Nghiện - Nguyên Hòa

Chương 13

Hứa Hòe không giỏi tranh cãi với người khác, đối mặt với Ôn Thư Nhiên hùng hổ dọa người, nàng không muốn bỏ chạy. "Tất cả đều là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi? Ôn Thư Nhiên, 20 năm qua không có ai dạy cô cái gì gọi là xấu hổ sao?"

Nàng không thể tưởng tượng được Ôn Thư Nhiên làm sao có thể không biết ngượng ở trước mặt nàng đòi tiền như vậy. Hành vi như vậy đã vượt quá nhận thức của nàng đối với một người bình thường rồi.

Ôn Thư Nhiên nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi, dùng móng tay được bảo dưỡng kỹ càng chỉ về phía Hứa Hòe, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, "Hứa Hòe, cô bây giờ có tư cách gì nói tôi không biết xấu hổ hả? Lẽ nào cô nghĩ cô rất thanh cao sao? Tôi nhìn chẳng thấy giống, vốn còn tưởng lão già kia cẩn thận bồi dưỡng một tiểu hoa đán, nhìn ra là dáng vẻ tiểu thư danh môn, nhưng hóa ra chớp mắt một cái lại thành tiểu cấm luyến với người khác a?"

Cấm luyến, lời này khiến mặt Hứa Hòe lập tức trắng bệch.

"Có tật giật mình sao?" Ôn Thư Nhiên nhìn sắc mặt Hứa Hòe thay đổi, có chút dương dương tự đắc, "Nói thật, tôi kỳ thực cũng rất khiếp sợ a! Tôi nghe nói hiện tại cô là cái gì của nữ nhân gần đây nổi danh ở thành phố Thanh Phúc, gọi là gì nhỉ, để tôi nhớ xem tên là gì, ồ, Lâm Thù Ý đúng không, hiện tại cô theo cô ta đúng không. Lúc tôi mới biết cũng rất bất ngờ, vẫn không thể tin được. Kết quả lại không nghĩ tới nhanh như vậy cô liền giúp tôi chứng thực, người hôm nay đưa cô đến trường là cô ta đúng không? Tôi thấy tất cả rồi!"

Nụ cười của Ôn Thư Nhiên nhìn rất chói mắt trong mắt Hứa Hòe, trong mắt người trước mặt còn mang theo xem thường, để Hứa Hòe cảm thấy xấu hổ lại bị sỉ nhục.

Nhưng mà, nàng không cách nào phản bác.

"Cho nên, cô bây giờ đã là tiểu tình nhân của người có tiền, làm sao lại không có tiền? Coi như gia cảnh của lão già kia thật sự thiếu hụt, nhưng không phải hiện tại cô là nữ nhân của Lâm Thù Ý sao? Cô ta không thể không đưa tiền cho cô đúng không? Hay là nói, cô ta..." Ôn Thư Nhiên dừng một chút, trong mắt mang theo một nụ cười trêu chọc cùng tàn độc, "Hay là nói, cô háo hức mong chờ chạy tới chỉ để cô ta ngủ với cô mà thôi? Chậc chậc, nghĩ đến làm sao cũng khiến người ta buồn nôn a!" Cô ta cất tiếng cười lớn, loại này cảm giác như Hứa Hòe bị mạnh mẽ chà đạp khiến cô ta cảm thấy vui sướng.

"Nói xong chưa?" Hứa Hòe không khóc, thậm chí còn hét lên.

Hứa Hòe đột nhiên bình tĩnh lại, khiến người đang đứng trước mặt nàng có chút giật mình.

Ôn Thư Nhiên không hiểu hiện tại Hứa Hòe có ý gì, cô ta vẫn cứ đắm chìm trong đắc ý vì Hứa Hòe khổ sở, "Nói xong rồi, đưa tiền đi." Cô ta không quên mục đích cuối cùng của mình là đến đây đòi tiền.

"Cô và nữ nhân sống chung với cô, mỗi một người đều khiến tôi cảm thấy buồn nôn, tại sao tôi phải đưa tiền cho cô? Coi như tôi với Lâm Thù Ý cùng một chỗ thì thế nào? Cho dù có tiền, tôi cũng không cho cô một đồng! Ôn Thư Nhiên, cô nhớ cho kỹ, bất luận là lúc trước hay sau này, cô đối với tôi cũng chỉ là một người xa lạ không đáng để tâm, tôi với cô không có bất kỳ quan hệ gì cả!" Nói xong, nàng xoay người muốn đi, nàng không muốn có bất kỳ giao tiếp với nữ nhân trước mặt nữa.

Nhưng Hứa Hòe muốn rời đi, Ôn Thư Nhiên không nhận được tiền từ nàng, lại không vui nữa.

"Hứa Hòe! Cô đứng lại!" Vừa nói, Ôn Thư Nhiên vươn tay nắm lấy vai áo của Hứa Hòe. "Cô không đưa tiền còn muốn rời đi sao? Không có chuyện đó đâu! Tôi đã nói Hứa Vân Chu hứa mỗi tháng sẽ đưa tôi năm nghìn, ông ta không ở đây thì cô phải đưa!"

