Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm Tuổi

Chương 12

Động tác mở khóa mật khẩu điện thoại của cô ta rất phức tạp, cô ta cũng chưa từng dạy tôi, nhưng đúng là quá phức tạp, lần nào tôi cũng thấy cô ta vẽ rất lâu, có chút tò mò, còn đi theo làm thử hai lần.

Không ngờ hôm nay sẽ phát huy được công dụng, tôi vẽ hai lần mà đã mở được album ảnh của cô ta.

Gần đây tài khoản kinh doanh của cô ta thật sự chụp quá nhiều ảnh.

Tôi tìm rất lâu mà vẫn không tìm được ảnh chụp xác ướp nữ.

Nhưng lướt xuống thêm, tôi thấy được một bộ ảnh chụp lạ thường.

Đến mức tôi đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Mà lúc này, một cú điện thoại gọi tới.

Đó là số điện thoại của tôi, cô ta đã phát hiện mình mất điện thoại rồi.

Tôi cố nén phẫn nộ và kinh hãi, run rẩy nhận điện thoại:

Thu Vũ Miên Miên

“Cậu cầm nhầm điện thoại rồi à?”

Giọng nói của cô ta vẫn kiêu căng xấc xược như cũ, giống như tôi là kẻ thù của cô ta vậy.

Tôi hít sâu một hơi, cố bình tĩnh trả lời:

“Ừ, tôi cũng mới phát hiện, để tôi đưa cho cậu.”

Đối phương không nhiều lời mà dứt khoát cúp máy.

Sau khi rời khỏi giao diện trò chuyện, bức ảnh vừa rồi đập vào mắt tôi.

Tôi tức giận đến phát run, đỡ cái cây bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.

Từng tấm ảnh tôi thay quần áo, ảnh bạn cùng phòng tắm, thậm chí còn có ảnh chụp những cô gái mà tôi chưa từng thấy đi vệ sinh.

Hàng trăm bức ảnh riêng tư, bao gồm gần như tất cả cô gái xung quanh tôi.

Từ năm nhất đại học, từ ngày đầu tiên chúng tôi quen biết, chúng tôi đều bị cô ta chụp ảnh.

Tôi nhớ tới chuyện cô ta từng nói rằng mình có một tài khoản cá nhân đặc biệt dùng để kiếm tiền.

Vậy nên tiền cô ta kiếm được là dựa vào bán ảnh riêng tư của chúng tôi?

Cho đến lúc này, tôi mới hiểu được câu nói cuối cùng của anh Đạo:

[Nhân quả báo ứng.]

Cô ta không tôn trọng xác chết, cũng không tôn trọng con người.

Bình Luận (0)
Comment