Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 348

“Mùi thơm.” Vệ Giới đứng ở cửa ra vào, nhẹ nhàng nhổ ra hai chữ này.

Lúc đầu Vệ Ly cũng không hiểu lắm nhưng khi thời gian dần trôi qua, hắn ta dần ngửi thấy một làn hương thơm dễ ngửi, sau khi hương thơm này chảy vào cánh mũi lại mang lại cho thân thể cảm giác dễ chịu khoan khoái.

Sau đó chỉ trong nháy mắt, hắn ta ngạc nhiên trừng to mắt, nhìn Vệ Giới, trong giọng nói không giấu được kích động: “Cái này, mùi thơm này là…?”

“Chờ một lát nữa là ngươi sẽ biết, xem tình hình trước mắt đã, không biết mùi thơm này có tác dụng với họ hay không.”

Sau khi Vệ Giới ra hiệu, trong thoáng chốc, bốn phía rơi vào yên tĩnh, chưa đến chốc lát, những tanh tưởi trong miệng tang thi dần bị mùi thơm này cắn nuốt.

Mà theo làn hương thơm ngày càng dày, hai con tang thi vốn đang kêu gào ở bên cạnh lại như có kỳ tích dần yên tĩnh hẳn, thậm chí còn từ từ nhắm mắt lại.

Một màn này khiến tất cả mọi người phấn khởi, nhưng họ không dám nói câu nào, lập tức dùng ánh mắt mong chờ rơi lên người Thượng Quan Tình Hi.

Thời gian từng phút trôi qua, người trông coi càng ngày càng nhiều, chẳng biết từ lúc nào, Lưu Anh và Như Yến cũng gia nhập vào.

Mà khi mọi người đắm chìm vào mùi thơm này, chẳng những thân thể mệt mỏi được phục hồi như cũ mà ngay cả sức mạnh đã kiệt quệ cũng dần dần khôi phục.

Điều khiến mọi người hưng phấn đó là nó còn có lợi cho Thượng Quan Tình Hi.

Vốn trên mặt đã nổi thi ban, hơn nữa đang dần hủ hóa nàng ta, nhưng khi được chìm trong hương thơm này, theo thời gian trôi đi những bệnh trạng đó đã dần rút đi.

Từ ban sáng đến tận khi bầu trời tối đen, Vệ Giới và Vệ Ly luôn trông giữ bên người Thượng Quan Tình Hi, không ngừng quan sát biến hóa của nàng ta.

“Xem ra phát tác của nàng ấy đã tạm được ngăn lại rồi, nhưng ta bắt mạch cho nàng thì thi độc vẫn chưa được loại trừ.”

Nhoáng một cái ba ngày đã trôi qua, nồng độ của mùi thơm dần phai nhạt, đến buổi sáng ngày thứ tư thì hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.

Vệ Ly liền luống cuống, nhưng Tử Hạc chân nhân lại vuốt chòm râu của mình nói: “Xem ra, Diên nha đầu sắp tỉnh rồi.”

Bị thôn phệ ba ngày bốn đêm, cuối cùng thì thi độc trong cơ thể nàng đã bị cắn nuốt sao?

Quả nhiên, một canh giờ sau, rốt cuộc Linh Diên cũng mở mắt.

Khi thấy Vệ Giới mang khuôn mặt lún phún râu kéo tay nàng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn vào nàng, Linh Diên chớp mắt ngu ngơ.

Nàng chậm rãi vươn tay ra, xoa cằm hắn: “Ngươi, tiều tụy quá, làm, làm sao vậy?”

Vì mấy ngày không được uống nước, cuống họng Linh Diên khô khan khó chịu. Vệ Giới không nói câu gì đưa cho nàng một ly trà: “Uống chén nước trước, ngươi cảm thấy thế nào? Có không thoải mái ở đâu hay không?”

Linh Diên nhận đồ trên tay Vệ Giới, ừng ực ừng ực uống cạn chén nước, còn chưa đã thèm liếm môi một cái.

Vệ Giới lập tức rót một chén khác tới, lần này rõ ràng nàng đã uống chậm lại: “Còn cần không?”

Nhìn nàng uống xong, Vệ Giới dịu dàng hỏi một câu.

Linh Diên lắc đầu, muốn ngồi xuống, không ngờ chỉ mới hơi cử động, vết thương trên cánh tay phải bị động vào, đau buốt khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh: “A, đau quá!”

Vệ Giới vội vàng vòng qua sau nàng, dùng bả vai rộng của mình ôm nàng vào trong ngực.

Đột nhiên bị khí tức nam nhân ập đến, Linh Diên trong chớp mắt cứng đờ người lại. Nhưng Vệ Giới không có ý định kiểm tra tâm tình của nàng, sau khi kéo nàng vào trong ngực mình thì hỏi lại lần nữa: “Ngươi thấy khỏe không?”