"Cô làm gì vậy! Buông ra!" Hứa Hòe nhất thời bị tóm lấy, thấy mình không thoát ra được, khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng mà có chút đỏ lên.

Ôn Thư Nhiên không chịu nhượng bộ, tay cô ta càng siết chặt hơn, trở thành lôi kéo cánh tay Hứa Hòe không cho nàng rời đi.

Với một trảo này, Hứa Hòe chỉ cảm thấy da đầu tựa hồ cũng đau nhức, gần như toàn thân đều là vết thương, lúc bị Ôn Thư Nhiên nắm lấy lập tức đau đớn kêu thành tiếng.

Kỳ thực nàng không muốn biểu lộ yếu thế với Ôn Thư Nhiên, nhưng loại cảm giác kia khiến nàng không chịu đựng nổi, không nhịn được phát tiết ra.

Hứa Hòe gần như sắp đứng không vững, đau đến mức không đứng dậy nổi, cuối cùng quỳ một chân xuống, dùng mái tóc dài che đi dáng dấp của mình, một giọt nước mắt rơi xuống bụi mù mịt rồi lập tức biến mất. Hình ảnh này nhất thời khiến người ta vô tình nhìn thấy còn lầm tưởng là ảo giác.

Ngay sau đó, Hứa Hòe cảm thấy khí lực của người kia biến mất, sau đó nàng nghe thấy tiếng hét của Ôn Thư Nhiên.

"... A! Ai, cô làm gì vậy!"

Lúc này Hứa Hòe mới ngẩng đầu nhìn, mái tóc hơi rối tung chặn ở trước mắt, nhưng từ kẽ hở trên tóc, nàng vẫn nhìn thấy Ôn Thư Nhiên lúc này ngã xuống đất nhìn còn chật vật hơn cả mình.

Có một người đứng bên cạnh Ôn Thư Nhiên.

Hứa Hòe còn chưa kịp nhìn người kia là ai thì một bàn tay có đường gân rõ ràng đã xuất hiện trước mặt nàng.

"Còn không đứng lên?"

Ngay sau đó, nàng nghe thấy một giọng nữ không tính là xa lạ với nàng.

Từ địa ngục, vào lúc này lại giải cứu nàng ra khỏi đầm lầy, thuộc về thanh âm của Lâm Thù Ý.

Hứa Hòe nghĩ ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới lúc này người đứng trước mặt nàng sẽ là Lâm Thù Ý.

Hứa Hòe sững sờ, nàng hoảng hốt, đổi lại là thanh âm không có kiên nhẫn của nữ nhân trước mặt, "Làm sao, bị khi dễ đến choáng váng rồi? Không phải ở trước mặt tôi cô rất có khí thế sao? Làm sao lại ở trước mặt loại rác rưởi này liền muốn đi? Hay là nói, Hứa Hòe, cô liền có khí thế đó với tôi sao?"

Lời nói của Lâm Thù Ý tiếp tục truyền vào tai nàng, khiến Hứa Hòe một lần nữa ý thức rõ ràng hiện tại vị cứu tinh xuất hiện trước mặt nàng chính là Lâm Thù Ý mà nàng hận đến thấu xương.

Cuối cùng, bàn tay có chút bẩn trên mặt đất của nàng vẫn đặt trong lòng bàn tay của Lâm Thù Ý.

Người kia kéo nàng đứng dậy, ôm lấy bả vai nàng đi tới chỗ Ôn Thư Nhiên đang vỗ bụi trên người.

"Không nghĩ tới lại có thể gặp người của Hứa gia sớm như vậy." Lâm Thù Ý cười nói, nhưng ánh mắt hay giọng nói của cô đều không có nửa phần ý cười. Ánh mắt nhìn Ôn Thư Nhiên giống như mang theo băng tiễn, lạnh lùng cùng không kiên nhẫn.

Ôn Thư Nhiên mất hai phút mới nhận ra người xuất hiện trước mặt mình và Hứa Hòe là ai, cô ta không thể tin, nhìn nữ nhân đang thân mật ôm Hứa Hòe lúc này, hình như có phần giống với thông tin cô ta đã nghe được.

Dì Chu nghe được Lâm Thù Ý hận không thể để Hứa Hòe chết đi, thời gian qua vẫn dằn vặt nàng. Nhưng lúc này, Ôn Thư Nhiên có chút không xác định.

"Lâm tổng ..." Mặc dù cô ta không hòa vào giới thượng lưu, nhưng cô ta biết Lâm Thù Ý là ai, cô ta còn biết mình không đắc tội nổi, "Lâm tổng nói đùa a, làm sao tôi sẽ là người của Hứa gia! Đại tiểu thư Hứa gia chỉ có Hứa Hòe thôi, tôi a, tôi chỉ là một người bình thường." Mặc dù cô ta không biết gút mắt lúc đó của Lâm Thù Ý và Hứa Chu Vân là gì, thế nhưng cô ta tin tưởng vào thái độ của Lâm Thù Ý đối với Hứa gia, cô ta liền lập tức muốn rũ sạch quan hệ với Hứa gia.

