Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 472

Mười sáu người ngồi đó, khí thế lớn đủ để khiến bầu không khí nơi này ngưng đọng lại.

“Ngân Nhi, hôm nay gọi triệu tập mọi người đến đây rốt cuộc là vì điều gì vậy? Còn nữa, mới sáng sớm đã bận rộn thế này là vì cái gì nữa?”

Ông lão áo choàng đen là đường chủ trưởng lão đường của Mặc gia, cũng chính là đại trưởng lão. Tướng mạo ông vô cùng uy nghiêm, mặt vuông chữ điền, mái tóc được chải cẩn thận kỹ lưỡng. Lúc đó, dù người đối diện là Mặc Ngân nói một không hai của Mặc gia thì ông cũng không hề có ý nhượng bộ. Đặc biệt là trước đó hai người đã xảy ra bất đồng lớn vì chuyện có tìm Mặc Hương Quân hay không. Vì thế, lúc này, giọng điệu của đại trưởng lão không khách khí lắm.

Mặc Ngân chậm rãi đứng lên, vóc dáng cao gầy thẳng tắp kiêu ngạo như trúc xanh. Hắn nhìn quanh một vòng, mở miệng nói với giọng điệu thờ ơ chẳng thèm để tâm.

“Hôm nay mời mọi người tới là muốn thông báo cho mọi người biết, lát nữa, mọi người phải theo bổn thiếu gia tới cửa chính nghênh đón hai vị khách quý. Địa vị ở Mặc gia sau này của hai vị khách quý này sẽ ngang vai ngang vế với Mặc Hàn Y. Về phần thân phận của hai người họ, đợi sau này phụ thân ta quay về thì sẽ nói rõ ràng với mọi người sau.”

Vừa nghe Mặc Ngân nhắc tới hai chữ “phụ thân”, mọi người trong Trưởng Lão Đường đều kinh hãi mà đứng cả dậy: “Long đại nhân? Ngài nói Long đại nhân sắp về ư?”

Mặc Ngân trả lời với giọng nhàn nhạt: “Tạm thời không biết ngày tháng cụ thể. Tóm lại, chuyện liên quan đến thân phận của hai người họ, đến lúc thì tự sẽ có người nói với mọi người. Việc mọi người phải làm chính là cho bọn họ sự tôn trọng đầy đủ, hiểu không?”

Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, mọi người rất nhanh đã hoàn hồn. Tuy tò mò về thân phận của hai vị khách quý này, nhưng vì Mặc Ngân đã nói trước rồi, cho nên không ai dám khinh thường bọn họ.

Sau đó, Mặc Ngân lại dặn dò thêm mấy câu đơn giản nữa rồi để bọn họ lui xuống. Khi trong sảnh đón khách rộng lớn chỉ còn lại ba huynh muội bọn họ, ánh mắt của Mặc Ngân và Mặc Uyên đều cùng chuyển hướng về phía Mặc Hàn Y từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng không nói gì: “Y Nhi, có một số chuyện, người khác nói rõ trước, nhưng muội…”

Mặc Hàn Y cũng mặc váy dài màu đen, khí chất vốn thanh nhã như hoa cúc được tộc y tôn lên, ngược lại thêm phần lạnh lùng và cao quý. Đặc biệt, khi nàng ngước đôi mắt long lanh như sóng mênh mang lên, khiến cho hai nam nhân đối diện càng thêm xót xa vì nàng gấp bội.

“Lục ca, cửu ca, thực ra dù hai người không nói, Hàn Y cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi. Ta không để ý những chuyện này, các huynh không cần phải bối rối như vậy. Nếu đã là chuyện lớn của gia tộc thì cứ đợi đến khi phụ thân về rồi tuyên bố luôn một lượt cũng không muộn. Các ca ca yên tâm đi, ra sẽ không có bất cứ gánh nặng gì trong lòng đâu. Chỉ là… Hương Quân muội ấy… thật sự sẽ không bao giờ quay về nữa sao?”

Hai huynh đệ trước nay đều biết, Hàn Y là người thân thiết, lương thiện nhất. Nhưng bọn họ không ngờ, muội muội ngốc này của bọn họ lại lo lắng cho người đã sớm bị Mặc gia xóa tên hơn cả tương lai của chính bản thân mình. Sắc mặt hai người lập tức trở nên có phần khó coi.

