Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 227


Phía bên trong Hoàng cung kia không khí vui mừng chiến thắng kia khiến cho mọi người tham gia cuộc chiến lần này khải hoàn trở về lập tức được tung hô ca tụng như một vị anh hùng.

- Vụt !
- Hử ???
Thiên Vũ phát giác ra được có người đang ở phía bên ngoài Hoàng cung liền đi ra kiểm tra.

- Long tử , ta đã dò la được chút tin tức rồi ạ !
- Là ai ra tay cứu bọn chúng ?
- Thượng Thần Võ Tông ạ !
- Thì ra là đám người đó được lắm vừa hay ta cũng muốn đến đó một chuyến gặp lại ta đòi lại vài thứ rồi.

- Vậy chừng nào thì chúng ta xuất phát đến đó ???
- Ba ngày nữa chúng ta sẽ đến đó hơn nữa ta nghi ngờ bọn chúng không đơn giản đâu Cường Kiếm giả nhiều như mây cần suy tính kĩ càng mới có thể thuận lợi dành thế cuộc phiền thúc đi nói cho mẫu thân ta biết một câu ta cần Thánh Vân Trận để rút ngắn thời gian đi đến đó cũng như dẹp nốt phần phản loạn còn lại ở đó nữa.

- Vậy Long tử chờ ta ta đi rồi về ngay !
- Vụt !
Đúng lúc đó Minh thiếu đi đến chỗ của Thiên Vũ trên cầm theo một bình rượu rồi ném qua cho cậu.

- Cầm lấy !
- A !
- Bộp !
- Minh thiếu !
- Cạch !
- Gửi lời chúc phúc của ta đến bọn họ nhé !
- Ừm , ta tin huynh sẽ tìm được một người xứng đáng để huynh yêu thôi! Cố lên !
- Ừm !
- Cạch !
- Ực ực ực ực! !.

!!!
- À đúng rồi , ta tính sau hôm nay sẽ cùng mọi người sẽ đi đến Ngọc Phong Các một chuyến cho nên không thể ở lại được lâu cho nên hôm nay vừa là ngày vui cũng như là ngày phải rời đi rồi !

- Vậy! ! ! ! ???
- Ta cũng không biết đến bao giờ khi nào có thể gặp lại nhau nữa nhưng nếu huynh muốn thì hãy đi đến đó giao cho họ tấm lệnh bài này bọn họ sẽ đưa huynh đến gặp ta thôi !
Thiên Vũ đưa cho Minh thiếu một tấm lệnh bài rồi mỉm cười uống rượu.

Sáng sớm hôm sau ,
- Nhanh như vậy mọi người phải đi rồi sao ???
- Đúng vậy kì hạn của ta cũng đã đến rồi cũng nên rời khỏi đây rồi nhưng ta cũng sẽ trở lại sớm thôi đại họa vừa mới qua ta nghĩ trước mắt sẽ không có mối họa lớn nào xảy ra đâu viên đá này ta giao lại cho Vương tôn nếu gặp chuyện chẳng lành hãy bóp nát nó ta sẽ trở về.

- Cái này! ! !.

- Thiên Vũ mau lên đi !
Tiếng gọi thúc giục của Hoàng Khương đã khiến cho Thiên Vũ gấp rút nói lời tạm biệt.

- Không còn sớm nữa ta phải trở về Ngọc Phong Các rồi , mọi người hẹn ngày tái ngộ !
- Chúc cho chuyến đi của mọi người thuận buồm xuôi gió !
- Ừm !
- Vụt !
Ngọc Phong Các , cửa vào ,
- Vụt !
- Cuối cùng cũng trở về rồi !
Phía xa xa kia xuất hiện hai thân ảnh nào đó lao đến chỗ của cả nhóm.

- Bịch bịch !
- Các vị , Long Hoàng đang đợi các vị bên trong đại sảnh mời theo chúng ta.

- Được.

- Hử ??? Đó chẳng phải là con gái của Thanh gia Thanh Ngọc Hàn mà cô ta cũng được vào Ngọc Phong Các ư ???
- Huynh biết cô ta sao ???
- Bịch bịch bịch bịch bịch bịch! ! ! !!!
- Tuyết Băng tỷ tỷ , không hay rồi có chuyện lớn xảy ra rồi !
- Quách Chi Hạ ??? ( đồng thanh )
- Hộc hộc hộc! !.

.

!
- Chuyện gì xảy ra khiến muội vội vàng chạy đến đây tìm ta vậy ???
- Đúng đấy có gì từ từ hãy nói.

- Phía bên kia nội viện xảy ra chuyện lớn rồi đám người của Trần gia do tên đó dẫn đầu tới gây sự ở chỗ huynh đệ Thành Hải và Trạch Ương đó.

- Sao ???
Rất nhanh Thiên Vũ đã tức tốc chạy qua đó để giải vây cho hai người bọn họ.

