Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 426

“Đừng, ngươi tuyệt đối đừng đối xử “tốt” với ta, tốt như thế ta không chịu nổi, thật đó, Vệ Giới, ngươi đừng như vậy. Ngươi mà còn như vậy thì mau biến đi cho ta, chỗ này của ta không chứa một tên nam không ra nam như ngươi.”

Quẳng xuống những lời này, Linh Diên hít sâu một hơi, dậm chân, tức tối rời đi.

Lưu lại Vệ Giới ngơ ngác, căn bản không biết mình sai ở chỗ nào lại chọc cho nàng phát hỏa lớn như vậy.

Đồng thời, nội tâm càng thêm kiên định cho rằng, a~~~ thì ra đối xử quá tốt với nữ nhân không phải cách cư xử của một nam nhân?

Vậy hắn phải làm như thế nào mới có thể được coi là cư xử như một nam nhân đây?

Không biết cô nương Linh Diên mà biết Vệ Giới xuyên tạc ý của nàng thành như vậy thì có tặng cho một cái tát không nhỉ?

Đáng thương cho Vệ Giới, vốn còn tưởng rằng quan hệ của hai người sẽ được cải thiện nhờ điều này, lại chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà chọc giận nương tử. Vừa buồn bực vừa lắc đầu thở dài, lệ đổ đắng cay thật mà.

“May là không ném đồ ăn tối hôm qua đi, không thì chẳng phải sẽ nhịn đói thêm mấy ngày sao? Sau này, không biết lúc nào mới lại được ăn cơm nương tử nấu đây.”

Khi Linh Diên giận đùng đùng chạy đến Minh Nguyệt lâu, Công Tử Diễn thường ngày vô cùng nghiêm trang lại nhếch miệng nở nụ cười trêu chọc, đánh giá nàng: “Ơ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Linh Diên ném cái nhìn sắc lẻm qua: “Cái gì mà xảy ra chuyện gì chứ? Đừng chỉ lo trêu chọc ta, tỷ và Ngọc Ngân cũng không khá hơn chút nào đâu!”

Mấy ngày nay nàng chỉ bận chú ý những thứ ngổn ngang kia, tất nhiên là không có tâm tình đi lo lắng chuyện chung thân đại sự của tỷ tỷ nhà mình. Số lần hai tỷ muội gặp mặt cũng bớt đi, cái này lại thành cơ hội cho Ngọc Ngân.

Gia hỏa này cũng là một nhân tài, cảm giác được cơ hội của mình đã đến thế là hao tâm tổn trí bám theo sát từng bước chân, gần như là Công Tử Diễn đi tới chỗ nào thì đều có thể thấy bóng dáng của Ngọc Ngân. Ngay cả khi nàng ấy ngủ, hắn cũng có thể thần không biết quỷ không hay mò đến phụ cận khuê phòng nàng ấy.

Lúc nghe thấy mấy vị ca ca lén lút bàn tán thì Linh Diên mới chú ý tới việc này, Hoa Mậu miệng độc, khiến nàng phun trà ngay tại chỗ, nàng nhớ rõ nguyên văn là như thế này.

“Nếu hôm nay mà lạnh hơn nữa, các huynh đoán vị hoàng đế bệ hạ kia có trông coi bên ngoài nữa không? Các huynh nói xem đầu óc hắn có vấn đề không? Không sợ bị đông cứng đến chết hả?”

Lúc ấy Thẩm Tứ liền quăng xô nước lạnh tới: “Bảo đệ ngu xuẩn mà đệ còn không chịu nhận, đệ cảm thấy Ngọc Ngân là tên sẽ chịu thiệt về mình sao? Chúng ta còn biết thì lí nào Công Tử Diễn lại không biết?”

Lúc ấy Linh Diên liền đặt chén trà xuống, cực kỳ hứng thú nhìn đám ca ca của mình: “Dưới con mắt của cánh đàn ông các huynh, tỷ lệ thành công của Ngọc Ngân là bao nhiêu?”

Hàn Tẫn mặt không thay đổi hừ lạnh: “Nói năng ngọt xớt, không điểm!”

Tô Ngu sờ cằm, đăm chiêu: “Nhắc tới Ngọc Ngân, mấy năm trước tin đồn về hắn đúng là không tốt, nhưng từ khi hắn tuyên bố đã chọn được người làm hoàng hậu thì sinh hoạt cá nhân liền sạch sẽ hơn rất nhiều. Giờ hậu cung cũng chỉ để trang trí, lại nhìn thái độ hắn đối đãi với tỷ tỷ của muội, cũng coi như đáng tin!”

