thật sự lợi hại như vậy.
- Đó là đương nhiên.
Mộc Tiểu Lam nói:
- Bọn họ sẽ tìm đến ngươi bồi tội, ta không chút nào thấy kỳ quái. Đừng nói là bọn hắn, về sau, xem như Hoàng Đế gặp ngươi, đều phải khách khí.
- Khoa trương như vậy.
Vân Triệt thuận miệng nói.
- Không có chút nào khoa trương!
Mộc Tiểu Lam coi như chuyện đương nhiên.
Băng thuyền chạy nhanh tới Băng Hoàng thành vực, rất mau đến ba mươi sáu cung.
Băng Hoàng cung ba mươi sáu yên tĩnh như ngày thường, mà Mộc Tiểu Lam lại một mặt nghi ngờ, từ nói nói:
- Kỳ quái, làm sao lại an tĩnh như vậy... Theo lý thuyết, hẳn phải có rất nhiều người đến mới đúng.
Dù sao, Vân Triệt trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, hôm nay hẳn là sẽ có rất nhiều người tới bái phỏng cung ba mươi sáu mới đúng. Nhưng liếc nhìn lại, lại hoàn toàn không có dấu vết người đến thăm.
- Vân Triệt, ngươi đi trước tìm sư tôn, sư tôn nhất định có rất nhiều chuyện muốn bàn giao ngươi, ta đi cất băng thuyền.
Mộc Tiểu Lam đi để cất băng thuyền, Vân Triệt từ không trung hạ xuống, đi vào bên trong Băng Hoàng Cung, mà tâm cảnh, tự nhiên cùng lúc có phạm vi biến hóa lật trời.
Vừa nghĩ Ngâm Tuyết Giới vương, một bên đi lại chậm rãi vào chính điện, rất nhanh, một cỗ khí tức cùng mùi vị khác thường khiến chân đình chỉ, ngẩng đầu lên...
Cùng lúc đó, phía trước hắn, một bóng dáng nữ tử chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt diễm lệ không gì sánh được, yêu mị đủ để trong nháy mắt xâm chiếm tầm thần Vân Triệt.
Dù cho đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy, Vân Triệt vẫn như cũ trong nháy mắt tâm thần kích động, con mắt say mê... Trước đó nhìn thấy nàng, Vân Triệt xưa nay không tin tưởng, chính mình lại bởi vì bề ngoài một nữ nhân mà trực tiếp thất thần mất tâm đến độ như vậy.
Lần thứ nhất như thế, lần thứ hai... Lại vẫn như thế.
Người trước mắt, rõ ràng là hôm đó đến đưa Phù Vận Hàn Lộ, tự xưng"Mộc Huyền Âm".
Tóc trắng dài buông xuống, không có ánh sáng chiếu rọi, hào quang vẫn như cũ giống như nước như ngọc. Y nguyên tuyết y hôm đó, nhưng tựa hồ lây dính một chút thủy khí, hơi hiện mông lung.
Ánh mắt Vân Triệt, hoàn toàn không khống chế rơi vào trước ngực của nàng... Băng Hoàng đồ văn, là biểu tượng thần thánh nhất Băng Hoàng Cung. Nhưng trước ngực trải ra Băng Hoàng đồ văn đến biến hình, thả ra lại dục vọng dụ hoặc đủ để bất luận nam nhân nào mất khống chế.
- Ngực lớn... Sư tỷ...
Vân Triệt thốt lên.
Nữ tử yêu mị hơi nhếch khóe môi, mắt như thu thủy, mềm mại kéo dài mà nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi lần này... Là cố ý a? Thật to gan đâu, thế mà ngay cả ta cũng dám đùa giỡn.
Lúc trước, Vân Triệt mấy lần hô lên"Ngực lớn sư tỷ" hoàn toàn chính xác do lỡ lời, bởi vì khi đó hắn mặc dù có lòng suy nghĩ, nhưng khẳng định không có can đảm đùa giỡn"Thần Điện" đệ tử. Nhưng lần này, hắn thật đúng là cố ý!
Bởi vì hắn hiện tại là tông chủ thân truyền đệ tử... Còn có ai không dám đùa giỡn!!
Hơn nữa nàng lần trước lại... Lại thừa nhận nàng tên Mộc Phi Tuyết! Hại hắn trước mặt Mộc Tiểu Lam với Mộc Băng vô cùng mất mặt.
Cái này không phải cố ý đùa giỡn hắn a!
Cho nên đùa giỡn lại cũng là nên làm.