Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 435

“Chuyện này… e rằng cần người của cung chủ xác nhận xong thì thuộc hạ mới xác định được.”

Hồng Mị Nhi nghĩ Mạnh Linh còn chưa chuẩn bị xong tư liệu lập tức phất tay cho nàng ta lui xuống chuẩn bị. Cùng lúc đó, nàng ta tự mình bước tới bên cạnh Vệ Giới, đặt tay lên mạch đập của hắn, sau khi thoáng dò xét thì lập tức lệnh cho người bên cạnh: “Đi, kêu A Mộc tới đây.”

Rất nhanh, nam nhân trung niên tên A Mộc đã tới, Hồng Mị Nhi chỉ vào Vệ Giới trên giường.

“Người này giao cho ngươi, nội tức hỗn loạn, chữa khỏi nội thương cho hắn ta trước, nhưng phải khống chế người này trong phạm vi có thể kiểm soát, hiểu chưa?”

A Mộc là luyện dược sư trung cấp trên đảo Thạch Đầu, thường ngày tiếp xúc với không ít người được mang tới như vậy, thế nên mục đích của Hồng Mị Nhi là gì, ông ta cũng hiểu hơn bất kỳ ai, ông ta lập tức gật đầu, “Thuộc hạ xem thử trước.”

A Mộc đi tới bên giường, bàn tay màu trắng vừa chạm vào làn da nóng hổi của Vệ Giới đã nhíu mày: “Hắn ta đang sốt sao?”

Rồi ông ta lần lượt kiểm tra mắt và tai của hắn, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Hồng Mị Nhi, giọng điệu bình tĩnh, “Hắn trúng độc!”

Hồng Mị Nhi không để bụng lắm phất tay, “Thực lực của người này rất mạnh, chút độc này chẳng là gì với hắn ta. Ngươi chỉ cần chữa cho hắn ta, về phần những chất độc này cứ giữ trong người trước đã.”

A Mộc nghe nàng ta nói vậy thì không lên tiếng nữa, ông ta cúi đầu xuống, từ từ nhắm mắt lại tập trung hết mức mà thăm dò.

Sau khi Mạnh Linh rời khỏi sơn động thì mặt mày tràn đầy vẻ nôn nóng, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng tràn đầy lo lắng cho Linh Diên.

“Nữ tử chết dẫm này, đúng là biết gây phiền phức cho ta mà. Giờ thì hay rồi, một khi ta giao chân dung của nàng ra, cho dù nàng muốn trốn tránh chỉ sợ cũng không thể!”

Có thể thấy Hồng Mị Nhi rất thích Vệ Giới này, một khi để nàng ta biết quan hệ giữa Phượng Nguyên và Vệ Giới, vậy thì việc nàng ta biết Phượng Nguyên chính là Linh Diên còn xa ư?

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Kêu nàng ta làm một phần tư liệu giả cho Hồng Mị Nhi thì nàng ta lại không dám. Dưới muôn vàn rối rắm, Mạnh Linh chỉ có thể bất đắc dĩ dùng tay hiệu cắt cổ với bầu trời. Sau đó nàng ta sải bước trở về động của mình, có điều nàng ta không biết nét mặt và động tác của nàng ta đã rơi vào mắt Bạch Tra một cách rõ ràng, sau đó được nó truyền đạt lại cho Linh Diên.

“Vậy mà là Mạnh Linh, nàng ta đang làm gì vậy?”

Linh Diên vuốt cằm, sau khi trầm ngâm chốc lát thì chợt ngẩng đầu nhìn Hắc Thuần trên vai, “Nữ tử váy đỏ mà Bạch Tra vừa nói có phải là người trói Vệ Giới đi lúc trước không? Chẳng lẽ hang động vừa rồi nàng ta và Mạnh Linh vào chính là nơi giam giữ Vệ Giới?”

Thật không may, lúc Hồng Mị Nhi phái người mang Vệ Giới đi, Linh Diên không chú ý, vì vậy nàng không biết Vệ Giới bị nhốt ở đâu. Thế nhưng Mạnh Linh đã đến cái động kia, sau nàng ta lại có vài người nữa lần lượt ra vào, nữ tử váy đỏ kia cũng không trở ra, chuyện này gần như đã khiến Linh Diên chắc chắn gì đó.

“Có lẽ tám chín phần mười, nhưng có phải người nên ngẫm nghĩ về thủ thế của Mạnh Linh hay không?”

Lúc Linh Diên cúi đầu trầm ngâm, đột nhiên Bạch Tra nói với bọn họ: “Hơi thở trên đảo đã thay đổi rõ rệt, so với tình huống lúc chúng ta đến, bây giờ đã có thêm vài làn sóng lực lượng vô hình cường đại nằm ở bốn hướng trên đảo, rõ ràng cấp bậc phòng ngự đã được nâng cao. Có phải bọn họ đã phát hiện chúng ta rồi không?”

