Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 216


Báo !!! Cách doanh địa chính của chúng ta có một đoàn người khả nghi đang tiếp cận chúng ta ạ khoảng chừng là 500 dặm nữa là đến vị trí của quân ta !
- Có nhìn kĩ ra bọn họ không ???
- Hoàn toàn không ạ vì xung quanh bọn họ được một đám Yêu Thú vây kín xung quanh hơn nữa tốc độ di chuyển cũng rất đồng đều với nhau như thể đã được huấn luyện từ trước đó rất lâu rồi ạ !
Sau khi nghe xong câu nói đó Hàn Đức mỉm cười rồi ra lệnh cho Vệ quân lập tức mở cửa ra để cho đám người đó vào .
- Lập tức mở cửa cho ta chuẩn bị cùng ta ra phía bên ngoài nghênh đón !
- Rõ !
Một lát sau cánh cửa của doanh địa chính đã được mở ra Hàn Đức cùng với những lão tướng tham gia cuộc chiến này lẫn nhóm của Hoàng Khương cũng chạy ra xem đó là ai .
- Vù.........!!
- Kịch !
- Là Thiên Vũ cùng với nhóm người Minh thiếu bọn họ đang đến đây nhưng nhìn từ xa thì có thể thấy được người đằng sau lưng Thiên Vũ chính là Minh thiếu có vẻ đã bị thương rất nặng từ trước đó thì phải .
- Muội có nhìn rõ có bao nhiêu người không ???
- Áng chừng khoảng hơn 100 người nếu tính thêm cả đám Yêu Thú kia thì là 500 quân lực .
- 500 ??? Nhiều đến vậy sao ??? Nhưng Yêu Thú đâu có chịu yên ổn để đám con người như chúng ta sai khiến chứ !
- Lão Tam ăn nói cho cẩn thận.


Ngày đó ta được cứu cũng có dịp được nhìn thấy một con Yêu Thú khá là kì quái thân hình của nó không giống bất cứ loài nào mà trước đây ta từng giao đấu hay thậm chí là gặp cả có lẽ năng lực của nó có thể sai khiến được đám Yêu Thú đó nhưng ta không rõ về việc có bị giới hạn khả năng đó hay không nữa .
- Bình huynh thật sự gặp được nó rồi sao ???
- Ừm !
Hai người Mã Bình vệ tướng và Kiệt vệ tướng nói chuyện với nhau .
- Mau ! Gọi đại phu đến đây Minh thiếu đang trong tình trạng rất nguy cấp cần phải cứu chữa ngay !
Thiên Vũ lớn tiếng thông báo .
- Còn ngẩn ra đó mau chóng làm theo lời của Thiên Vũ mau đi nhanh chóng cứu Minh thiếu đã rồi tính tiếp !
- Rõ !
Rất nhanh Minh thiếu đã được đại phu trong doanh địa chính cứu chữa kịp thời có vẻ vết thương xem như đã cầm lại được rồi ai nấy ở bên ngoài chờ đợi kết quả .
- Soạt !
- Sao rồi ??? Minh thiếu thế nào rồi ???
- Vì đã lãnh trọn khá nhiều vết thương tích ở trên người từ trước hơn nữa sơ cứu đơn giản quá cho nên vết thương đã bị ăn mòn nhưng chưa nguy hiểm đến tính mạng vẫn cứu được nhưng vẫn nên nghỉ ngơi chú ý đến sức khỏe là được !
- Tốt quá rồi !
Hàn Đức thở phào nhẹ nhõm rồi nói .
- Mau đưa chút tiền thù lao cho ông ấy đi rồi đưa ông ấy đi nghỉ ngơi đi .
- Tuân lệnh ! Đại phu mời theo ta !
Hàn Đức đi vào bên trong ngồi bên cạnh chiếc giường kia ân cần chăm sóc .
- Thiên Vũ , rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cả hai vậy ???
- Gặp một đám ngu ngốc nào đó nhận chút tiền rồi ra tay tấn công Minh thiếu lúc đang cùng quân của mình di chuyển đến đây may thay đệ ở lại đồng thời gặp được đám người đi theo bảo vệ Minh thiếu và cũng như tìm ra được nơi mà Minh thiếu đã bị giam giữ tuy khá là khó có thể hình dung ra được kẻ đứng sau là ai nhưng Cổ Trùng có mang được một số thứ về hi vọng sư phụ có thể cho đệ chút thông tin về kẻ kia.