Thẩm Tứ ý vị thâm trường nhìn Linh Diên: “Vậy còn muội, thân là muội muội trong cuộc, cảm thấy tỷ phu chưa về nhà của muội thế nào?”

Linh Diên còn chưa mở miệng, Hàn Tẫn ở một bên lại lập lờ nói một câu: “Tỷ phu? Chuyện chưa đâu vào đâu mà đã gọi là tỷ phu rồi? Có phải hơi sớm không?”

Linh Diên kinh ngạc nhìn về phía Hàn Tẫn từ trước đến nay luôn kiệm lời, đáy mắt nhanh chóng xoẹt qua một tia sáng: “Tam ca cảm thấy Ngọc Ngân không xứng với tỷ tỷ của ta?”

Hàn Tẫn không phát hiện đáy mắt giảo hoạt của Linh Diên, lúc này chậc một tiếng buồn bực, coi như là đáp lại.

Linh Diên nhíu mày, ánh mắt như có như không đảo qua sắc mặt của đám ca ca, lại như phát hiện kỳ tích thấy bọn họ cười với nàng, nụ cười đã biết mà không nói.

Nụ cười kia, cười đến mức khiến nàng tê cả da đầu, cộng thêm tim đập rộn lên.

Ôi mẹ ơi, nàng mới không chú ý bọn họ mấy ngày thôi, thế mà lúc này, biểu cảm của từng người quá đặc sắc rồi.

Chẳng lẽ nàng đã bỏ lỡ tuồng hay gì sao?

Đặc biệt là người trước mắt này là ai vậy, đây chính là tam ca của nàng, vị tam ca từ trước đến nay lạnh như băng không có nhân tình, từ khi nào mà khối băng này lại học được cách quan tâm người khác, chú ý tới người khác vậy?

Điều khiến nàng không cách nào bình tĩnh là người khác đấy không phải ai khác mà chính là chị ruột của nàng, là nữ nhân, nữ nhân đó.

Cũng ngay một khắc này nàng mới ý thức được tam ca nhà bọn họ thì ra không phải vì nàng mà là vì lớp cảm tình đó nên mới phản ứng như vậy!

Chậc chậc, nói như vậy, vị hoàng đế Ngọc Ngân này có đối thủ cạnh tranh rồi?

Nghĩ đến mối quan hệ phức tạp này, cả người Linh Diên không bình tĩnh nổi, đồng thời cũng yên lặng thắp ngọn nến cho Ngọc Ngân.

Nói thật, nàng không hề cảm thấy ca ca của mình thua kém ở khoản nào, bằng không làm gì có chuyện tiểu quận chúa nhà Dung thân vương phủ coi trọng đại ca của nàng chứ?

Những người còn lại thì một người so với người khác còn khôn khéo hơn, một người thì có đầu óc hơn, một người so với ai cũng mắt cao hơn đầu hơn.

Đương nhiên, ý của nàng không phải nói Tô Ngu ra sao, dưới cái nhìn của nàng, Tô Ngu là người bình thường nhất trong mấy người này.

Bắt đầu so sánh, Hàn Thạc chất phác lại trọng tình trọng nghĩa, Hàn Tẫn ít nói lại lạnh lùng, kiêu ngạo, quái gở, Thẩm Tứ khôn khéo lại có lòng dạ độc ác, Hoa Mậu nhanh nhẹn lại phóng đãng không bị trói buộc.

Đã lâu như vậy, nói nàng không lo lắng cho tình cảm của bọn họ là nói dối. Nhưng nàng thân là muội muội lại không tiện đề cập đến đời sống tình cảm của mấy vị ca ca.

Thêm với tình hình bây giờ cũng không thích hợp nói chuyện yêu đương, cho nên, từ lúc trở về, đúng là nàng không chính thức nói chuyện với các ca ca về phương diện này.

Nhưng nàng lại không ngờ tới, lúc này mới được bao lâu chứ, hẳn đây là lần đầu tam ca được mở mang đầu óc nhỉ?

Hơn nữa nhìn phản ứng của mấy vị ca ca, rõ ràng là cũng bất ngờ. Ngay cả họ cũng đã nhìn ra mà nàng thân là muội muội lại mơ mơ màng màng, là người cuối cùng biết. Đúng là không có thiên lí.

Thậm chí nàng còn ác ý nghĩ làm gì có chuyện Ngọc Ngân không muốn ngủ trong phòng? Nói không chừng là mấy vị ca ca này không thèm an bài phòng ngủ cho người ta.

Dù sao, có Vệ Giới bị bỏ đói mấy ngày làm ví dụ, nàng không thể không nghĩ đến trường hợp này.

