Nghiêm Tổng Em Yêu Anh

Chương 19


Nghiêm Trình từ giây phút ấy liền đứng ngồi không yên.

Các công việc còn dang dở ở Pháp đều giao lại cho trợ lý Trần xử lý, anh bay về thành phố M ngay lập tức.
Khải Minh nhận được tin tức từ Nghiêm Trình liền cho người kiểm tra hết tất cả các camera ở hầm gửi xe của tập đoàn nhưng bọn chúng hành động rất chu đáo.

Tất cả các camera đều bị phá hủy, một chút manh mối gần như không có.
“Mẹ kiếp” Khải Minh chửi thành tiếng.
Khải Minh cho người dò la tin tức của Hàn Uyển Đình khắp nơi nhưng kết quả vẫn là con số không.
Hàn Uyển Đình sau khi ngấm thuốc mê liền ngất đi, hắn ta đưa cô đến một căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố.

Nơi đây xung quanh là cây cối um tùm, vắng vẻ không một bóng người.
Hàn Uyển Đình tỉnh dậy cũng là lúc trời chập tối, cô mơ màng đưa mắt nhìn xung quanh.

Cô bị trói ở giữa một căn nhà hoang với hai tên mập to tướng canh gác.
Nghiêm Trình sử dụng chuyên cơ riêng của mình để trở về, anh không thể chờ đợi bất cứ một phút một giây nào nữa.

Sau hơn mười mấy giờ bay, Nghiêm Trình cũng đã đặt chân ở thành phố M.


Anh lập tức lái xe đến tập đoàn tìm Khải Minh.
Nghiêm Trình vừa đến tập đoàn đã vội vàng lao vào phòng làm việc của Khải Minh.
“Sao rồi, đã tìm được cô ấy chưa?” Nghiêm Trình gấp gáp hỏi.
“Vẫn chưa, tất cả các camera ở hầm xe đều bị bọn chúng phá, một chút manh mối cũng chẳng có.” Khải Minh bất lực thở dài.
“Mẹ kiếp.”
Một lúc sau Nghiêm Trình như nhớ ra được điều gì đó, anh vội vàng mở máy tính.
“Cậu đang làm gì đấy?”
“Kiểm tra định vị của Hàn Uyển Đình”
“Sao cơ?”
“Lần trước tớ có tặng cô ấy một sợi dây chuyền, trên mặt sợi dây tớ có gắn thiết bị định vị lên đó.” Nghiêm Trình vừa kiểm tra vị trí của Hàn Uyển Đình vừa trả lời Khải Minh.
“Con mẹ nó.

Sao bây giờ cậu mới nói”
“Bây giờ mới nghĩ ra”
Cả hai tập trung xác định vị trí của Hàn Uyển Đình thông qua thiết bị định vị.
“Đây rồi.

Khu ngoại ô phía Tây của thành phố”
“Đi thôi”
Đã xác định được vị trí của cô, cả hai nhanh chóng lên đường.

Khải Minh tập trung lái xe còn Nghiêm Trình thì theo dõi vị trí của Hàn Uyển Đình qua điện thoại.
Khu ngoại ô của thành phố là một nơi khá vắng vẻ, đường cũng không được đầu tư xây dựng nên rất khó đi.
Hàn Uyển Đình nhìn hai kẻ hung tợn trước mặt.
“Đây là đâu?”
“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?”
“Mau thả tôi ra”
Một tên trong đó nghe tiếng cô la hét liền dùng một miếng vải bịt miệng cô lại, cũng không quên lên tiếng cảnh cáo.
“Ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nếu không ông đây cho cô khỏi nhìn thấy mặt trời ngày mai.”

Hàn Uyển Đình bị miếng vải chặn lại, không thể la hét được nữa chỉ có thể ú ớ vài tiếng.

Hắn ta nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới liền nuốt nước bọt, trông rất ghê tởm, hắn ta đưa mắt nhìn đồng bọn của mình.
“Trông cũng ra gì phết nhỉ?”
“Xử lý cô ta như thế nào đây? Đối phương yêu cầu như thế nào?”
“Chỉ cần khiến cô ta biến mất mãi mãi, bằng cách nào không quan trọng”
Bọn chúng vừa nói vừa cười ha hả, giọng cười của bọn chúng khiến cô cảm thấy sợ hãi.
“Có muốn thưởng thức cô ta trước khi tiễn cô ta lên đường không?”
“Tất nhiên.

Trông cô ta rất vừa miệng”
Vừa dứt câu, hai tên kia đã nhanh chóng tiến lại gần chỗ cô, hắn ta rút cái khăn ra, đưa tay mân mê lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Uyển Đình, hắn định đưa tay vào trong miệng cô làm càng thì bị cô dùng miệng cắn lấy.
“Con khốn này” Hắn bị đau liền buông tay ra, vừa chửi vừa tát vào một bên má cô khiến nó đỏ ửng lên.
“Đừng có động vào tôi”
Hàn Uyển Đình cũng không hề chịu lép vế, cô trừng mắt về phía tên kia.

Nhưng sức lực của cô làm sao đấu lại sức lực của hai người đàn ông.
Một lần nữa, hai tên kia dùng lực đè cả người của cô ngã về sau, hắn dùng lực xé toạt một bên áo của cô.

Hai tay cô bị trói, chân thì bị tên còn lại dùng lực giữ, cô không cách nào phảng kháng lại.

Cô sợ hãi, cô khóc ngất lên, vừa khóc vừa gọi “Nghiêm Trình, cứu em”

“Kêu cứu sao, cô em nghĩ ở cái nơi đồng không mông quạnh như này thì ai có thể cứu được cô.”
“Cứ la đi, dù cô có la đến rát cả họng cũng không ai cứu cô đâu.”
“Tốt nhất là cô em nên ngoan ngoãn phục vụ hai anh đây.

Nếu chúng tôi cảm thấy vui vẻ, biết đâu lại nương tay với cô một xíu.”
Hàn Uyển Đình không thể phản kháng, chỉ liên tục lắc đầu.
“Không.

Đừng có động vào tôi.

Đừng có động vào tôi”
“Tránh ra”
Một tên trong số đó không thể chờ đợi được nữa liền áp cái thân thể ghê tởm của mình lên người Hàn Uyển Đình.
“Đừng mà, tránh ra”
Tay hắn vừa định đưa ra cởi chiếc áo ngực của cô ra liền bị tay của Nghiêm Trình ngăn lại.
“Mẹ kiếp, bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra khỏi người cô ấy”

Bình Luận (0)
Comment