Nghiện - Nguyên Hòa

Chương 3

Sáng hôm sau, Hứa Hòe bị cơn đau làm tỉnh.

Vết thương do những mảnh vỡ thủy tinh đâm vào đã được bác sĩ phẫu thuật lấy ra, một số chỗ có vết thương quá lớn, phải khâu nhiều mũi. Hiện tại, khi Hứa Hòe mở mắt, đập vào mắt nàng là bình truyền dịch, còn có trần nhà trắng toát.

"Tsk--" Vừa động, nàng liền cảm thấy toàn thân đau nhức, cảnh tượng tối hôm qua đang chiếu lại giống như một bộ phim, lướt qua tâm trí nàng.

Như đột nhiên nhớ ra cái gì, Hứa Hòe rút kim ở mu bàn tay ra, ngồi dậy, nhảy xuống giường.

Hứa Hòe vừa đi vừa vịn tường, bước đi chậm rãi, lưng nàng cong cong, một cử động nhỏ cũng khiến lưng nàng đau như kim châm. Không biết từ lúc nào, mặt sau của chiếc áo bệnh nhận rộng lớn đã loang lổ vết máu.

Trong đầu Hứa Hòe chỉ nhớ bệnh tình của Lâm Ba, hôm qua bác sĩ khám bệnh đã nói rất rõ Lâm Ba có thể sống hay không đều phụ thuộc vào việc sáng nay ông có thể tỉnh lại hay không.

Có thể trời xanh đã mủi lòng thương, khi nàng đến phòng chăm sóc đặc biệt, nàng tình cờ gặp bác sĩ trực ban, giống như nhìn thấy vị cứu tinh của ngày tận thế, nàng chỉ một bước đã đi tới.

"Bác sĩ, hiện tại ba tôi thế nào rồi!" Hai mắt nàng lộ rõ tia căng thẳng, thậm chí còn bất an nuốt một ngụm nước bọt.

Sự cố hôm qua đã gây chấn động cả bệnh viện. Một nhà ba người, một người chết hai người bị thương không phải chuyện thường thấy. Lúc này bác sĩ trực ban nhìn Hứa Hòe trước mặt, trong mắt tràn đầy thương hại, "Cô là người nhà của Hứa Vân Chu phải không? Ông ấy đã tỉnh rồi, nhưng vẫn còn rất yếu, không thể chịu kích động."

Hứa Hòe hiểu lời bác sĩ là có ý gì, nàng cảm kích cúi đầu với nam nhân mặc áo blouse trắng trước mặt, "Cảm ơn bác sĩ" Không ai biết, trong cái cúi đầy này, có một giọt nước trong suốt như pha lê rơi xuống sàn, nở rộ như bông hoa.

Sau khi bác sĩ đã đi khỏi, Hứa Hòe đứng ở ngoài cửa, trộm nhìn qua cửa kính trong suốt, quan sát người đàn ông vẫn đang nằm trên giường bệnh.

Mũi nàng hơi cay, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất. Hứa Hòe nghĩ, hiện tại như thế này không phải là tốt rồi sao? Ít nhất, nàng vẫn còn một người thân trên đời.

Đúng lúc này, điện thoại nàng để trong túi đột nhiên vang lên.

Hứa Hòe sửng sốt, nàng vội vàng nhấc máy, trên màn hình là một dãy số xa lạ.

"Alo, ai vậy?"

"Hứa tiểu thư phải không? Xin chào, đây là nhà tang lễ. Mười giờ sáng nay, cô vẫn còn nhớ chứ?"

Hứa Hòe cúp điện thoại, gục đầu đứng ở cuối hành lang.

Mái tóc dài của nàng hơi lộn xộn, hôm nay thức dậy nàng còn chưa kịp chải tóc. Chiếc áo bệnh nhân sọc xanh lam đã dính đầy máu. Nàng hơi cúi lưng xuống, gục đầu, khuôn mặt nhợt nhạt nhìn xa xăm, nhìn qua thật khiến người ta sợ hãi.