Nhưng tình hình trước mắt là, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nàng nên chọn thế nào đây?

Ngọc Ngân và nàng không oán không cừu, những việc hắn trả giá cho tỷ tỷ mình nàng cũng đã nhìn thấy. Nhưng không thể kể đến ký ức lúc trước của hai người họ, vì bây giờ tỷ tỷ đã mất đi trí nhớ, đối với nàng ấy, Ngọc Ngân và Hàn Tẫn đều xa lạ giống nhau.

Nếu bảo chọn thì đương nhiên nàng hi vọng Hàn Tẫn có một cơ hội cạnh tranh công bằng, tương lai tỷ tỷ chọn ai, muội muội là nàng đương nhiên sẽ không cưỡng ép can thiệp vào.

Dưới cái nhìn của nàng, lựa chọn cuối cùng của nữ nhân không phải là tốt nhất mà là phù hợp nhất.

Nghĩ tới đây, nàng còn như thể thật sự có chuyện, đứng lên. Vẻ mặt nặng nề đi đến trước mặt Hàn Tẫn, ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Hàn Tẫn.

“Tam ca, mặc kệ huynh nghĩ thế nào, muội muội là ta đều sẽ ủng hộ huynh vô điều kiện. Nhưng mà, ta nghĩ huynh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, tỷ tỷ của ta, trí nhớ của nàng không được tốt lắm!”

Hàn Tẫn nhíu mày, môi mỏng khiêu gợi nhếch lên như đang đợi Linh Diên nói tiếp, nhưng Linh Diên thì sao, nàng lại cười xấu xa với hắn: “Ta không thể nói, phải do huynh tự phát hiện, dù sao, tỷ tỷ nàng ấy, ngay cả Ngọc Ngân là chính thất cũng quên sạch rồi!”

Dưới ánh mắt đăm chiêu của Hàn Tẫn, Linh Diên ngưng trọng gật gật đầu với hắn: “Thật sự đã quên rồi, ta không nói dối.”

Hàn Tẫn nghe vậy, lời ít ý nhiều gật đầu: “Ta đã biết.”

Nói xong liền đứng lên, đi ra.

Theo bước chân rời đi của hắn, Linh Diên lập tức bật trạng thái bát quái trời sinh của nữ nhân lên, góp mặt vào với đám Thẩm Tứ và Hoa Mậu.

“Nào nào nào, tứ ca, ngũ ca, mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Từ bao giờ mà tam ca đã mắt đưa mày lại với tỷ tỷ của ta rồi? A, không đúng, phải là tam ca vừa ý tỷ tỷ từ bao giờ chứ?”

Với hiểu biết của nàng về Công Tử Diễn, trừ nàng ra thì đoán chừng tỷ tỷ nhà nàng sẽ không thèm chú ý tới những người khác, quản việc mấy người này là nam hay nữ làm gì?

Ngay cả tên khó chơi như Ngọc Ngân nàng ấy còn có thể tùy ý ứng phó, càng nói gì đến những người khác?

Đặc biệt là Hàn Tẫn là kiểu người ít nói, nàng lo lắng Hàn Tẫn không thể nói lên lời với tỷ tỷ nhà nàng. Mà hậu quả rõ ràng nhất của việc nói không lên lời đó là cảm giác tồn tại quá thấp, khiến tỷ tỷ chú ý thế nào được chớ?

“Đương nhiên là lúc muội không chú ý rồi…” Hoa Mậu cố ý nhử nàng, rồi sau đó không biết đang nghĩ tới điều gì mà còn nhếch miệng cười cực kỳ khoa trương.

Linh Diên ngay lập tức gõ vào đầu hắn một cái: “Ngũ ca, huynh có thể đứng đắn một chút cho ta được không?”

Hoa Mậu bị nàng đánh như vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ, lập tức xù lông lên như con chim sẻ. Thở phì phò ôm đầu của mình đứng lên, mắng mấy người Tô Ngu một trận.

“Đều tại đám đáng đâm ngàn đao các huynh, bình thường động một chút lại đánh đầu lão tử, nhìn thấy không? Nha đầu chết tiệt kia thế mà lại học theo, không có lớn nhỏ, ta là ca ca của muội, sao muội có thể đánh ta như vậy chứ? Rốt cuộc có phải ruột thịt không, hả? Tại sao muội không đánh mấy người khác đi chứ?”

