Lúc nghỉ giữa giờ, cậu ấy đột nhiên bỏ tôi lại rồi đến gần Lý Triển Nhan.
Cậu ấy mỉm cười, đưa con búp bê đáng yêu qua.
Tôi không biết cậu ấy lấy nó từ đâu.
“Xin chị của em mấy ngày, cuối cùng chị ấy cũng dẫn em đến gặp chị rồi. Chị nhận món quà này được không?”
Lý Triển Nhan nhìn tôi một cái, lại nhìn Lưu Đạo.
Thấy cô ta chần chừ, tôi vội vàng tiến lên:
“Đây là em họ tôi, nó lướt thấy cậu ở trên mạng, cực kỳ thích cậu, tôi nói hai chúng ta là bạn cùng phòng, nó vẫn xin tôi nhất định phải gặp cậu.”
Có lẽ Lý Triển Nhan đã tin, vẻ mặt cảnh giác cuối cùng cũng buông lỏng.
Cô ta mỉm cười với Lưu Đạo, nhận lấy con búp bê kia.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi đã tận mắt thấy cô ta ném búp bê vào thùng rác.
Lưu Đạo không thèm để ý nhún vai, quay đầu nói với tôi.
“Tôi phải về đi học đây, tối hôm nay, xác ướp nữ sẽ không tỉnh, cô gái kia cũng vậy, đây là cơ hội cuối cùng để cậu xóa đi bức ảnh kia.”
“Nhưng mà cô ta vứt búp bê rồi mà?”
“Ai nói tôi bỏ đại chiêu vào búp bê. Tôi dựa vào cái này cơ.”
Cậu ấy chỉ vào mắt mình.
Tôi gật đầu như đã hiểu, nhưng thật ra thì không hiểu gì.
Thu Vũ Miên Miên
Tôi chỉ biết đêm nay là cơ hội duy nhất của tôi.