Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 342


Tách !
Lão ta búng nhẹ tay ba đệ tử ưu tú của lão ta lập tức xuất hiện ở ngay trước mặt lão ta cung kính hành lễ .
- Bái kiến Kiếm Các chủ và các vị trưởng lão ! ( đồng thanh )
- Miễn lễ đi.

Trong số các ngươi ai muốn giao đấu trận này ???
Ba tên đệ tử ngẩng đầu lên nhìn thì bất giác một ánh nhìn đầy khinh thường nhìn về phía Viễn Long .
- Hô , ta còn tưởng ai hóa ra là Long sư đệ muốn ứng chiến tiến vào nội môn à ??? Hầy , cần thiết phải làm khó ta không vậy ??? Dù sao cũng sắp là người một nhà rồi yên tâm ta không bạc đãi Viên Vân muội muội đâu ta sẽ yêu thương hết mức có thể ! Hahahahahahaha !!!
- Phiêu Cố Ương ????
- Rắc rắc rắc rắc.......!
- Đừng để ý mấy tiếng gió thổi qua tai làm gì ồn chết đi được .
- ?????
- Kiếm Các chủ người này là ai vậy ???
- Một vị khách quý muốn giao đấu chút ấy mà chỉ là muốn mượn một đệ tử ngoại môn đánh với nội môn xem xem có nhặt được thiên tài phế vật hay là không thôi .
- Phế vật mãi là phế vật làm gì có cái chuyện tốt đó xuất hiện cơ chứ .
- Đánh hay không đánh lên hết một lượt luôn đi đám thiên tài ngu ngốc kia .
- !!!???
- Soạt !
- Ta phải băm vằm tên này làm vạn mảnh .
- Lão Nhị nương tay chút !
- Được thôi !

- !!!????
- Sát niệm tà tâm cũng lớn đấy không biết nên cướp đoạt hay diệt luôn nhỉ ??? Mà thôi kệ sớm muộn gì cũng phải làm việc đó hôm nay đến để dò xét nội bộ Từ gia thôi .
- Viễn Long , đánh thì đánh nhớ đánh sao cho vẹn hai chữ tàn phế cho ta .
- !!!???
- Lẽ nào từ đầu tới cuối người muốn giúp ta báo thù ư ???
- Vâng !
- Ầm !!!
- Vút !
- !!!!????
- Sức mạnh của tên tiểu tử này sao đột nhiên đột phá trong nháy mắt vậy ??? Chẳng lẽ là khẩu quyết đó ban cho sao ???
- Xoẹt !
- Nhanh quá !
- Hừ !
- Vút !
- Bộp !
- Vù.........!
- Chát !!!
- Xạt..........!
- Sao lại có thể..........!????
- Lãnh một cước của ta sao lại chật vật gồng sức chống đỡ thế ??? Bình thường ngông cuồng lắm mà sao bay giờ lại không chịu nổi đánh đấm đơn thuần vậy hả ???
- Rắc rắc rắc !
- Kịch hay bắt đầu rồi !
- Viễn Long , đánh đơn thuần thì phải kính nể sư huynh chút chứ ngươi đánh hơi nặng tay quá rồi đấy !
- A vậy thì xin lỗi nhé đại sư huynh !
- Bộp bộp bộp !
Tiểu sư đệ bộc phát thiên phú tiềm ẩn như vậy tại sao không sớm bộc lộ để tiến vào nội môn với sư muội của mình mà ở lại ngoại môn làm gì ?
- Ta không thích bị bó buộc thích tự do tự tại hơn là đi làm thiên tài mệt lắm !
Viễn Long thản nhiên đáp .
- Rắc.........!
- Được chỉ điểm có được phần quyết ý niệm của lão ta may mắn có phần cơ hội lớn đó mà cũng dám ăn nói thế hả ???
- Tam đệ , ngươi lên đấu cũng chỉ có gây chuyện là chính hơn nữa ngươi thân là Võ tộc cao quý mà sao lại có cái suy nghĩ nông cạn vậy hả ??? Tốt nhất câm miệng lại mà quan sát đi xét thực chiến thì Viễn Long thừa sức đánh cho ngươi đi gặp lão tổ tông rồi đó .
- Vút !
- Rầm !
- ????
- Lão Tam , ngươi muốn đánh thì để sau đi lần này ta đang giao thủ với hắn nhanh cút xuống bên dưới cho ta .
- Vút !
- Để ta cho ngươi thấy Võ tộc ta ai mới là người thuận tay chân đánh đấm nhất Kiếm Vân Sơn này !

- Lão Tam nổi điên rồi ! Đại ca , huynh không tính ngăn tên điên thích đánh người này à ???
- Ngăn làm sao.