Linh Diên cũng không sợ hắn, lúc này đáp  lại: “Dĩ nhiên không phải ruột thịt rồi, ngoại trừ tỷ tỷ của ta, ta đâu có máu mủ gì với ai khác đâu. Huynh cho rằng ta không muốn đánh những người khác sao, nhưng mà ta không dám mà. Ngũ ca, huynh đừng nói ta, chính huynh thì sao, huynh có dám không?”

“Cái con bé này, gan to rồi nhỉ, định lật trời luôn đó hả?”

Linh Diên lập tức cười tí tửng lè lưỡi với hắn: “Ha ha, không phải ngũ ca chân truyền cho ta sao? Cần gì giữ mặt mũi chứ, cứ vất đấy, lúc cần thì lại nhặt lên, thế là có thể diện rồi. Da mặt phải dày, không thì chẳng có cách nào sống cả!”

Hoa Mậu thở dài, hết lần này tới lần khác, người mình oán giận chính là muội muội nhà mình chứ ai, hắn tức điên nghiến răng nghiến lợi ngồi bên cạnh, hờn dỗi.

Thẩm Tứ thấy Linh Diên giành thắng lợi, lúc này mới nhếch lên nụ cười xấu xa nhìn nàng: “Muội không đi canh chừng bọn họ sao?”

Từ trước đến nay Linh Diên chỉ dám đứng nhìn vị tứ ca thông minh gian trá này từ xa, sợ bất cẩn cái bị hắn tính kế.

Nhưng từ trước đến nay đều là nàng suy nghĩ nhiều, vị ca ca này của nàng với ai cũng có thể tính toán giá trị, ngay cả đám Tô Ngu cũng thường xuyên lần lượt bị hắn tính kế, nhưng nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ mưu toan gì nàng, nhưng mà, lòng đề phòng và khâm phục, kính trọng từ trong tiềm thức lại khiến nàng khi đối mặt với hắn có hơi sờ sợ.

Giống như bây giờ, rõ ràng là hắn đang cười nói, nhưng nàng cứ cảm thấy nụ cười của hắn bao hàm quá nhiều tầng ý nghĩa, hệt như một con hồ ly, mới mở miệng đều nhắc đến lợi ích. Cho nên nàng ứng đối hắn hết sức cẩn thận.

“Cái này, ta không dám hỏi thăm. Một bên là tỷ tỷ, một bên là ca ca, ta giúp ai đều không được. Cho nên, cứ để họ tự do phát triển thì sao?”

Sự cẩn thận từng li từng tí của nàng rơi vào trong mắt của Thẩm Tứ, mặc dù có chút khổ sở nhưng đã buôn bán nhiều năm như vậy, hắn đã sớm học được cách vui buồn không biểu lộ gì. Mình có thói quen phản ứng như vậy, Thẩm Tứ không khỏi nở nụ cười tự giễu.

“Muội muội nói rất đúng, nhưng ta rất muốn biết, nếu như việc này xảy ra trên người muội thì sao? Muội xử lý như thế nào?”

Một câu nhìn như lơ đãng của Thẩm Tứ lập tức khiến mấy nam nhân khác đồng thời ngoái đầu nhìn lại, nhất là Tô Ngu, phát hiện dưới đáy mắt của Thẩm Tứ như có thứ tình cảm gì khiến hắn kinh ngạc, lúc này nhíu mày, môi mím lại.

Khi Linh Diên đối đãi với người khác sẽ nhạy cảm một cách không tưởng, nhưng khi đụng đến việc của mình, đặc biệt là khi các ca ca đang ở quanh thì sẽ biến thành một đứa em ngốc thần kinh không ổn định.

Cho nên khi Thẩm Tứ thả ra câu hỏi này, nàng chỉ coi như đang nói chuyện phiếm với nhau thôi.

“Tứ ca thật biết nói đùa, chuyện này sao ta có thể gặp được chứ? Không nói đến ta không có tuyến tình cảm như vậy…”

“Muội không phát hiện thì sao khẳng định được đây? Muội muội, ánh mắt của một người không phải sẽ luôn hướng về phía một người, cũng không phải dây treo trên cây. Vệ Giới không thích hợp với muội, hắn không hề hiểu muội, muội…”

Thẩm Tứ chưa nói hết, Tô Ngu đã không nhịn được chen ngang: “Lão tứ, bây giờ đệ nói những thứ này với nàng, nàng cũng sẽ không hiểu. Chuyện giữa nàng và Vệ Giới, chúng ta là ca ca không nên can thiệp vào. Muội muội đã lớn rồi, chúng ta để nàng tự quyết định, được chứ?”