Ánh mắt Linh Diên chợt sắc bén, nàng cúi đầu, quả nhiên sau khi Mạnh Linh rời khỏi, hòn đảo vốn không có hơi người gì đột nhiên có thêm rất nhiều người, trong đó cũng xuất hiện không ít dâm thú lượn lờ trên đảo. Nếu không phải vị trí của Bạch Tra đủ kín đáo, chỉ sợ nó đã sớm bị phát hiện rồi.

Theo thị lực của nàng và Hắc Thuần chỉ có thể thấy đại khái trên đảo còn có người, không đủ dể thấy rõ dung mạo và cách ăn mặc của bọn họ. Nhưng Bạch Tra thì khác, cho dù có cách xa hơn nó cũng có thể thấy rõ ràng. Vì vậy khi Bạch Tra nói vậy, Linh Diên lại nghĩ tới thủ thế của Mạnh Linh mà nó vừa truyền đạt lại.

Nàng thở dài nặng nề, “Có lẽ chúng ta đã sớm bị phát hiện rồi nhỉ? Dọc đường nữ nhân kia quay đầu lại vô số lần, thực lực của nàng ta lại trên ta, cảm ứng được sự hiện hữu của ta cũng không có gì lạ. Nhưng nếu nàng ta đã sớm biết thì tại sao còn muốn dẫn ta tới đây?”

Hắc Thuần khinh thường liếm móng vuốt của mình, “Còn vì sao được nữa? Chỉ sợ người đã bị người ta theo dõi, sở dĩ bây giờ không có động tĩnh gì là vì người chưa hành động. Dù sao ở Long đế quốc, người có thể khế ước với ngân long chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”

“Nàng ta đang theo dõi ư?”

Linh Diên đã hiểu, thực lực của nàng không cao, tất nhiên thực lực của ngân long cũng không cao nổi. Nhưng ngặt nỗi xuất thân của người ta cao quý, lúc này chỉ sợ người chủ nhân như nàng còn chưa có giá bằng linh sủng của mình, đối phương thờ ơ với nàng như vậy cũng là đang kiểm chứng.

“Vậy chúng ta phải làm gì đây? Cứ chờ như thế hả?”

“Người không chờ thì còn muốn lao xuống hả. Tình hình bên dưới thế nào còn cần ta giải thích lại cho người sao?”

Hắc Thuần bất giác nghiêng đầu sang chỗ khác, cảnh cáo trừng Linh Diên, Linh Diên rụt cổ một cái, “Nhưng trời tối rồi, Vệ Giới sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lần này cuối cùng Hắc Thuần và Bạch Tra cũng đã hiểu, thì ra từ đầu tới cuối gia chủ bọn họ chưa từng lo lắng cho bản thân mà luôn lo cho Vệ Giới bị bắt đi.

“Người còn bảo là không thích hắn hả? Không thích thì lo cho hắn như vậy làm gì?”

“Ta, không phải ta được người khác gửi gắm nên hết lòng làm việc cho người khác hả?” Linh Diên nghẹn họng, vô thức trừng mắt.

“Ha ha.” Hắc Thuần nhếch miệng, quyết định không thảo luận chủ đề vô nghĩa này nữa.

“Chủ nhân, hay là người tiến vào không gian đi, lơ lửng như vậy, chỉ sợ linh lực của ta không đủ.”

Giọng có vẻ hơi suy yếu của Bạch Tra khiến lòng Linh Diên tê rần, sở dĩ bọn họ ổn đinh như vậy cũng là nhờ công lao của Bạch Tra.

“Thật xin lỗi, ta quên mất ngươi. Vậy ta tiến vào không gian, các ngươi cũng mệt rồi, mau vào thức hải nghỉ ngơi đi!”

Dứt lời, Linh Diên lại nhìn xoáy vào hòn đảo mà trong mắt nàng căn bản không nhìn ra nguyên do, sau đó mới tiến vào không gian.

Sau khi Linh Diên biến mất, hơi thở của Bạch Tra và Hắc Thuần cũng lần lượt biến mất không còn.

Cùng lúc đó, Hồng Mị Nhi cũng nhận được báo cáo của thủ hạ, “Ngươi nói gì? Hơi thở kia biến mất?”

“Đúng vậy thưa cung chủ, sau khi xác nhận nhiều lần, quả thực đã biến mất. Không chỉ có nàng ta, ngay cả linh sủng của nàng ta cũng không thấy đâu.”

Hồng Mị Nhi lập tức nổi giận, “Phế vật, kêu các ngươi tìm người, các ngươi nói với ta nàng ta trốn quá cao, bây giờ người biến mất các ngươi mới tới báo cáo thì có ích gì? Không tìm được thì tiếp tục tìm, một người lớn như vậy chẳng lẽ còn có thể bốc hơi được hay sao? Lần theo dấu vết của nàng ta mà tìm, nhạn bay qua còn để lại tiếng, người đi qua tất nhiên sẽ để lại dấu vết. Ngay, lập tức tìm ra người này cho ta!”

Người bên dưới sợ tới mức tè ra quần chạy đi, rất sợ đi chậm một giây thì bị vị chủ tử độc ác tày ném vào mật thất thí nghiệm của nàng ta, biến thành vật thí nghiệm cho nàng ta.

Vừa khéo Mạnh Linh xuất hiện vào lúc này, Hồng Mị Nhi nhìn thấy Mạnh Linh lập tức nhìn nàng ta, “Đồ đã chuẩn bị xong chưa? Mang lại đây!”

Mạnh Linh nơm nớp lo sợ, run lẩy bẩy đưa bức họa của Phượng Nguyên và một ít tư liệu liên quan tới Phượng Nguyên cho nàng ta.

“Đây chính là tất cả những gì thuộc hạ biết.”

Hồng Mị Nhi híp mắt nhìn lướt qua bức họa của Phượng Nguyên, trong mắt nháy mắt lạnh lẽo, “Nhìn cũng không tệ, trông cũng khá giống với người theo dõi ta. Chỉ là, nàng ta có quan hệ gì với Vệ Giới?”

Mạnh Linh há to miệng, đang định trả lời, thấy Hồng Mị Nhi đã lật tư liệu bên dưới thì lập tức ngậm miệng lại.

“Ngọc Ngân và Vệ Giới này vậy mà lại chủ động chạy đến Phượng Trì sơn trang ư? Sao lại như vậy? Còn nữa, sao Công Tử Diễn này cũng ở đó?”

Sau khi Bất Dạ thành bị diệt, nàng ta đã mất dấu Linh Diên và Công Tử Diễn. Nhưng nàng ta không ngờ rằng Công Tử Diễn lại xuất hiện ở Phượng Trì sơn trang. Vậy Linh Diên thì sao?

“Linh Diên đi đâu?” Quả nhiên, thực tế cũng giống Mạnh Linh đoán, thần kinh nhạy cảm của Hồng Mị Nhi lập tức khiến nàng ta chú ý tới Linh Diên biết mất không còn tăm tích.

Mạnh Linh lắc đầu, “Bẩm cung chủ, lúc thuộc hạ đến Phượng Trì sơn trang không nhìn thấy Linh Diên, hành tung của Công Tử Diễn cũng rất bí ẩn, có điều quan hệ của Ngọc Ngân và Công Tử Diễn không tầm thường. Về phần Vệ Giới, ban đầu thuộc hạ cũng không nhìn thấy hắn ta nên không biết tại sao hắn ta lại xuất hiện ở phụ cận Phượng Trì sơn trang.”

“Đồ ngu, chuyện này còn phải hỏi hả? Chẳng phải đám người lúc trước từng bẩm báo đám dâm thú đầu tiên chúng ta đày tới đại lục Tứ Phương đã bị Vệ Giới và Ngọc Ngân giết hết sao, bây giờ Ngọc Ngân xuất hiện ở Phượng Trì sơn trang, vậy tất nhiên Vệ Giới cũng ở Phượng Trì. Chỉ là, vô duyên vô cớ, sao hắn ta lại bị thương nghiêm trọng như vậy?”

Hơi thở của Mạnh Linh nghẽn lại, bị câu nói của Hồng Mị Nhi chặn tới không nói nổi một câu. Không hổ là cung chủ nắm giữ mọi động tĩnh của Độc cung, chuyện nhỏ như vậy mà nàng ta cũng có thể nhớ rõ ràng đến thế, xem ra lần này Linh Diên lành ít dữ nhiều rồi!

“Quan hệ của Công Tử Diễn và Linh Diên được gầy dựng khi sư huynh thảm sát Bất Dạ thành lúc trước, chuyện này không khó hiểu. Nhưng điều bổn cung tò mò là tại sao chuyện Linh Diên sống lại, ngươi không trình bày cụ thể?”

Mạnh Linh rùng mình một cái, lập tức ngẩng đầu: “Bẩm cung chủ, chuyện đó thật sự thuộc hạ không biết. Thuộc hạ chỉ biết bốn năm trước ở nước Tư U Linh Diên thật sự dính phải thi độc, biến thành xác sống. Cũng không biết vì sao mà thi thể của nàng ta không thối rữa, vì vậy bị Vệ Giới mang ra ngoài một năm. Một năm sau thi thể của nàng ta hư thối, lúc đang định hạ táng lại bị người khác cướp đi, kế đó đã bốn năm trôi qua.”