Đến cả Kiếm Các chủ còn chịu thua thì nói gì đến ta .
- Viễn Long à , hi vọng đệ còn sống sau trận đánh với hắn ta nhé !
- Hấp !
- Bịch !
Lý Tự thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra còn Kiếm Các chủ lại rất tò mò về tình hình hiện tại của Viễn Long .
- Tiền bối có vẻ khá tự tin về thực lực của Viễn Long đấy nhỉ ?
- Đánh đơn thuần thì chỉ giao thủ đơn thuần không có nguy hiểm đến tính mạng nên ta khá an tâm nên Kiếm Các chủ nên chuẩn bị tốt tâm lý mất đi một đệ tử ưu tú đi là được rồi đấy !
- Ý Tịnh huynh là sao ???
Lý Tự chỉ lên vùng thái dương của mình rồi khẽ mỉm cười còn Từ gia chủ giật mình hiểu được ẩn ý của Lý Tự liền lên tiếng .
- Trận đấu tới đây thôi !
- Nhưng mà đệ tử vẫn chưa đánh được bao nhiêu mà sao lại kết thúc nhanh vậy ạ ???
- Ngươi có cố thêm 1 khắc nữa thì kẻ nằm đất là ngươi đấy Bất Cảnh .
- Ta nằm đó á ???
Dáng vẻ đầy bất mãn đến khó chịu đó của Bất Cảnh khiến cho không khí xung quanh ngày một nghiêm trọng hơn .
- Từ gia chủ , trận đấu đơn giản này coi bộ đệ tử của ngươi không vừa ý thì phải chi bằng khỏi đàm phán nữa đi ta cũng nên rời đi thì hơn .
- Chờ chút đã Tịnh huynh !
- !!!???
- Đệ tử của vốn sẵn bản tính háo thắng cho nên dù là đấu luyện đều muốn đánh thắng đối phương ta sẽ cố sửa đổi bản tính này của nó .
- Sửa đổi ??? Sửa kiểu gì khi bản thân vốn có tính khí đó sẵn có thay đổi thì cũng chẳng thể thay đổi được tận gốc rễ đâu .
- Lôi tên này xuống dưới cho ta .
- Vâng !
Từ gia chủ lên tiếng bảo 2 người đệ tử của mình đưa Bất Cảnh rời đi còn bản tính háo thắng vẫn còn đó đòi muốn đánh tiếp .
- Thân là chủ một phương trời rộng lớn đến cả quy tắc do mình đặt ra không có được cái gọi là uy nghiêm thì há chẳng phải sớm ngày bị lật đổ hay sao ?
- Đệ tử do ta dạy dỗ ai dám có ý định đó .

- Hiện tại chưa thể nói được điều gì cả nhưng ta là kẻ từng chứng kiến thấy cảnh đó rồi cho nên mới cho Từ gia chủ một lời khuyên .
- Tên này tâm cơ khó đoán mỗi một câu mỗi một chữ đều khó nắm bắt được kẻ này tuyệt đối không thể đối địch được bằng không Từ gia e là sóng gió lớn ập xuống đầu mất .
- Được rồi , các ngươi nhanh chóng thu xếp một căn phòng cho Tịnh tiền bối nghỉ ngơi đi đường dài khá vất vả rồi cần nghỉ ngơi chút .
- Vâng !
Phía của Thiên Vũ ,
- Vù...........!
- Xem ra phía Lý Tự đã có kết quả rồi phần tiếp theo cứ thuận theo tự nhiên đi .
- Cạch !
- !!!????
- Tuyết Băng ??? Sao nàng ấy lại ngồi ở đó vậy ??? Ngẫm lại thì trăng hôm nay đúng là đẹp thật chẳng trách nàng ấy ngồi đó hưởng thụ .
- Trăng hôm nay thật đẹp làm sao !
- Soạt !
- Nhưng không đẹp bằng nàng đâu Tuyết Băng !
Tuyết Băng mỉm cười rồi chỉ tay bên bầu trời đầy sao kia .
- Vũ ca , huynh xem ngôi sao đó thật khác biệt so với những ngôi sao còn lại thật đấy !
- Giống ta lúc trước chẳng ai bên cạnh sau cùng đã có được huynh đệ và cả......!thê tử xinh đẹp như muội ở bên nữa cả đời này của Thiên Vũ ta mãn nguyện rồi thê tử của ta à !
- Chụt !
Thiên Vũ tiến lại gần Tuyết Băng còn nàng khẽ tựa đầu vào bờ vai Thiên Vũ ngắm nhìn bầu trời đầy sao kia rồi bỗng nhiên một ngôi sao vôi lướt qua , Tuyết Băng nhìn thấy vội vàng ước một điều ước cho mình.



Bình Luận (0)
Comment