Tô Ngu nhìn chằm chằm vào Thẩm Tứ, cố ý nhấn mạnh những chữ “ca ca” “muội muội”. Nói thẳng đến mức Thẩm Tứ da mặt dày cũng không được tự nhiên ho khan: “Đại ca nói đúng, là đệ đệ ngu dốt. Nếu như thế, muội muội tự quyết định là được rồi.”

Nói xong thì đứng lên, hoảng hốt chạy đi.

Sau khi hắn rời đi, Tô Ngu lập tức nhìn Hoa Mậu. Mới đầu Hoa Mậu vẫn không rõ nhưng sau khi bị nhìn, con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, vội vàng đứng lên đuổi theo Thẩm Tứ. Để lại mấy vị huynh đệ trầm ổn nhất là Tô Ngu và Hàn Thạc và Linh Diên.

Đương nhiên, Linh Diên cho rằng những lời này chỉ là chuyện bình thường mà không hề ngờ rằng, tình cảm giữa nàng và mấy vị huynh đệ, theo thời gian trôi qua đã xảy ra biến hóa…

Màn ảnh lại kéo về bên trong Minh Nguyệt lâu, Linh Diên nói móc, lập tức nhận được bạch nhãn của Công Tử Diễn: “Đừng nói nữa, cũng không biết cực phẩm nhảy ra từ chỗ nào, phiền muốn chết!”

Linh Diên che miệng cười khẽ: “Tỷ tỷ, cuộc sống trước kia của tỷ quá nặng nề, quá vô cảm. Hiện tại cái cảm giác gà bay chó chạy này mới là sinh hoạt chân chính. Thấy chưa, bây giờ mỗi ngày trôi qua của tỷ đều vô cùng đặc sắc còn gì, nhất định là sướng đến chết rồi.”

Công Tử Diễn duỗi ngón tay như ngọc bích ra, dùng sức đẩy cái trán Linh Diên: “Đừng chỉ biết nói ta, muội thì sao? Nghe nói tối hôm qua muội tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho hắn? Chậc chậc, thật là không có thiên lý, ta đây là tỷ ruột của muội mà chưa từng được ăn đồ ăn muội làm, Vệ Giới này đúng là tốt số. Làm chuyện này, vậy là được muội muội ta tha thứ rồi…”

Linh Diên càng nghe, chân mày nhíu càng sâu: “Cái gì chứ? Ta tha thứ cho hắn lúc nào? Tỷ tỷ, có phải tỷ suy nghĩ nhiều quá rồi không? Đó là ta làm cho mình ăn…”

“Muội mà ăn được nhiều như vậy? Lừa quỷ à!”

“Ta tiện thì làm thôi mà?”

“Được rồi được rồi, muội bớt lại đi, lời này muội lừa người khác thì được, dùng để gạt ta thì còn lâu. Ta hỏi muội, rốt cuộc muội tính thế nào?”

Linh Diên gượng cười: “Tỷ, có thể đừng hơi một tí liền suy, động một chút lại nghĩ như vậy chứ. Đừng hơi một tý là kể trước kia, hơi tý nữa là nói bây giờ, được không?”

“Muội muội của ta à, trái tim sao lại phân ra nhiều như vậy được, có đôi khi một động tác chính là làm theo bản năng, hoàn toàn không cân nhắc đến làm như vậy sẽ có hậu quả gì…”

“Quan hệ giữa muội và Vệ Giới, nói như thế nào đây? Nói quan hệ tình lữ với hắn, vậy chẳng bằng nói là đồng bọn hợp tác buôn bán, lợi dụng lẫn nhau, giúp nhau dắt tay kề vai sát cánh…”

“Muội kết hôn với hắn vốn là vì lợi dụng nhau, dù bốn năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không thể đổ toàn bộ tội lên đầu hắn. Người khác không biết, ta còn không biết là vì sao ư?”

Linh Diên nói đúng là Công Tử Diễn mới chịu nghe vào tai, nàng ấy chống cằm suy nghĩ một chút.

“Muội nói như vậy cũng không sai. Chuyện năm đó, nếu nói một cách khách quan thì Vệ Giới cùng lắm là đưa ra một câu hỏi khó mà thôi. Trên thực tế, hắn cũng không buộc muội nhất định phải cứu người. Đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn đúng là không công bằng.”

“Nhưng mà, muội có nghĩ tới, vì sao hắn nhất định phải ôm sai lầm này lên người mình không? Có thật là vì áy náy? Hay bởi cảm kích muội cứu Thượng Quan Tình Hi? Không thể nào? Nếu là như vậy, hắn không cần phải như Ngọc Ngân, cứ quấn chặt lấy như vậy!”
Bình Luận (0)
Comment