Hứa Hòe cắn môi dưới, trên đó có vảy máu cứng, dùng thêm chút lực, vảy máu lại vỡ, máu tươi lại rỉ ra.

Hiện tại nàng nên lập tức đến nhà tang lễ, nhưng nàng không có tiền. Nhà tang lễ không phải là một tổ chức từ thiện, không thể hỏa táng miễn phí cho mẹ nàng, càng không thể cho mẹ nàng một ngôi mộ miễn phí. Nàng thực sự rất cần tiền! Nhưng đến một xu nàng còn không có!

Chiều hôm qua, nàng biết được bất động sản của gia đình đã sớm được thế chấp, khi công ty bị thâu tóm, để đền bù cho tổn thất của cổ đông, tất cả những thứ có giá trị trong nhà đều đã bán đổi tiền. Nhà nàng đã sớm không còn tiền a!

Hiện tại, Hứa Hòe không trả nổi một xu, họ hàng thân thích của nàng đều không thể dựa vào. Hôm qua gọi điện cầu cứu đều cho số của nàng vào danh sách đen, bây giờ Hứa Hòe chỉ cảm thấy mình bị cô lập, bơ vơ không nơi nương tựa.

Một cuộc gọi nhỡ hiện ra trong mắt Hứa Hòe, đây là cuộc gọi cho nàng vào đêm cuối cùng nàng vẫn còn ở Đình Cảnh, là giáo sư ở trường đại học của nàng, Phó Miêu Vân.

Hứa Hòe do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gọi cho số này. Nàng không dám liên lụy đến họ hàng nữa, nợ của Hứa gia, sau này nàng sẽ từ từ trả.

Phó Miêu Vân rất nhanh đã nhấc máy, trong khoảng thời gian này, bà chỉ phụ trách phần thi của Hứa Hòe, các tiết học của bà đã được nhà trường sắp xếp cho các giáo viên còn lại. Nhưng mà, không ai tới Hứa Hòe lâm trận lại bỏ chạy, công sức gần nửa năm đã biến thành bọt biển chỉ trong một đêm.

"Hứa Hòe."

"Lão sư."

Mặt Hứa Hòe không khỏi nóng lên, nàng biết hành động hôm qua của nàng không chỉ là tổn thất cho bản thân, mà còn là tổn thất đối với Phó Miêu Vân và nhà trường. Vậy mà bây giờ, nàng còn mặt dày xin giúp đỡ. Đối với nàng mà nói, đây chính là một loại tra tấn.

"Em, em có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ." Lời này gần như bật ra khỏi kẽ răng, nàng cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện không biết xấu hổ này.

Bây giờ tâm thái của Phó Miêu Vân có thể coi là bình thản. Hứa Hòe là học trò của bà, sớm chiều làm việc mấy năm, bà biết Hứa Hòe không phải là người không biết phân lượng. Chỉ là không biết Hứa Hòe đã gặp phải chuyện gì, đây cũng là điểm day dứt trong lòng bà.

"Có chuyện gì, em nói đi."

Hứa Hòe vươn tay cào bức tường trắng trước mặt, thấp giọng nói: "Lão sư, có thể cho em mượn chút tiền được không?"

Thỉnh cầu này, Phó Miêu Vân nghe xong liền có chút kinh ngạc.

Những sinh viên có thể đăng ký vào chuyên ngành nghệ thuật ở đại học A thường được coi là xuất thân từ gia đình giàu có. Học nghệ thuật cũng rất tốn nhiều tiền, ai cũng biết điều này. Bà cũng biết một chút về gia đình Hứa Hòe, tuy không phải hào môn thế gia nhưng cũng có thể xem là gia đình thuộc tầng lớp trung lưu.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Em cần bao nhiêu? Nhắn cho tôi số tài khoản, tôi chuyển khoản cho em ngay." Phó Miêu Vân từ tận đáy lòng vẫn tin tưởng Hứa Hòe.