“Hàn Y, Mặc Hương Quân đã chết từ lâu rồi, vĩnh viễn không thể nào quay về được nữa. Bất kể nàng ta là Hồng Mị Nhi cũng vậy, mà là Mặc Hương Quân cũng thế, từ khoảnh khắc nàng ta bị đuổi khỏi gia môn thì đã không còn bất cứ quan hệ gì với Mặc gia chúng ta nữa rồi.”

Câu trả lời như vậy là rất chính thức. Từ sau khi đảo Thạch Đầu chìm xuống, Mặc Ngân không biết mình đã lặp lại bao nhiêu lần rồi. Nhưng mỗi lần nhắc tới đều có tâm tình khác nhau. Tỷ như Mặc Hàn Y trước mặt giờ đây, hắn thật sự không muốn làm tổn thương đến nàng ta.

“Ta biết, từ nhỏ hai người đã lớn lên bên nhau, tình cảm rất sâu đậm. Nhưng Hàn Y à, muội phải biết Hồng Mị Nhi và người sau lưng nàng ta đã làm những gì. Tình cảnh bi thảm của đại lục Tứ Phương đó, muội nhìn thấy rồi mà lẽ nào không căm hận sao? Lần này, nếu đảo Thạch Đầu không bị phá hủy, muội có biết điều chờ đợi Long đế quốc sẽ là gì không?”

“Lục ca, những chuyện này Hàn Y đều biết. Hàn Y chỉ muốn biết, muội ấy… rốt cuộc đã chết hay chưa.”

“Cả hòn đảo đều bị nổ tung rồi chìm nghỉm, muội thấy nàng ta còn có khả năng sống sót hay không?”

Mặc Hàn Y im lặng, gương mặt xinh đẹp nhu hòa trở nên u ám, cuối cùng bất lực thở dài một hơi: “Vâng, Hàn Y biết rồi. Nếu không còn chuyện gì khác nữa thì Hàn Y lui xuống đây.”

Nhìn theo Mặc Hàn Y rời đi, Mặc Uyên vẫn luôn đứng bên cạnh với thái độ bàng quan lại có chút đau lòng cho muội muội này của hắn.

“Tại sao huynh không nói với muội ấy là Hương Quân có lẽ vẫn còn sống?”

“Còn sống? Mặc Uyên, não đệ bị úng nước à? Làm sao Mặc Hương Quân có thể còn sống được? Đệ thấy với tính cách của Diên Nhi, muội ấy sẽ thả Hương Quân ra lần nữa sao? Cho dù nàng ta còn sống thì có khác gì đã chết đâu? Tóm lại, dấu vết trên đại lục đế quốc của Mặc Hương Quân đã bị xóa sạch triệt để rồi. Đệ nói xem sao.”

Mặc Uyên nghẹn họng, nhưng lại không đáp lời được. Bởi vì, hắn ta hiểu rõ tính cách của Linh Diên. Tính tình dù có thù nhỏ cũng phải báo như thế, sao có thể dễ dàng tha cho người có liên quan đến Long Khôn, đến Hồng Tà được?

Được rồi, xem như hắn ta nhiều chuyện!

“Khởi bẩm lục thiếu gia, cửu thiếu gia, đội quân Hắc Hằng dẫn đi đã trở về rồi ạ.”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của quản gia Hắc bá. Mặc Uyên chấn động tinh thần, liền đứng phắt dậy.

“Tốt quá rồi, bọn họ trở về rồi.”

Trên con đường lớn bên ngoài dinh thự Mặc gia, một đội quân nhìn có vẻ khiêm tốn đang chậm rãi di chuyển. Đây là lần đầu Linh Diên và Công Tử Diễn ngồi xe ngựa chính thức đi vào gia tộc Mặc gia, sự hiếu kỳ về nơi này không hề thua kém với sự hiếu kỳ về thân thế của bọn họ.

Nơi đây gần như cứ cách mười bước lại có một trạm gác, trên mỗi trạm gác có một thị vệ của gia tộc, mặc tộc phục Mặc gia đồng nhất. Trên lá cờ tung bay có viết chữ Mặc đầy bá khí và uy phong. Vẻ mặt ai nấy đều chăm chú căng chặt, vô cùng nghiêm nghị.

Quan sát qua một lượt, bất ngờ, thực lực của bọn họ đều đã đạt tới trên mức bạch giai. Phát hiện này khiến Linh Diên rất kinh ngạc, không ngờ một thủ vệ nhỏ bé mà cũng có thực lực cỡ này. Vậy thì trong Mặc gia sẽ có bao nhiêu cao thủ đây?