- Chỉ là một đám vô dụng mà cũng dám đối đầu với bọn ta ??? Các ngươi không có cửa đâu !
- Đập nát chỗ này cho ta !
- Ya! ! ! !
- Vù! !.

!
- Chát !
- Hự !
- Thiên Vũ ??? ( đồng thanh )
- Khá khen cho các ngươi thừa dịp ta không có ở đây gây chuyện với huynh đệ của ta còn đả thương bọn họ nữa.


- Đả thương ??? Rõ ràng bọn chúng đâu có bị thương tích gì đâu rõ ràng bọn chúng đã gây sự với bọn ta trước !??
- Ta khinh.

Ngoại thương không nói nhưng nội thương thì có đấy !
Thiên Vũ nháy mắt ra ám hiệu cho Trạch Ương và rồi âm thầm đả thương Thành Hải ngụy tạo ra cái chuyện mà Thiên Vũ vừa nói.

- Hự !
- Đó.

Nghĩa đệ ta vẫn còn bị đây này các ngươi còn nói lý sao ???
- Cái gì ??? Tên vô sỉ nhà ngươi ám toán ta !
- Bụp !
- Hự !
- Lão đại !??
- Ám toán cái đầu ngươi !
- Các ngươi cứ đợi đấy chuyện này chưa xong đâu cứ chờ đấy !
- Vẫn còn nói được à ???
- Bùm !
Đột nhiên có người ra tay ứng cứu bọn chúng.

- Nên dừng ở đây thôi !
- Ngọc Dương ??? ( đồng thanh )
- Hai người biết hắn ta sao ???
- Biết sao không ! Hắn ta mấy lần gửi thư tình cho Chi Hạ sư muội sao bọn ta không biết.

- Hóa ra là vậy !
Thiên Vũ cười nham hiểm rồi nói.

- Ta còn tưởng ai hóa ra là tên không biết phân biệt trắng đen này theo đuổi tiểu muội của ta.

- Thiên Vũ huynh là! ! !.

???
- Ngươi điếc à ??? Ta là đại ca của muội ấy ngươi nghe rõ chưa hả ???
Vừa hay Chi Hạ và mọi người chạy đến Thiên Vũ và 2 huỳnh đệ kết nghĩa của mình liền giở trò khiến cho hắn ta phải bất lực đến mức không thể nói gì cả.

- Vũ ca !
- Chi Hạ ??? Hê , có cách trị ngươi rồi !
- Bụp !
- Hự ! Tên khốn kiếp dám đánh lén ta !

- Cao Văn , tên đáng ghét nhà ngươi sao lại dám ra tay với ca ca của ta ???
Chi Hạ nhíu mày tức giận nói.

- Chi Hạ , muội nghe ta giải thích đã mọi chuyện không như muội nghĩ đâu ta hoàn toàn không có làm ra cái chuyện đó mà !
Mặc cho Cao Văn cố giải thích thế nào đi chăng nữa đều không có tác dụng còn 3 người kia cười thầm đắc ý.

- Vô lại vô sỉ số 2 không ai số 1 đệ đúng là không biết nói lý lẽ bằng lời được à ???
- Nói cũng như không với mấy cái tên ngu ngốc này.

Tuyết Băng dịu dàng đỡ Thiên Vũ dậy trước sự bất ngờ của mọi người.

- Huynh cũng đâu có bị thương gì đâu sao lại cứ làm khó Cao huynh làm gì ?
- Đa tạ Long Nữ giúp đỡ !
- Giúp cái đầu ngươi ấy ngươi không biết Long Nữ là thê tử của ta hay sao ???
- THÊ TỬ ???? ( đồng thanh )
Mọi người kinh ngạc đứng người khi nghe câu nói đó như sét đánh ngang tai.

- Ta nói gì sai sao ???
- Cốp !
- Đệ nhìn cho kĩ nhan sắc và tất cả mọi thứ của muội ấy đi bao nhiêu nam nhân theo đuổi giờ thì hay rồi đệ nói câu đó ra đã đả kích không hề nhẹ đâu !
- Hả ????
Thiên Vũ giật mình bất ngờ.

- Chuyện này! ! !.

- Không sao đâu Vũ ca dù gì thì trước đây muội đã có nói với bọn họ rồi nhưng bọn họ đều không tin lời muội nói.

- Giờ thì bọn họ có tin hay không thì tùy bọn họ ta đã trở lại kẻ tiếp cận muội thì tốt hơn hết chuẩn bị cho tốt vài chiếc quan tài đi là vừa rồi đấy !
Khí chất kiêu ngạo hiển hiện trong từng câu từng chữ khiến cho ai nấy đều muốn đánh cậu đến chết đi sống lại nhưng lại không thể nào đánh thắng được cậu.



Bình Luận (0)
Comment