Nghe được câu trả lời dứt khoát như vậy, mắt Hứa Hòe hơi nóng, hít hít mũi, "Nhưng mà lão sư, tiền này trong thời gian ngắn em không thể trả được, cô nên suy nghĩ kỹ một chút đi?"

"Vay tiền mà còn ra vẻ sao? Mau nói đi, em vay tiền để làm gì! Nếu mục đích vay tiền không chính đáng, tôi sẽ không cho vay!" Phó Miêu Vân nói.

Trong lòng Hứa Hòe ấm áp, cuối cùng nước mắt không kiềm được mà chảy ra, suýt chút nữa đã phát ra tiếng khóc, sắp nhịn không được liền đưa tay che miệng, sau khi bình tĩnh lại mới quay sang hướng điện thoại giải thích: "Nhà em bị phá sản, hiện tại tài sản đang bị đóng băng. Bây giờ mẹ em đang được hỏa táng, còn ba em vẫn đang nằm trong phòng bệnh ICU, thật sự rất..."

Nàng còn chưa nói xong đã bị Phó Miêu Vân ngắt lời: "50 vạn đủ không?"

Cuối cùng Hứa Hòe không kìm được mà phát ra tiếng nức nở. Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc, không muốn người khác hiểu lầm nàng đang cầu xin lòng thương hại, "Cảm ơn Phó lão sư, 50 vạn đủ rồi, đủ rồi ..." Nàng nói chuyện đã bắt đầu thở hổn hển.

"Mau nhắn số tài khoản đi, đứa nhỏ này cũng thật là, chuyện quan trọng như vậy em chỉ giữ ở trong lòng không nói, em..."

Hứa Hòe cầm điện thoại không nói nên lời, tình người có lạnh có ấm, hai ngày nay nàng đã lĩnh đủ rồi.

"Cảm ơn lão sư, cảm ơn ..." Ân tình này, nàng không có gì để báo đáp.

Tin nhắn chuyển khoản ngân hàng nhanh chóng đến, Hứa Hòe đưa tay ra lau mắt, xoay người bước ra ngoài, nhân tiện còn gọi điện thoại cho cha, để cha không lo lắng. Mặc dù bây giờ Hứa Hòe không thể để cha nhìn thấy bộ dạng của mình, nhưng việc gọi điện báo tin bình an vẫn rất quan trọng.

Nàng vội vàng đến nhà tang lễ, những người liên lạc với nàng hôm qua vừa nhìn thấy nàng đã bị dọa sợ.

"Hứa, Hứa tiểu thư?" hôm qua người này cảm thấy rất thương cảm với cảnh ngộ của cô gái nhỏ, kết quả là hôm nay gặp lại Hứa Hòe, trong mắt của hắn chỉ có sợ hãi. Ngày hôm qua, cho dù nhìn thế nào vẫn còn là người, ngoại trừ trạng thái tinh thần của nàng thực sự rất sa sút, thân thể đều khỏe mạnh. Nhưng hiện tại, nếu người trước mắt hắn không có hô hấp, hắn gần như nghĩ mình gặp ma giữa ban ngày.

Trạng thái của Hứa Hòe vô cùng kém, mắt sưng vù, tóc tai lộn xộn, quan trọng hơn là trên lưng nàng vẫn còn rất nhiều vết thương nhỏ, không có vết thương nào kết vảy cả, lại lộ ra ngoài, nhìn vào đã thấy sợ.

"Chào anh, xin lỗi, tôi đến muộn một chút, có thể cho tôi hỏi đóng phí ở đâu không?" Hứa Hòe cười yếu ớt nhìn người đi qua, đứng dưới nắng mà lòng thấy lạnh.

"Đi theo tôi, này, thân thể của cô không sao chứ?"

"Không sao, cảm ơn anh đã quan tâm." Thanh âm của Hứa Hòe phiêu tán trong không khí, "Hôm qua đã phiền toái mọi người, chờ lát nữa tôi thanh toán hết chi phí lại phiền toái mọi người lần nữa ..."