“Sao còn có cả thảm đỏ thế kia? Tổ chức thế này có phải là hơi lớn quá rồi không?”

Linh Diên nhìn từng hàng thủ vệ gia tộc uy phong lẫm liệt, cờ xí tung bay, còn có thảm đỏ đầy phô trương kia, nàng chợt cảm thấy áp lực như núi, không khỏi nhìn về phía Công Tử Diễn từ đầu đến cuối vẫn luôn không nói gì.

“Aiya tỷ à, tỷ nói một câu đi chứ. Tỷ nói xem các ca ca rốt cuộc là có ý gì.”

Theo khoảng cách giữa xe ngựa và thảm đỏ càng lúc càng gần, trái tim Linh Diên cũng đập thình thịch liên hồi.

Thân thế che giấu mười mấy năm, lẽ nào hôm nay sẽ được công bố trước toàn thiên hạ sao?

“Mau nhìn kìa, các ca ca đến rồi.” Rất nhanh, mọi người trong Mặc gia lấy Mặc Ngân, Mặc Uyên làm đầu, mặc tộc phục Mặc gia thống nhất, sắc mặt nghiêm cẩn, nhịp bước đồng đều đi về phía phần đuôi của thảm đỏ.

Cùng lúc đó, xe ngựa cũng không ngừng đi tới gần hơn. Không biết có phải là đã tính toán thời gian rồi hay không, khi xe ngựa dừng ở đuôi thảm đỏ thì nhóm người bên Mặc Ngân cũng vừa khéo tới nơi.

Sau khi xe dừng hẳn, Mặc Ngân, Mặc Uyên cùng lúc bước lên phía trước một bước, hướng về phía xe ngựa mà cất giọng hô lên:

“Mặc Ngân (Mặc Uyên) của Mặc gia ở đây cung kính chờ đợi hai vị khách quý, xin mời hai vị cô nương xuống xe cẩn thận, theo tại hạ về nhà.”

Linh Diên và Công Tử Diễn nhanh chóng trao đổi ánh mắt trong xe. Thông minh như bọn họ, làm sao lại không nghe ra ý tứ lộ ra trong lời nói của Mặc Ngân chứ?

Đặc biệt là câu “về nhà” kia, gần như là thoáng chốc đã làm cho nước mắt bọn họ muốn tuôn trào. Nhưng bọn họ biết, hiện giờ còn chưa phải thời cơ.

Cố nén sự chua xót trong tim, điều chỉnh tâm trạng xong, Công Tử Diễn từng bước xuống khỏi xe ngựa trước, sau đó quay người lại đỡ Linh Diên xuống.

Khi hai tà váy một đen một trắng đối lập rõ ràng cùng dung mạo vừa xuất hiện đã thu hút tất cả mọi người của hai tỷ muội lộ ra trước mắt người xung quanh, bọn họ đều cùng nở một nụ cười máy móc, cúi người với người Mặc gia.

“Linh Diên (Công Tử Diễn) tham kiến hai vị thiếu gia, tiểu thư, và cả các vị trưởng lão.”

Đến tận lúc này, bọn họ mới hiểu được thân phận thật sự của hai vị khách quý.

“Linh Diên cô nương? Phải chăng là vị thần y đã cứu đại lục Tứ Phương khỏi cảnh nguy nan lần này?”

“Là nàng ấy sao? Không phải tên Phượng Nguyên à? Hay là chúng ta nhớ nhầm rồi?”

Lời của đại trưởng lão vừa dứt đã lập tức có những giọng nói khác nhau khe khẽ vang lên. Mặc Uyên thấy sắc mặt đại trưởng lão đầy lúng túng, liền mỉm cười đi lên giải thích.

“Mọi người nói đều không sai. Trên thực tế, bất kể là Linh Diên hay là Phượng Nguyên, thật ra chẳng qua vẫn là một người mà thôi.”

Lời này vừa nói ra, các trưởng lão thoáng chốc đã bùng nổ: “Cửu thiếu gia, điều ngài nói là thật ư? Phượng Nguyên cô nương và Linh Diên cô nương thật sự là cùng một người à?”

“Chắc chắn rồi, cam đoan không phải là giả. Lẽ nào mọi người không chú ý đến trong hai cái tên đó đều có âm “yuan”* sao?”

(*) Diên đọc là yuān, Nguyên đọc là yuán.

Lời giải thích của Mặc Uyên lập tức khiến thân phận của Linh Diên được nâng cao lên rồi. Đồng thời, cũng có người đã nhận ra Công Tử Diễn.

“Aiya, ngươi tên là Công Tử Diễn, lẽ nào ngươi chính là thiếu thành chủ của Bất Dạ thành sao? Vị thành chủ Bất Dạ thành đã từng làm lóa mắt cả đại lục, sở hữu vô số bảo vật đó.”

“Nhưng mà thành chủ Bất Dạ thành này không phải là nam à? Sao có thể là một nữ tử được?”



Mắt thấy các trưởng lão lại náo loạn cả lên một cách bất cẩn như thế, Mặc Uyên lập tức đen mặt đứng ra giải thích lần nữa.

“Được rồi mọi người, cứ bắt đầu bàn tán còn không chịu thôi nữa đấy hả? Công Tử Diễn là nam hay nữ, giờ cũng đã đứng trước mặt mọi người rồi, còn cần nghi ngờ nữa à?”

Đến khi Linh Diên và Công Tử Diễn khó khăn lắm mới phá được tầng tầng vòng người vây quanh, ứng phó xong với nhóm các trưởng lão khó dây vào kia, về tới viện tử nơi Mặc Ngân ở thì đã là chuyện của một canh giờ sau rồi.

Tuy hai tỷ muội bôn ba suốt chặng đường nhưng lại không hề mệt mỏi chút nào, ngược lại, cả hai đều ngập tràn lòng hiếu kỳ chờ đợi huynh đệ Mặc Ngân mở miệng.

Hôm nay ở cửa lớn, khi họ giới thiệu thân phận của hai người, rõ ràng đã có điều còn giữ lại không nói. Vậy thì chỉ có thể nói rõ một vấn đề, e rằng thân phận của bọn họ tạm thời còn chưa công bố được.

Có điều chuyện này không quan trọng, quan trọng là bọn họ bức thiết muốn biết thân phận thực sự của hai người họ là gì.

Linh Diên cũng đã để ý tới, khi hai huynh đệ Mặc gia cùng lui về phụ giúp cho hai tỷ muội họ, không hề bao gồm cả thiếu nữ tên Mặc Hàn Y kia.

Ban đầu khi bọn họ nhìn thấy nàng còn bị giật mình một phen. Bởi vì gương mặt của nàng thật sự quá giống với Hồng Mị Nhi đang làm tội phạm lao động chuộc tội trong không gian của Linh Diên. Sau đó, liên tưởng tới truyền thuyết Mặc gia có con gái song sinh, bọn họ liền xác định được thân phận của người trước mắt.

Vì không rõ mục đích thật sự của việc hai huynh đệ Mặc Ngân gọi bọn họ về đây là gì, cho nên hai người chỉ tỏ vẻ hữu hảo mà gật đầu với Mặc Hàn Y một cái rồi lại tiếp tục giữ yên lặng.

Ước chừng một khắc sau, Mặc Ngân mới phá vỡ sự yên tĩnh, cất giọng trầm trầm nói:

“Hôm nay gọi hai muội về đây là muốn nói với hai muội một vài chuyện. Vốn dĩ những chuyện này không nên do ta thông báo, nhưng vì tình hình trước mắt của Mặc gia phức tạp, chỉ có thể để tộc trưởng tạm thời là ta thông báo cho hai muội thôi. Bởi vì thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa rồi.”

Ban đầu Linh Diên còn có phần không hiểu cái gì gọi là thời gian không còn nhiều nữa, nhưng rất nhanh, Mặc Ngân đã nói ra đáp án.

“Ta cũng không vòng vo nữa. Bây giờ, ta sẽ nói hết với các muội những gì có thể nói. Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả thân thế của Hàn Y muội nữa.”

Mặc Hàn Y từ đầu đến cuối vẫn luôn cố làm giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, lúc này lại kinh ngạc ngẩng đầu: “Thân thế của muội ư?” Hiển nhiên, nàng ta có phần không hiểu.

Mặc Ngân gật gật đầu: “Không chỉ là muội, còn cả thân thế của Mặc Hương Quân nữa.”

