Nghiện - Tứ Khuyết Nhất

Chương 52

Bạch Chỉ không thể ở thành phố lớn này quá lâu, rốt cuộc vẫn là do cô gạt Vu Mị trộm ra ngoài, cho nên sau khi cùng anh ở bên nhau vài ngày, cô quyết định về nhà.

Chu Thành Đông lưu luyến không rời, anh không muốn để cô đi, nhưng nghĩ đến Vu Mị, anh vẫn phải đem người thả ra.

Trước khi đi, Chu Thành Đông cho cô không ít tiền, Bạch Chỉ cự tuyệt, cô là một học sinh, làm gì cần dùng tiền cho nên liền nói cho anh để anh giữ, chờ thi đại học xong, anh lại cho cô một chuyến đi chơi mừng tốt nghiệp.

Cuối cùng Chu Thành Đông vẫn lén nhét tiền vào cặp sách cô, lần từ biệt này chính là nửa năm, chờ khai giảng, anh lại không qua được, cho cô tiền để mua điểm tâm ngon bồi bổ.

Bạch Chỉ lau nước mắt tạm biệt với anh, khi cô ngồi trên xe, anh gửi cho cô một cái tin nhắn, trên đó viết là: “Sang năm chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, chờ tôi đi tìm em. Yêu em.”

Nước mắt Bạch Chỉ ngăn không được rơi xuống, tên đàn ông đáng chết này, còn nói lời âu yếm, thật không biết xấu hổ.

Bạch Chỉ về nhà không tới mấy ngày, Tết Âm Lịch đã tới rồi, đêm trừ tịch, vốn là ngày một nhà đoàn viên, còn nhà bọn họ ngoại trừ việc Vu Mị quăng bể đồ vật, tiếng mắng chửi người, thì chính là âm thanh bắn pháo hoa bên ngoài, cô che lại lỗ tai, không muốn nghe.

Lúc đi ngủ, cô nhận được điện thoại, đem âm thanh mở đến lớn nhất, vẫn là rất khó nghe được, chờ đến khi tiếng pháo bên ngoài nhỏ lại, đầu dây bên kia đã không còn tiếng nói, nhưng nhận được một tin nhắn: “Tiểu Chỉ, tôi đi công tác ở nước ngoài, tín hiệu không tốt, năm mới vui vẻ.”

Một dòng chữ ngắn gọn, Bạch Chỉ lập tức ngồi dậy, không hề buồn ngủ, trong lòng mong nhớ đều là anh, không biết anh ở nước ngoài có được ăn sủi cảo hay không?

Tết Âm Lịch qua đi, trường học Bạch Chỉ lại mở cửa, cuối cấp ba nhiệm vụ vô cùng quan trọng, không có thừa thời gian để lãng phí, cho nên sau khi vào học, cô liền đắm chìm ở trong việc học tập nặng nề.

Mỗi ngày chỉ có một đường ba điểm, ngoại trừ ăn cơm, đi vệ sinh thì chính là học tập, phương tiện giải trí đều không đụng tới, tuy rằng gian nan, nhưng cô có lòng tin chống đỡ, ngẫm lại cũng nhờ sự việc lần đó.

Khi còn hai tháng cuối cùng của cấp ba, Bạch Chỉ quả thực học đến điên rồi, anh gọi điện thoại cô lại tắt máy, cả tin nhắn cũng không nhắn lại, đều đã học đến giai đoạn này rồi nhất định phải chạy đua một phen.

Tuần cuối cùng, bởi vì đã tới sát kỳ thi đại học, trường học vì chiếu cố thí sinh mà cho nghỉ, Bạch Chỉ không có về nhà mà thuê một phòng khách sạn, ở trong nhà quá loạn, cô không có không gian ôn tập tốt.

Ngày thi hôm đó, Bạch Chỉ đi vào trường thi phía trước, quả thật có chút hồi hộp, nhưng lúc bài thi phát xuống, cô liền bình tĩnh, nghiêm túc làm tốt bài thi sống còn cuối cùng của cấp ba, mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ cần cô không hối hận là được.

Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc, Bạch Chỉ đi ra trường thi, mới vừa mở di động, một tin nhắn liền hiện lên.

“Tiểu Chỉ, tôi ở bên ngoài trường học chờ em.” Là anh gửi tin nhắn lại đây, vẫn duy nhất một dòng chữ.

Cặp sách Bạch Chỉ còn chưa kịp thu gom liền chạy ra ngoài, cô ở trong đám đông tìm kiếm bóng dáng anh, xoay người một vòng, cũng không thấy anh đâu, lúc cô cúi đầu chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, thì có người từ phía sau ôm lấy cô.

“Nhớ chết tôi rồi.” Chu Thành Đông kích động mà bế lên Bạch Chỉ, lâu lắm rồi không gặp cô, cảm xúc phấn khởi này anh nhịn không được.

“Sao anh lại tới đây.” Bạch Chỉ cũng rất kích động.

“Không phải chúng ta đã hứa với nhau rồi sao?” Chu Thành Đông muốn hôn cô, nhưng người quá nhiều, anh đành phải thôi.

“Anh thật là.” Bạch Chỉ nói xong nước mắt liền chảy ra.

“Đi thôi, tôi mang em về nhà.” Chu Thành Đông dắt lấy tay cô.

Bạch Chỉ tùy ý để anh nắm tay, anh ở phía trước, cô ở phía sau, nhìn anh đầy mặt tươi cười, cô cũng cười, hết thảy giống như một giấc mộng không chân thật. Nếu là vậy, xin đừng bao giờ dừng lại.

__________Hoàn __________
Bình Luận (0)
Comment