“Vậy làm sao ngươi biết tin tức Linh Diên còn sống? Rồi làm sao kết luận nàng ta trở về Bất Dạ thành? Còn là ở cùng một chỗ với Công Tử Diễn?”

Lông mày Mạnh Linh thoáng cái nhíu lại thành một cục, đột nhiên nàng ta có cảm giác đau khổ như tự cầm đá nện chân mình.

“Điều này, kỳ thật thuộc hạ cũng không chắc lắm, chỉ suy đoán lúc trước chúng ta tạo ra một làn sóng tang thi như vậy, Vệ Giới và Ngọc Ngân đồng thời xin đế quốc giúp đỡ, chỉ là thiếu nữ do đế quốc phái tới nước Tư U lại dây dưa khó hiểu với Vệ Giới, chuyện này lúc ấy rất nhiều người đều nhìn thấy.”

“Thế nên, chỉ dựa vào điều đó mà ngươi đã kết luận người đó là Linh Diên?”

Lúc trước Mạnh Linh chỉ muốn tranh công, tuyệt đối không ngờ rằng hôm nay Hồng Mị Nhi sẽ hỏi quá trình của nàng ta tỉ mỉ như vậy. Nàng ta nhớ tới giao hẹn giữa mình và Linh Diên, chỉ có thể thở dài nặng nề, e rằng hôm nay Linh Diên thật sự phải bại lộ rồi.

Mạnh Linh hít sâu một hơi, tiếp tục nói mơ hồ, “Cũng không thể chắc chắn mười phần, bởi vì dung mạo của nàng ta quá khác biệt so với năm đó, sở dĩ hoài nghi cũng là vì thái độ của Vệ Giới. Nhiều năm trôi qua như vậy, Vệ Giới chưa từng có biểu cảm dư thừa với bất kỳ nữ nhân nào, nhưng hôm đó hắn ta lại bám chặt lấy, lúc ấy đã khiến không ít người ngạc nhiên đến rơi cả cằm, thế nên thuộc hạ liền nghi ngờ.”

“Sau đó thì sao, ngươi lại phát hiện cái gì?”

Trong lòng Mạnh Linh kinh ngạc, liếc nhìn Hồng Mị Nhi thật nhanh rồi nói tiếp, “Trong quá trình người của thuộc hạ theo dõi phát hiện trên đường nàng ta gặp một đám người của nước Mị đang bị tang thi bao vây tấn công. Trong quá trình nàng ta tranh chấp với đối phương, bọn thuộc hạ nghe thấy nàng ta chủ động thừa nhận mình là Linh Diên. Bởi vì đối phương là Ly Hồng Đào, cũng chính là cha ruột của Linh Diên lúc trước, thế nên không khó để hoài nghi nàng ta chính là Linh Diên, nàng ta còn sống. Ba năm trôi qua, nàng ta còn sống trở về.”

Hồng Mị Nhi nhướng mày, “Còn có chuyện này sao? Thảo nào ngươi lại chắc chắn như vậy. Thế sau đó thì sao, nàng ta đi đâu?”

Mạnh Linh mấp máy môi, nói tiếp: “Người của bọn thuộc hạ âm thầm theo dõi, cuối cùng đã đến Bất Dạ thành…”

Trong lúc nói nàng ta cố ý lược bỏ bộ dạng sau khi thay đổi của Linh Diên, cùng với thiếu nữ giống hệt nàng xuất hiện ở nước Yến lúc trước. Bởi vì về điểm này, chính nàng ta cũng chưa rõ, để tránh mang tới phiền phức không cần thiết cho bản thân nên nàng ta chọn mặc kệ.

Kỳ thật nói đến đây đã rõ ràng lắm rồi, đó cũng là lý do vì sao lúc trước Hồng Mị Nhi có thể trực tiếp phái người đến Bất Dạ thành săn giết Linh Diên. Có lẽ lúc trước Mạnh Linh cũng căn cứ theo những chuyện này kết luận Linh Diên đang ở ngay Bất Dạ thành.

Quả nhiên Hồng Mị Nhi nghe xong không hỏi tới nữa mà nhíu mày, đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì.

Mạnh Linh cảm thấy không khí cực kỳ áp lực, chẳng biết cơ thể đã căng cứng bao lâu mới nghe thấy giọng nói ý tứ sâu xa của Hồng Mị Nhi.

“Thế nên, ngươi nói ban đầu Linh Diên bị đưa đến giúp đỡ đại lục Tứ Phương sao? Như vậy nói cách khác, ban đầu Linh Diên bị người của Long đế quốc đưa đi, mà có thể có tư cách giúp đỡ đại lục Tứ Phương, trừ hoàng thất và Thần Nữ tộc ra cũng chỉ còn lại tứ đại gia tộc và bát đại hào môn, nhưng lần này là đến lượt…”
Bình Luận (0)
Comment