Linh Diên ngơ ngác gật đầu: “Ừ, khá ổn, cánh tay ta sao lại bị thế…”

Nhưng chưa nói được nửa câu, trong đầu nàng lập tức hiện lên hình ảnh cuối cùng trước khi hôn mê. Trời, là Hồng Tà, nàng bị Hồng Tà và người của đại hoàng tử công kích.

Nàng đã bị cắn, nàng bị tên quái vật Hồng Tà cắn. Nghĩ đến đây, trong thoáng chốc sắc mặt nàng trắng bệch, chỉ là mặt đen quá không nhìn ra được.

Nhưng nghĩ đến người phía sau mình, nàng lập tức bắt lấy cánh tay hắn đẩy ra khỏi người nàng: “Ngươi mau đi đi, cách xa ta một chút, ta đã bị cắn, ta đã bị quái vật Hồng Tà kia cắn.”

Vệ Giới bị động tác kịch liệt của nàng dọa hoảng sợ, khi nghe rõ nàng nói gì thì lập tức cảm thấy ấm áp: “Nha đầu, ngươi đã không sao rồi.”

“Làm sao có thể?” Linh Diên trừng to mắt, Vệ Giới bất đắc dĩ, chỉ có thể tóm gọn sơ qua lại cho nàng nghe.

Linh Diên nghe xong, ngạc nhiên há to miệng: “Thế mà, còn có chuyện này?”

“Trừ cánh tay ra, còn chỗ nào không thoải mái không?”

Linh Diên lắc đầu: “Chỉ khi khôi phục lại như cũ ta mới có thể tỉnh lại. Lúc này thì tinh thần rất ổn, trừ cánh tay hơi đau ra thì còn lại đều rất ổn.”

Thấy nàng không có việc gì, Vệ Giới thở dài một hơi: “Vậy bây giờ ngươi, có thể đi ra ngoài khám cho một người không?”

“Khám một người? Ai vậy?”

Vệ Giới nhìn chằm chằm thẳng vào đôi mắt của nàng: “Thượng Quan Tình Hi.”

Linh Diên hơi sững sờ, sau đó nói: “Nàng ấy bị làm sao vậy? Bị cắn?”

“Ừ, nếu không nhờ mùi thơm mà cơ thể ngươi toát ra thì sợ là lúc này đã thi biến rồi.”

Lông mày Linh Diên nhíu lại: “Nàng… rất quan trọng đối với ngươi sao?”

Vệ Giới mấp máy đôi môi mỏng, chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt chờ mong của nàng, cuối cùng cũng chọn gật đầu: “Rất quan trọng.”

“Quan trọng đến mức nào?”

Mức nào?

Vệ Giới trố mắt: “Ngươi…”

“Nếu muốn cứu nàng thì bắt buộc phải trả lời vấn đề này của ta, nếu ta và nàng đều rơi xuống nước thì ngươi sẽ cứu ai trước?”

Vừa nói câu này ra, Vệ Giới trợn tròn mắt: “Nha đầu, giờ là lúc nào rồi mà ngươi lại hỏi vấn đề này? Bây giờ tính mạng quan trọng, chúng ta cứ-”

“Ngươi dựa vào cái gì khẳng định ta sẽ cứu nàng ta chứ? Lại dựa vào cái gì cho rằng chắc chắn ta sẽ cứu sống được nàng ta?”

“Ta…”

Hiển nhiên Vệ Giới không hiểu, sao đang yên đang lành, nàng vừa tỉnh dậy liền xoắn xuýt vấn đề này? Trực giác cho rằng nữ nhân này lại giở tính trẻ con rồi, lúc này hờ hững đứng lên: “Ta sẽ không trả lời vấn đề vô bổ đó, rõ ràng đang chẳng làm sao, tại sao ngươi lại rơi xuống nước chứ? Hơn nữa các ngươi đều có võ công, hoàn toàn không cần ta phải tốn công lựa chọn.”

“Ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu nàng?”

Linh Diên chán nản, chơi xấu ngồi phịch xuống giường, Vệ Giới nhìn bộ dáng này của nàng, không khỏi cười chế nhạo: “Ngươi đang uy hiếp ta? Có phải là ngươi cảm thấy, trừ ngươi ra thì không ai có thể cứu được nàng ấy? Linh Diên, ngươi đã biến thành bộ dạng như này từ lúc nào chứ? Ngươi của trước kia thiện lương như vậy, sao sau khi tỉnh dậy lại bắt đầu giở tính trẻ con rồi hả?”

“Ta, ta không, chỉ là ta, chẳng qua là…” Chẳng qua cả buổi, Linh Diên không tìm được cái cờ nào, dứt khoái nắm chặt nắm đấm, trừng hắn: “Ta hỏi ngươi, ngươi và Thượng Quan Tình Hi, rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Vì sao ngươi lại lo lắng cho nàng ta đến vậy?”