Một tiếng chế nhạo từ trong mũi phát ra khiến cả ba người đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Sắc mặt Hứa Hòe có chút khó coi, một lần nữa nàng mới nhận ra Ôn Thư Nhiên một người vô liêm sỉ đến mức nào. Trước một khắc còn tự nhận có quan hệ không ít với Hứa gia, có quyền thu tiền sinh hoạt từ Hứa gia, lúc này lại thẳng thừng nói mình không có nửa điểm quan hệ với Hứa gia.

"Cũng đúng, cô cũng không tính là người của Hứa gia, mẹ không cần, cha dùng tiền để mua lại tiền đồ, nói cô là người của Hứa gia thì nâng giá trị cô lên rồi." Khóe môi Lâm Thù Ý dần dần hóa thành cười lạnh, "Vậy cho nên, người như cô có tư cách gì mà đứng trước mặt tôi nói chuyện?" Ánh mắt cô mang theo khinh thường chậm rãi từng chút từng chút quét qua người Ôn Thư Nhiên, để người kia không còn nơi dung thân, lúng túng lại không cách nào trốn khỏi loại nhục nhã này.

Ôn Thư Nhiên đứng ở nơi đó không dám nói lời nào, cô ta cũng không biết bây giờ có thể nói cái gì, Lâm Thù Ý không phải Hứa Hòe, cô ta biết mình không trêu nổi nữ nhân cường thế này.

Hứa Hòe cũng hơi kinh ngạc, nàng không ngờ Lâm Thù Ý không những không rời đi, mà thậm chí lúc này còn đứng ra.

"Lâm Thù Ý ..." Hứa Hòe cảm thấy tay trên vai còn chưa bỏ xuống, liền nhận ra lúc này hai người tựa hồ có chút thân mật quá mức bình thường, trong lòng bất giác muốn tránh thoát.

Dưới lòng bàn tay của Lâm Thù Ý, Hứa Hòe không còn nơi nào có thể trốn.

"Bị người khi dễ cũng không biết phản kháng, Hứa Hòe, khí thế của cô đâu?" Lâm Thù Ý quay đầu nhìn nàng, ánh mắt tối sầm lại, trong đó có đám mây đen bao phủ, "Người của Lâm Thù Ý tôi, không phải để cho người khác giáo huấn!" Cô nói lời này với người kia, "Tôi không quan tâm Hứa Chu Vân đã hứa với cô cái gì, cô muốn cái gì thì đi đàm luận với ông ta. Thế nhưng, nếu lần sau tôi phát hiện cô quấy rầy cô ấy, vậy tôi sẽ không khách khí." Cô tựa như không ý thức được mình đang nói câu uy hiếp người thế nào, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, sau đó cô khoác vai Hứa Hòe đi về phía cổng trường.

Hứa Hòe vốn chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển thành loại này, đã triệt để cứng đờ, giống như một con rối bị giật giây, theo tốc độ của Lâm Thù Ý, chậm rãi đi vào trường học.

Vừa vào cổng trường, bàn tay đặt trên vai nàng cũng thả ra, Lâm Thù Ý đứng sang một bên, dừng bước chân.

Hứa Hòe cũng dừng lại, nhìn cô.

Lâm Thù Ý nhìn chằm chằm vào nàng "Đi đi, buổi chiều tài xế sẽ liên lạc với cô."

"Cô ..." Hứa Hòe cũng nhìn cô, ở trong không khí, tầm mắt của nàng trong nháy mắt cùng Lâm Thù Ý đối diện, sau đó nàng chủ động dời đi, cúi đầu, giọng nói có chút trầm thấp, "Sao cô lại giúp tôi?" Như vậy một mặt không thể nói của nàng đã bị Lâm Thù Ý phát hiện.

Nữ nhân đang đứng kia tựa như không hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy, Lâm Thù Ý khoanh tay, đôi mắt hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo lạnh lùng.

"Cũng không thể để nữ nhân của Lâm Thù Ý tôi phải chịu thiệt trong tay loại người như vậy đúng không? Vậy tôi, còn không biết xấu hổ sao?" Cô nhìn Hứa Hòe, gằn từng chữ, "Vậy nên, sau này cô ở bên ngoài cũng chú ý một chút, đừng làm tôi mất mặt!"

Giữa mùa hè, ánh mặt trời xuyên qua mây chiếu thẳng trên mặt đất. Tầm mắt của Hứa Hòe rơi xuống phía sau Lâm Thù Ý, nàng tự hỏi tại sao rõ ràng là đường bê tông, nhưng từ dưới đất vẫn nhìn thấy pha lê, ánh mặt trời phản chiếu vào mắt nàng, ánh sáng như vậy thực sự khiến nàng cảm thấy chói mắt đến mức muốn rơi lệ.

Bình Luận (0)
Comment