- Ngay cả đệ cũng không biết kẻ đó là ai sao ???
- Không.

Trong khoảnh khắc đó bọn chúng đột nhiên sợ hãi hàng loạt miệng liên tục lẩm bẩm một câu đừng có qua đây đừng có qua đây rồi chết ngay lập tức hơn nữa không hề có bất kì một vết thương tích nào trên cơ thể cả đệ đã lục soát hết rồi hoàn toàn không có bất cứ giấu hiệu nào là ám sát cả .
- Nét mặt bọn họ rất hoảng sợ đúng không ?

Hoàng Khương hỏi .
- Đúng vậy nhưng lại chẳng có bất kì ai có thể làm cho bọn chúng sợ đến mức ám ảnh như vậy cả .
- Tả biết ai có khả năng làm được cái chuyện đó tả cũng chỉ suy đoán ra thôi chưa chắc chắn lắm về kẻ đó đâu .
- Là ai ??? ( đồng thanh )
- Năng lực cũng như sức mạnh tấn công thẳng vào phần ý niệm của đối phương chỉ có Mộng Long là có khả năng này vừa thao túng được ý niệm của những ai từng tiếp xúc với hắn ta hơn nữa có thể tùy ý định đoạt được mạng sống của bọn họ phần hồn bị tra tấn đến mức sợ hãi như thế đương nhiên phần thân xác cũng sẽ không bị tổn thương gì cả chỉ có phần hồn là chết cho nên không có vết thương tích nào trên cơ thể cũng là lẽ đương nhiên thôi .
Chu Phúc nói .
- Khoan đã năng lực đó rõ ràng phải là người có tầm ảnh hưởng rất lớn đến đại cuộc lẽ nào lão già đó có một kẻ như thế sao ???
- Nếu vậy thì chẳng phải sẽ gây ra phiền phức lớn cho chúng ta hay sao ???
- Không cần phải lo đâu Chu Phúc huynh đệ cũng có biết sơ qua về điều đó rồi chỉ là cần phải tiếp xúc với kẻ đó mới có tác dụng triệt để nếu không coi như là vô ích .
- Vấn đề bây giờ là tu vi của hắn là gì kìa năng lực đó mạnh lên theo tu vi của người sử dụng đấy !
- Vậy thì ra tay trước khi hắn có cơ hội đó là xong mà !
Thiên Vũ lạnh lùng cười nham hiểm nói .
- Đệ vô ưu vô lo đến thế là cùng .
Hoàng Khương lẫn Chu Phúc đều bất lực trước chuyện này.

Trong khi đó ở phía bên kia biên giới ,
- Sao rồi ??? Đã có chút tin tức gì của mấy tên đó chưa ???
- Có người đã ra tay ứng cứu bọn chúng ạ !
- Là ai ???

- Vết tích trên cơ thể của bọn họ hoàn toàn là do một đám Yêu Ma thú nào đó đã ra tay hoặc mấy tên ngu ngốc đó lỡ chọc tức bọn chúng cho nên mới thành ra như vậy còn về tên tiểu tử kia thì gần đây cũng đã có kết quả điều tra rồi ạ !
- Nói .
- Chính là con trai chính thất của hắn ta đã mất tích rất lâu về trước hơn nữa còn sống rất bình an cho đến hôm nay ạ !
- Choang !
- Đáng ghét ! Năm đó đáng ra nên bóp ch3t tên tiểu tử đó cho rồi sự trở về của tên tiểu tử này ta đã dự đoán được từ trước rồi vẫn may mắn đã kịp xử lý hết dấu vết ở trong Hoàng Cung bây giờ đi theo ta trở về nơi đó đón Thắng nhi thôi việc tiếp theo ngươi biết phải làm gì rồi chứ ?
- Thuộc hạ đã hiểu ạ !
- Vụt !
- Muốn đoạt mọi thứ mà ta đã hao tổn không ít mà ngươi một bước trở về hại ta thê thảm như vậy ta càng muốn hủy hoại các ngươi Thiên gia !
Phía bên kia của đống tro tàn một bàn tay thò ra như thể đang báo hiệu một điềm báo chẳng lành sắp giáng xuống nơi đây một trận huyết chiến chứa đầy sự thù hận không một ai có thể ngăn cản được trận chiến này.

Kế đó tại doanh địa chính của nhóm Thiên Vũ đang hội nghị đề ra đối sách để đối phó với Trịnh gia.



Bình Luận (0)
Comment