“Không phải đã nói với ngươi là không có quan hệ gì sao, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.”

“Ngươi gạt quỷ đấy hả, trong thịnh hội của Tứ Phương, là ai lo lắng cho nàng ta? Ai trong trận pháp một tấc cũng không rời, bảo vệ nàng ta? Còn có, lúc trong phủ thân vương, là ngươi tự đưa nàng ta tới đây. Còn cả một đêm kia, nàng ta một thân một mình đến U Nguyệt lâu của ngươi, ngươi cho rằng ta không biết một cái gì sao?”

“Vậy thì sao? Cái này chứng minh được cái gì? Ngươi…” Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, sao đó kinh ngạc nhìn Linh Diên: “Ngươi, có phải là ngươi đang ghen không?”

Sắc mặt Linh Diên cứng đờ, không được tự nhiên quay đi chỗ khác, mạnh miệng hừ lạnh: “Ta mà ăn dấm chua của các ngươi á? Ha ha, ta mà lại ăn dấm chua của các ngươi? Vệ Giới, ngươi cảm thấy có khả năng này không?”

“Nếu không phải thì ngươi căng thẳng cái gì?”

“Ai, ai nói ta căng thẳng chứ? Là do, là do, ta nhìn nàng ta không thuận mắt, không được à?”

“Được được được, ngươi nói gì thì chính là cái đó, vậy giờ ngươi có thể đi xem cho nàng trước được không? Không đi thì nàng thật sự sẽ biến thành độc nhân. Sự tình liên quan đến nàng, sau này ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi nghe, có được không? Phượng vương phi của ta?”

Không thể không nói, trong thời khắc mấu chốt, câu ‘Phượng vương phi của ta’ của người nào đó tạo ra tác dụng cực kỳ quan trọng.

Linh Diên bị những lời này lấy lòng, hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo hếch cằm lên: “Giờ mới biết tầm quan trọng của ta?”

Vệ Giới lập tức đưa tay ôm quyền vái nàng một cái: “Nhờ vào ngươi, được không?”

“Hừ, cái này còn tạm chấp nhận.” Thấy nàng rốt cuộc cũng chịu xuống giường, Vệ Giới không kìm được thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Giới vừa đỡ nàng ra, Linh Diên thình lình bị một cái bóng bắt được. Khi nàng nhìn rõ người tới, lập tức nhíu mày: “Ngươi là?”

“Ngươi là Phượng vương phi sao? Van cầu ngươi, mau đi xem cho nàng ấy, nàng ấy bắt đầu co giật rồi, thi ban lại quay lại trên mặt rồi.”

Vệ Ly vì kích động nên ho dồn dập vài tiếng, Linh Diên thấy hắn ta khẩn trương cho Thượng Quan Tình Hi như vậy, theo bản năng nhíu mày: “Ngươi là?”

Vệ Giới tỉnh bơ ngăn cách hai người, nói với nàng: “Hắn là Vệ Ly.”

“Là vương phủ Ly thế tử?”

“Là tại hạ.”

“Được, ngươi chớ khẩn trương, ta đi xem cho nàng.”

Khi nàng nhìn rõ tình huống quanh mình, không khỏi kinh ngạc há to miệng: “Sao, sao lại nhiều người như vậy?”

Lại ngẩng đầu, tình huống trong hoàng cung càng khiến nàng nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng Vệ Giới không cho nàng có thời gian tiêu hóa tin tức: “Ngươi mau đi xem cho nàng đi, chốc nữa ta sẽ giải thích cho ngươi.”

“Vậy ngươi nói cho ta biết, ta đã hôn mê bao lâu rồi?”

“Ba ngày bốn đêm.” Ba ngày bốn đêm? Nói cách khác, cách ngày mười lăm tháng tám, đã qua đúng ba ngày?

Ông trời ơi, rối cuộc ba ngày này đã xảy ra chuyện gì đáng sợ mà khiến cả hoàng cung, không, thậm chí toàn bộ kinh thành lụi bại thành dạng này chứ?

Làn khói đặc cuồn cuộn kia, chắc chắn là đã trải qua một cuộc ác chiến.

Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ những thứ này, vì trong ánh mắt của mọi người, nàng cảm nhận rõ được sự chờ mong của họ.

Nàng đưa tay ra đặt lên mạch đập của Thượng Quan Tình Hi, nhắm mắt lại, chú tâm cảm thụ.

Sau khi dò xét kỹ lưỡng, nàng không khỏi âm thầm sợ hãi. Nàng ta, rõ ràng đây là biểu hiện nàng ta đã bị biến dị!
Bình Luận (0)
Comment