Thanh âm nhỏ dần đi.

Sau khi Hứa Hòe làm xong mọi thủ tục, nàng ôm hũ tro cốt nhỏ của Hứa Mẹ. Khi cúi đầu thu dọn tro cốt người đã sinh ra mình, nước mắt rơi lã chã vào tro cốt. Trong khoảnh khắc đó, nàng hoàn toàn tỉnh táo, tương lai còn rất dài, cả một chặng đường dài nàng phải tự mình bước đi.

Nàng nhìn lên trời, để mặc cho nước mắt chảy ngược về trong ngực.

"Hứa tiểu thư, cẩn thận bậc thang ..." người dẫn nàng vào nghĩa trang ân cần nhắc nhở.

Hứa Hòe nói cảm ơn, cố gắng làm cho khuôn mặt của nàng trông bớt cứng nhắc.

Xử lý xong chuyện nghĩa trang, trời cũng đã xế chiều.

Hứa Hòe đói đến nỗi ngực đã dán vào lưng, hai ngày qua nàng chỉ ăn một miếng bánh mì nướng.

"Hứa tiểu thư, buổi trưa cô có muốn đến căn tin của chúng tôi dùng bữa không?" Nhân viên nhà tang lễ có chút không đành lòng nhìn nàng như vậy, liền hỏi.

Hứa Hòe cười miễn cưỡng, nhưng vẫn từ chối. So với việc ăn uống, bây giờ nàng có nhiều thứ quan trọng hơn phải làm.

--

Hứa Hòe đi tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố, sống ở thành phố M nhiều năm như vậy, nàng hiểu rất rõ thành phố này. Có một cửa hàng âm nhạc trên đường gần Công viên ở trung tâm thành phố, bây giờ nàng chỉ còn một mục tiêu duy nhất, đó là kiếm tiền.

Nặng nề bước vào cửa, Hứa Hòe bước vào một cửa hàng bán đàn piano nơi nàng đã từng mua, nhưng nàng chưa kịp lên tiếng đã bị đuổi ra ngoài.

"Đi đi, ở đây không làm từ thiện!" Ông chủ cau mày, trực tiếp đánh giá nàng vào đây là để xin tiền. Hứa Hòe bị đẩy lùi xuống bậc thang, suýt ngã. Nàng muốn phản bác, nhưng nhìn xuống bộ dạng hiện tại của mình, nàng đành im lặng.

Đi liên tiếp mấy cửa hàng, là cửa hàng có dán thông báo tuyển dụng giáo viên piano bán thời gian, có ông chủ hảo tâm nhìn nàng như vậy liền muốn đồng ý, nhưng ngay lúc đôi mắt Hứa Hòe đang tràn đầy hy vọng thì có điện thoại gọi tới cửa hàng.

Không biết ông chủ cửa hàng đã nghe gì, ánh mắt nhìn Hứa Hòe càng ngày càng có thâm ý, cuối cùng cúp điện thoại, không nhìn Hứa Hòe nữa, xua tan hy vọng vừa nãy của nàng.

"Hứa tiểu thư, cửa hàng của chúng tôi tạm thời không tuyển người, xin lỗi!"

Ban đầu Hứa Hòe cảm thấy có thể là người quen nào đó của chủ cửa hàng giới thiệu cho người thân, nhưng đi liên tiếp mấy cửa hàng đều nghe lý do từ chối giống nhau, cuối cùng nàng đã hiểu. Sao có chuyện cửa hàng không tuyển người? Đó chỉ là vì nàng đã được tuyển dụng thì có người muốn ngăn cản mà thôi.

Hứa Hòe cười khổ, chuyên môn của nàng nếu đi xin việc sẽ dễ thành công, nhưng ngay cả cơ hội làm việc bán thời gian người ta cũng không cho nàng. Nàng không trách ông chủ của những cửa hàng đó, nàng chỉ hận người đứng sau màn này làm việc quá hoàn hảo mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment