[Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình

Chương 8

Thích Thiếu Thương sau khi trở về, đầu tiên là thống thống khoái khoái tắm rửa một phát, giữa trưa ăn mì Tích Triều nấu, sau đó thì vịn lý do vừa mới cách ly xong thân thể không khỏe ngủ thẳng từ giữa trưa tới chạng vạng, cúp tiết chiều, không có gì bất ngờ bị ai đó cười nhạo là động vật tham ăn tham ngủ nào đó.

Buổi tối, đám bạn mọi khi trong kí túc xá cùng một đại bang hồ bằng cẩu hữu Thích Thiếu Thương quen biết nhất quyết muốn lôi kéo anh đi liên hoan, nói là phải chúc mừng anh mãn hạn phạt được phóng thích, lần nữa làm người. Thích Thiếu Thương từ chối không được đành phải đồng ý, vốn định gọi Tích Triều cùng đi, nhưng lại nghĩ tới cậu luôn không thích tụ tập náo nhiệt, vì thế từ bỏ.

Lúc sắp đi, có điện thoại gọi tới tìm Thích Thiếu Thương, là Tức Hồng Lệ.

Anh mới chợt nhớ tới, từ lúc mình rời trường đến sau khi về bị cách ly, suốt hai tuần qua, anh đã quên liên lạc với cô rồi.

Giọng nói của cô lộ rõ lo âu cùng nhớ nhung, pha lẫn chút mệt mỏi.

Thích Thiếu Thương bỗng cảm giác bản thân thật quá đáng, cho dù là đối với một người bạn, vốn cũng không nên hờ hững như vậy, huống hồ còn là một cô gái thành tâm thành ý đối với mình.

Vì thế anh vô cùng thành khẩn giải thích, chờ đợi chất vấn của cô.

Nhưng lần này lại ngoài ý muốn cô không nói gì thêm, càng không cùng anh cãi nhau, chỉ là chán chường nói, “Nếu anh cảm thấy mệt mỏi, chúng mình chia tay đi!”

Nếu anh cảm thấy mệt mỏi, chúng mình chia tay đi!

......

Lúc Thích Thiếu Thương cùng một đoàn người ra ngoài thì nhìn thấy Cố Tích Triều cầm theo cà mên đi đến phòng tắm, biết họ muốn đi liên hoan, cậu chỉ quẳng lại một câu “Uống ít rượu thôi.” rồi đi.

Trường học đã bị phong tỏa, dù muốn liên hoan cũng không thể đi ra quán, may mắn trong trường có hai quán nhỏ do tư nhân mở, thức ăn bán phải nói là so với căn tin ngon hơn nhiều, còn cung cấp bia, mọi người đem mấy cái bàn hợp lại với nhau, rồi tùy tiện ngồi xuống, yêu ngũ hát lục gọi món gọi rượu.

Thích Thiếu Thương một ly tiếp một ly rót rượu, hoàn toàn quên mất cảnh cáo của ai đó.

Đám bạn bè đều tưởng rằng anh là do đả kích vừa mới thất tình, mượn rượu giải sầu, đều nói những lời đại loại như trời đất đâu đâu mà không có hoa thơm cỏ dại gì gì đó khuyên nhủ anh.

Nhưng chỉ có tự bản thân Thích Thiếu Thương hiểu rõ, lời nói chia tay từ miệng Tức Hồng Lệ nói ra, anh thật thật sự sự thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hai người dây dưa đến nay, tình cảm thuở ban đầu đã sớm không còn tồn tại nữa, cứ tiếp tục như thế, chỉ trở thành gánh nặng của nhau, chia tay là kết cục đã sớm đoán trước được.

Nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy, dù sao cũng là anh đã hứa hẹn với cô trước mà nay lại lật lọng, anh hại cô thất vọng, thương tâm cuối cùng mệt mỏi không sức lực tiếp tục kiên trì.

Tuy rằng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nhưng đối với mối tình thất bại này, anh cảm thấy bản thân vẫn phải chịu trách nhiệm rất lớn.

Dù sao cô gái kia, từng đem tuổi xuân hồn nhiên nhất dành cho mình, anh lại tùy tùy tiện tiện hoang phí mất.

Lớn vậy rồi, Thích Thiếu Thương lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật sự quá ấu trĩ, quá tùy hứng, đối xử tình cảm vẫn tựa như một chú nhóc đùa giỡn ầm ĩ.

Giống như lúc còn trung học, mọi người giựt dây ai đi cua Tức Hồng Lệ, anh không hề nghiêm túc nghĩ tới anh đến cùng có phải thật sự thích cô hay không, hay là cảm thấy cô xinh đẹp, bản thân theo đuổi sẽ rất hãnh diện, hay chỉ là manh động của một cậu bé đối với người khác phái trong thời kỳ trưởng thành mà thôi.

Vào cái tuổi tác hoàn toàn chưa rõ yêu là gì, anh cùng cô bên nhau giống như đứa nhỏ đang chơi trò gia đình, tùy tiện nói lời ngon tiếng ngọt, tùy tiện hứa hẹn thề thốt, lại chưa một lần cẩn thận ngẫm nghĩ tương lai giữa họ.

Anh đối cô tuyệt đối không phải không thật tình, mà là anh không hiểu nên thật tình thế nào, không hiểu thành ra dứt khoát không nghĩ nữa, tùy tâm sở dục tới đâu hay tới đó, mãi đến ngày hôm nay không vượt qua nỗi mới thôi.

Hồng Lệ nói, nếu anh cảm thấy mệt mỏi, chúng mình chia tay đi.

Kỳ thật người chân chính mệt mỏi hẳn là Hồng Lệ mới phải.

Anh trước nay là một người lười nhác, động ngón tay cũng cảm thấy mệt, càng miễn bàn bắt anh hao phí tế bào não không đếm được để đi tự hỏi chuyện tình cảm.

Anh rất cảm tính, rất tùy tâm sở dục, thế nên không chịu vì bất kỳ chuyện gì hao phí sức lực.

Cố Tích Triều với anh tuyệt đối là một ngoại lệ, anh chưa từng vì ai tận tâm tận lực như vậy, chỉ là thói quen không tập trung của anh chưa từng đi nghiêm túc tự hỏi vì sao lại như vậy.

Nếu sớm suy nghĩ một chút, có lẽ anh sẽ không làm lỡ của cô thời gian nhiều năm như vậy, cũng cùng cậu để lỡ nhiều năm như vậy.

Nếu thời trung học anh còn có thể giải thích là vì còn trẻ hết sức lông bông vẫn có thể tha thứ, nhưng hiện tại thì sao? Có chút tiến bộ nào sao? Anh tự hỏi bản thân.

Người 20 tuổi, vốn nên là một người đàn ông có trách nhiệm, nhưng anh vẫn giống như một cậu bé mãi không lớn, sống phóng túng, cúp tiết, cùng thầy giáo tranh luận, cầm đầu gây rối, đi học ngủ, thi cử nước tới chân mới nhảy, thấy sách vở thì đau đầu, không hề có lòng tiến thủ...... Hai năm đại học, anh tuy rằng làm không ít chuyện, nhưng không phải bị Cố Tích Triều ép thì là bị người khác không trâu bắt chó đi cày mà thôi, ai biểu bề ngoài của anh cười lên vừa ngoan vừa ngọt mê hoặc ánh mắt của một đám lại thêm một đám người...... Thật chất trong lòng anh rõ ràng nhất, anh chỉ là một kẻ lười chảy nhớt, không ai thúc đẩy, sẽ không muốn động một cái.

Trong phương diện tình cảm, anh vẫn như cũ không trưởng thành, khi anh phát giác mình vẫn luôn thích Tích Triều, anh đã làm gì chứ?

Anh không hề trải qua cái gọi là suy nghĩ cặn kẽ, đã tùy tiện thổ lộ với cậu, chưa từng nghĩ tới phải gánh vác gì từ những lời mình nói.

Anh vui đùa như thường lời ngon tiếng ngọt không dứt, vẫn tin rằng đạt được đáp lại của cậu, lại tới giờ vẫn không nghĩ tới giả như Tích Triều thật sự đáp lại anh, thì anh nên làm thế nào.

Anh chưa từng nghiêm túc suy nghĩ, nếu họ thật sự bên nhau, anh sắp đối mặt cái gì, anh nên thế nào gìn giữ tình cảm của họ, anh phải làm thế nào mới có thể đem lại hạnh phúc cho cậu, suốt trọn một đời.