Mặc Hàn Y sửng sốt một hồi lâu rồi mới yếu ớt nói: “Được, muội biết rồi. Lục ca và cửu ca không cần băn khoăn đâu, có gì cứ nói là được.” Chung quy thì trước đây rất lâu nàng đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Tuy chuyện ngày hôm nay xảy ra đột ngột, nhưng cũng may lúc trước không phải không có chút dấu hiệu nào. Nay đi tới bước này, dường như tất cả đều là chuyện đương nhiên vậy.

Mặc Ngân nhẹ xoa đầu nàng, nhìn nàng mà nói những lời đầy thấm thía: “Hàn Y, từ nhỏ đến lớn, bọn ta vẫn luôn yêu thương muội như muội muội. Bất kể sau này vận mệnh của các muội có xảy ra thay đổi gì, ta cũng hi vọng muội có thể giữ vững bản tâm.”

Câu này dường như đã báo trước điều gì đó vậy, khiến Hàn Y vốn còn hơi phập phồng lo sợ đã triệt để hiểu ra rồi.

“Ca, các huynh yên tâm đi, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, các huynh vẫn là ca ca ruột của Mặc Hàn Y ta, là ca ca ruột thịt!”

Hiếm thấy Mặc Hàn Y trước nay làm việc đâu ra đấy lại để lộ vẻ mặt nghịch ngợm như lúc này, thậm chí còn làm nũng với bọn họ như thật. Tuy khiến hai huynh đệ nổi hết cả da gà, nhưng ánh mắt họ nhìn về phía nàng lại càng thêm phần cưng chiều.

“Y Nhi, tại sao muội lúc nào cũng hiểu lòng người khác như vậy? Các ca ca cũng không nỡ làm tổn thương muội, nhưng có một số sự thật, từ khoảnh khắc các muội chào đời thì đã được định sẵn rồi. Hi vọng sau khi bọn ta nói ra sự thật xong, muội sẽ không hận bọn ta.”

“Hiện tại, muội có thể chắc chắn mà nói với các ca ca rằng, muội sẽ không hận các huynh. Bất kể sự thật ra sao, ta cũng sẽ không hận các huynh. Bởi vì những năm qua ta cảm thấy rất hạnh phúc. Cho dù không có cha mẹ ở bên, ta cũng thấy rất hạnh phúc. Thậm chí, ta vô cùng hoài niệm hồi còn nhỏ, khi ấy, Hương Quân vẫn…”

Nói đến đây, giọng Mặc Hàn Y có phần nghẹn ngào: “Nếu Hương Quân còn sống thì thật tốt biết bao.”

Linh Diên nhìn nàng ta thương tâm đến như vậy, có chút không đành lòng, đang định lên tiếng thì lại được Công Tử Diễn ở bên cạnh kịp thời kéo lại, còn khẽ lắc đầu với nàng. Linh Diên mím môi, cuối cùng vẫn không thể nói ra sự thật.

“Được rồi, giờ ba người các muội đi tới chỗ ba chậu nước kia rửa mặt đi.”

Theo lời Mặc Uyên dặn dò, ba tỷ muội cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, thậm chí Linh Diên còn hỏi với giọng không chắc chắn: “Rửa… rửa mặt? Tại sao phải rửa mặt?” Mặt bọn ta bẩn à?

Nói xong, nàng còn đưa tay lên sờ mặt Công Tử Diễn một cách vô cùng hợp cảnh: “Tỷ, tỷ mau nhìn mặt muội xem, có phải là bẩn rồi không?”

Công Tử Diễn đánh vào tay nàng, bực bội trừng mắt nhìn nàng một cái: “Đừng nghịch. Kêu muội rửa thì muội rửa đi, đâu ra lắm lời thế hả?” Nói xong, Công Tử Diễn liền đi thẳng tới trước chậu rửa, cúi đầu xuống không chút do dự, cẩn thận rửa sạch mặt mình.

Ở bên cạnh, Mặc Hàn Y cũng nghe lời mà chấp hành mệnh lệnh của Mặc Ngân. Duy chỉ có Linh Diên là nhướng mày với hai huynh đệ với ý đồ xem trò vui kia rồi mà đi tới trước chậu rửa, cẩn thận bắt đầu nghiên cứu thành phần của nước.

Kết quả thì hay rồi, không nghiên cứu thì thôi, vừa nghiên cứu đã khiến nàng giật nảy mình…
Bình Luận (0)
Comment