Hết thảy anh đều chưa từng nghĩ tới.

Anh chỉ biết anh thích cậu thì anh phải cho cậu biết, lại không nghĩ tới một chữ yêu phải gánh vác bao nhiêu sức nặng, không nghĩ tới bản thân có năng lực cho cậu yêu không.

Mà người này tuyệt đối sẽ không bị anh mê hoặc, anh với cậu quen biết nhau mười sáu năm, anh là hạng người thế nào cậu còn không biết sao.

Thích Thiếu Thương đột nhiên hiểu ra tại sao Cố Tích Triều luôn đối với anh như gần như xa, tình cảm anh đối với cậu, Tích Triều người nhạy bén như vậy không thể không rõ, nhưng cậu lại chưa từng chịu đáp lại anh.

Vì Tích Triều hiểu anh quá rõ ——

Một người miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, tùy tiện đùa giỡn, người chết cũng không đứng đắn có thể tin cậy sao?

Một người đối chuyện gì cũng không đếm xỉa tới, biếng biếng nhác nhác, người lòng không tiến thủ có thể dựa dẫm sao?

Một người trong phương diện tình cảm không trưởng thành chút nào, giống như đứa nhỏ có thể phó thác sao?

Cậu mắng anh không sai, anh đúng là một thằng khốn từ đầu chí cuối!

Cho dù Tích Triều biết anh đối với cậu thật tình, mà chính cậu cũng hơi động tâm, cậu là người lí trí như vậy sao có thể đem tình cảm bản thân tùy tùy tiện tiện giao cho một người thế kia?

Thích Thiếu Thương uống một ly lại một ly, lại là càng uống càng thanh tỉnh, đột nhiên nhớ tới mục đích liên hoan của mọi người, không phải chúc mừng anh mãn hạn phạt được phóng thích lần nữa làm người sao?

Thích Thiếu Thương giơ một ly đầy đứng lên, hô to một tiếng, “Được! Thích Thiếu Thương tôi từ hôm nay trở đi thay đổi triệt để lần nữa làm người!” Sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Đại đương gia, anh không sao chứ?”

......

Lúc Cố Tích Triều đi tới quán ăn nhỏ, Thích Thiếu Thương còn đang uống thả cửa, gương mặt đã trướng đỏ bừng.

Cậu đến là vì có người chạy tới báo với cậu, Đại đương gia thất tình, đang mượn rượu giải sầu, cũng có nghi là ra vẻ mượn rượu làm càng, đành phải mời đương gia của Đại đương gia tới khuyên can anh.

Cố Tích Triều đen mặt đi tới sau lưng anh, Thích Thiếu Thương cảm thấy sau lưng có người, quay lại thì thấy cậu, lập tức tươi cười rạng rỡ, hai má lúm đồng tiền thật sâu, “Tích Triều, sao cậu lại tới đây?”

“Sâu rượu! Theo tôi về!”

Trước mặt bao người, Thích Thiếu Thương bị Cố Tích Triều tóm cổ lôi khỏi quán ăn, sâu rượu liền bất quản bất cố tựa vào người Cố Tích Triều, “Ôi tôi choáng váng ”

“Đáng đời cậu!” Cố Tích Triều đẩy anh ra, anh lại dính vào, một bộ dáng đứng không vững.

Kỳ thật đầu óc của Thích Thiếu Thương vẫn rất tỉnh táo, tửu lượng của anh trước nay không tệ, hiện giờ cồn chính là ma túy cho thần kinh vận động của anh, khiến cho anh đi đứng không do đại não khống chế, tư duy lại vẫn thanh minh sinh động như cũ.

Thế là trong tư duy sinh động của anh nảy ra ý niệm đầu tiên chính là, nếu có thể thừa dịp say rượu ăn chút đậu hủ, cũng không tồi...... Hoàn toàn quên khuấy lời thề son sắt ban nãy phải thay đổi triệt để.

Cố Tích Triều nhìn thấy anh thật sự đứng không vững, đành phải đỡ vai anh lê mấy bước, lấy chìa khóa xe quẳng cho một bạn học nào đó còn đang trong bàn nhậu, dặn một tiếng “Lát nữa giúp tôi đạp xe về”, sau đó liền tha Thích Thiếu Thương đang dựa vào người rời khỏi.

“Chia tay với Tức Hồng Lệ?”

“Ừ.”

“Rất khó vượt qua?”

“Ừ.”

“Không nỡ?”

“Ừ.”

Cố Tích Triều rất muốn đá hai chân anh, lại nghe thấy con sâu rượu đang cười khúc khích.

“Ha ha, Tích Triều, cậu giận?”

“Cậu câm miệng!” Quả nhiên là thở hổn hển.

Thích Thiếu Thương bỗng nâng đầu ngã qua vai Tích Triều, đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều còn đang kinh ngạc, song bất ngờ bị một đôi tay hữu lực ôm chặt lấy.

“Tích Triều”, Thích Thiếu Thương nói rành mạch, hoàn toàn không có dáng vẻ say rượu. “Kỳ thật tôi rất cảm ơn Hồng Lệ, cô ấy nói chia tay với tôi làm tôi lập tức hiểu được rất nhiều chuyện. Tích Triều, tôi biết tôi vẫn chưa phải là một người đủ trưởng thành có trách nhiệm có thể khiến người khác hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm, tôi vẫn ấu trĩ giống như một đứa nhỏ, nhưng, tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ không tiếp tục tham chơi tham ngủ lãng phí thời gian, tôi sẽ cố gắng học tập mỗi ngày chăm chỉ làm việc hướng về tương lai, tôi sẽ không tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ tùy tiện đùa giỡn với cậu nữa, tôi sẽ thật sự nghiêm túc suy tính tương lai sau này của chúng ta...... Tích Triều, cậu tin tôi, vì cậu, tôi sẽ thay đổi......”

Cố Tích Triều khẽ đẩy Thích Thiếu Thương ra, để cho anh có thể nhìn thấy mình, cười cười, “Cậu muốn tôi thế nào tin cậu?”

“Vậy cậu muốn thế nào mới có thể tin tôi?” Thích Thiếu Thương nháy đôi mắt to, vô cùng chân thành hỏi.

Cố Tích Triều khiêu nhướn mày, “Cho cậu một tuần học thuộc lòng từ vựng chuyên bốn, tôi liền tin cậu.”

“A??!!” Thích Thiếu Thương kêu lên thảm thiết, lại làm ra một bộ dáng say rượu bổ nhào vào người Cố Tích Triều, “Ui...... Tôi xỉu, tôi xỉu...... Tôi gì cũng chưa nghe thấy......”

“Đồ vô sỉ! Bớt giả bộ! Đứng lên cho tôi!”

......

“Đại đương gia ——”

“Đừng ồn tôi, không thấy tôi đang học sao?”

“À!”

Nửa giờ sau......

“Đại đương gia ——”

“Đừng ồn ảnh, không thấy ảnh đang ngủ sao?”

......

“Tiểu Mạnh, đi, đến phòng tự học đi!”

“A?” Mặt trời mọc hướng tây sao?

Trong phòng học

“Mấy quý cô, ta thương lượng chút được không?” Thích Thiếu Thương đứng trên bục giảng, “Ta không xem kịch truyền hình được không? Xem NBA đi!”

“Đại đương gia, không phải anh đến phòng tự học sao?” Tiểu Mạnh nhắc nhở.

“Thiết! Thư viện có NBA quan trọng sao?”

......

“Tôi mượn được mấy trò mới hay lắm!” Mục Cưu Bình hết sức phấn khởi vọt thẳng đến một cái máy tính cũ duy nhất trong ký túc xá.

Một con trùng nào đó vùi trên giường lập tức nhanh nhẹn nhảy xuống, “Cho tôi chơi trước!”

“Đại đương gia, không phải anh đang học thuộc lòng chuyên bốn sao?” Tiểu Mạnh lại hảo tâm nhắc nhở.

“Cậu thì biết gì, cái này gọi là lao dật kết hợp!”

......

Thích Thiếu Thương chột dạ nhìn Cố Tích Triều ở đối diện, gương mặt tươi cười hi hi ha ha nhích nhích qua, “Tích Triều à, tôi...... tôi là thật sự rất muốn chăm chỉ học bài, nhưng hoàn cảnh trong trường...... Trong ký túc xá thì chơi game, trong phòng học thì xem TV, thật sự thì...... rất ảnh hưởng đó!”

“Được,” Cố Tích Triều như không có gì cười cười, “Cậu đã nói vậy, thì tôi giúp cậu tìm một nơi yên tĩnh!” Xem anh tới lúc đó còn có thể lấy cớ gì nữa!

“Nơi yên tĩnh?” Thích Thiếu Thương nghiêng đầu suy nghĩ, “Cậu là nói văn phòng hội học sinh?”

Hội trưởng Lý đã đem chìa khóa phòng học sinh đưa cho Cố Tích Triều, để tiện cho cậu đến làm việc bất cứ lúc nào, Cố Tích Triều cũng thường hay biến văn phòng thành phòng tự học chuyên dụng của cậu mà sử dụng.

Buổi tối, Thích Thiếu Thương đi theo Cố Tích Triều đi vào phòng học sinh, phát hiện trong khu hành chính thanh thanh tĩnh tĩnh, trong văn phòng chỉ có hai người anh cùng Cố Tích Triều, ngược lại là một chỗ tự học tuyệt vời.

Thế nhưng —— Hai cô nam cùng một phòng, này...... này...... Mặt thế nào lại nóng vậy? Thích Thiếu Thương nhanh chóng sờ sờ trán, phát sốt? Có thể nào bị sars chăng?

Nhìn thấy dáng vẻ Thích Thiếu Thương mặt đỏ hồng như lạc vào cõi thần tiên hư không, Cố Tích Triều đoán anh nhất định là không biết đang suy nghĩ ba chuyện bậy bạ, vì thế vớ lấy một quyển sách gõ đầu anh, “Không được nghĩ ngợi lung tung!”

Thích Thiếu Thương cau mày xoa xoa đầu, bỗng bật cười, cười đến rất ám muội, “Tích Triều, cậu —— biết tôi đang nghĩ gì? Vậy? Chẳng lẽ —— trong lòng cậu cũng đang nghĩ......”

Cố Tích Triều hung hăng liếc xéo anh, mặt đỏ hồng, cả giận nói, “Mấy hôm trước là ai lời thề son sắt nói về sau sẽ không tùy tiện đùa giỡn nữa hả?”

Thích Thiếu Thương le lưỡi, tự biết đuối lý nhanh nhanh tìm một cái ghế ngồi xuống, cúi đầu lật sách.

Cố Tích Triều ngồi vào ghế đối diện anh, cũng bắt đầu đọc sách.

Trong văn phòng đích thực im lặng, không ai chơi game cũng không ai xem TV, Thích Thiếu Thương thật sự cũng rất muốn tĩnh tâm nghiêm túc đọc sách, nhưng, hoàn cảnh thường ngày nhiễu loạn cũng chỉ có lỗ tai anh, mà hiện tại, người đối diện, không nói lời nào, lại nhiễu loạn đến tâm không thể tĩnh a.

Người nọ cúi đầu đọc sách, lông mi rũ xuống, khóe môi uốn lượn, còn có áo sơ mi để mở hai nút lộ ra xương quai xanh tinh xảo, ngực trắng nõn...... Tùy tiện một chỗ cũng khiến đầu óc anh nóng lên.

Mặc niệm một trăm lần “Phi lễ vật thị” cũng vô dụng.

“Nè...... Tích Triều......” Bất đắc dĩ, Thích Thiếu Thương dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Cố Tích Triều, “Tôi nghĩ...... tôi nghĩ...... Chúng ta có thể...... xê dịch bàn ghế, ngồi đưa lưng vào nhau hay không?”

Có cần thiết vậy không? Cố Tích Triều nhìn anh, mạc danh kỳ diệu, nhưng phát hiện mặt anh hơi hơi ửng đỏ, lập tức cảm thấy...... Ừm...... rất cần thiết!

Vì thế họ xê dịch bàn, ngồi đưa lưng vào nhau.

Trong văn phòng yên tĩnh gần một giờ, chỉ có tiếng lật sách cùng viết chữ sột soạt, nhưng quá yên tĩnh chung quy khiến Cố Tích Triều nghi ngờ, tên này, không phải đang ngủ chứ?

Vì thế nhịn không được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy anh đang cầm bút quẹt tới quẹt lui không biết đang viết gì nữa.

Thích Thiếu Thương hài lòng nhìn “Danh tác” của mình, lúc đang đắc ý, bỗng một bàn tay với qua đoạt lấy tờ giấy của anh.

Tiêu rồi, Thích Thiếu Thương ai thán, lần này bị bắt ngay tại trận.

Trên giấy vẽ một người đàn ông cổ trang, những sợi tóc xoăn dài lay động đón gió, trên đầu cài một cây trăm hình trăng rằm, khoan bào đại tụ, y đái phiên nhiên, trường thân ngọc lập, trong ánh mắt thản nhiên ngưng sầu, hảo một công tử lăn lộn trong hồng trần.

“Đây là gì?” Cố Tích Triều khó chịu hỏi.

“Đây là...... là......” Thích Thiếu Thương giống như một học sinh tiểu học bị thầy giáo quở mắng cúi đầu áp úng, “Là..... phiên bản cổ trang...... của ngươi!” (Tiểu Thích, ta đây bội phục ngươi, hóa ra ngài chính là nhà tạo hình của Nghịch Thủy Hàn)

Đích thực...... vẽ không tệ, chính là...... “Cậu đừng nói cho tôi biết một tiếng qua đều là vẽ bức tranh này!”

“Cậu là đang vũ nhục trình độ vẽ tranh của tôi!” Thích Thiếu Thương lập tức cứng cổ kháng nghị, anh không có sở trường đặc biệt gì, truyện tranh trái lại vẽ không tệ, đương nhiên bản lĩnh vẽ vời này phần lớn là do khi ở trên lớp nhàm chán rèn luyện ra, “Tôi chỉ tốn 10 phút mà thôi......”

Nhìn thấy Cố Tích Triều trừng mắt, Thích Thiếu Thương lập tức nuốt phần sau vào bụng, sau đó bậm môi làm bộ đáng thương, “Tôi vừa nãy thật sự có nghiêm túc đọc sách, nhưng đọc một hồi thì buồn ngủ, cho nên tôi mới vẽ tranh điều tiết chút thôi! Cậu đừng nóng giận đừng nóng giận a......” Vừa nói vừa lắc lắc cánh tay Cố Tích Triều xin khoan dung.

Cố Tích Triều đen mặt giật cánh tay mình lại, quay lưng qua không để ý tới anh.

Thích Thiếu Thương hấp tấp đứng dậy, vòng đến trước mặt cậu, lộ ra nụ cười lấy lòng, “Tích Triều, là tôi không tốt, tôi hứa với cậu tôi nhất định nghiêm túc đọc sách, bất quá tôi thật sự hơi buồn ngủ, cậu cũng biết tôi huyết áp thấp, là tương đối tham ngủ thôi mà!...... Bất quá, có cách có thể giúp tôi nâng cao tinh thần......”

“Cách gì?” Tên này có thể nghĩ ra được cách đứng đắn gì chứ! Cố Tích Triều thầm nói trong lòng.

“Nhưng cậu phải hứa không giận trước đã!”

“......”

“Chụt” Thích Thiếu Thương ở trên mặt cậu lẹ làng ấn một nụ hôn.

Lần nữa kiến thức qua yên hà liệt hỏa đẹp nhất trên thế gian, Thích Thiếu Thương cảm thấy mỹ mãn cười đến híp cả mắt.

“Cậu! ——” Cố Tích Triều vừa thẹn vừa quẫn không biết nên nói gì, tiện tay vớ một quyển sách định đập qua.

“Ý, ý, đã hứa không giận mà!” Thích Thiếu Thương vội vàng trốn.

“Tôi cũng chưa nói đồng ý!”

“Uy, từ điển Oxford sẽ đập chết người!!! Đổi quyển khác được không!”

......

Cố Tích Triều bỗng ý thức được, muốn cải tạo Thích Thiếu Thương thành một người đàn ông trưởng thành có trách nhiệm, thật đúng là —— chuyện không tưởng mà!

Cũng may, theo cậu thấy, Thích Thiếu Thương hiện tại thật sự có cố gắng, tuy rằng —— thành quả không chút nổi bật.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cho anh thêm chút thời gian nữa vậy.
Bình Luận (0)
Comment