Nghiệt Lệ

Chương 20

Đáng ra nàng sẽ phải sợ hãi hay run rẩy nhưng nàng bất ngờ nó lại là cảm giác an toàn vô cùng. Nàng vẫn nghĩ có thể chết bất đắc kì tử ở đây. Nhưng khi nhìn kĩ mĩ nam này lại, nàng lại thấy toát ra vẻ đầy linh khí, dịu nhẹ, cho người ta cảm giác yên bình và an toàn. Nàng vô thức nói.

"Cửu vĩ thiên hồ."

Mĩ nam đó cười nhẹ, nhẹ nhàng nhảy xuống cây chậm rãi đi đến nàng. Nàng bị chôn chân tại chỗ, cái cảm giác gặp khi mình gặp kẻ mạnh thật sự là chúng ta không thể chạy được là đây sao?

Cửu vĩ thiên hồ thân hình trắng muốt tinh khiết này như một bông hoa tuyết lửng lơ giữa bầu trời này vậy. Giọng nói của hắn đầy sức mê hoặc.

"Cô nương muốn tìm mấy thiếu nữ đó đúng không?"

Hắn ta đến bên cạnh nàng, phất tóc nàng, nghịch ngợm nói.

"Bị ta dọa sợ rồi sao? Giờ cô muốn tìm mấy thiếu nữ bị hắn bắt đúng chứ? Có lẽ những thiếu nữ đó đều bị tên lợn kia ăn thịt rồi. Chắc hẳn chỉ còn bộ xương."

Nàng nghĩ đến việc tên này có thể là người cai quản ngọn núi này nói.

"Ngài là cai quản ngọn núi này sao?"

Hắn ta đưa tay lên miệng, chê cười.

"Cô nương sợ quá nên suy nghĩ không được thấu đáo đúng chứ? Nếu ta người cai quản ngọn núi này thì không đến lượt cô nương đến đây rồi."

"Vậy ngài có thể đưa tại hạ đến hang ổ của ma lợn được không?"

Hắn đặt tay lên cằm điệu bộ suy nghĩ nói.

"Được nhưng với một điều kiện."

Hắn ta ghé sát vào tai nàng nói.

"Hãy du sơn cùng ta đi."

*du sơn: chơi núi.

Nàng quay người nhìn hắn ta bằng sự nghi hoặc. Mĩ nam nhìn thấu được tâm tư của nàng nói.


"Ta không có ý định hại cô nương. Mà nếu cô nương tự mình đi tìm sẽ không tìm thấy đâu."

Nàng quay người bắt tay với cửu vĩ thiên hồ nói.

"Vậy người tên gì nhỉ?"

"Tuyết Lam."

Một tay Tuyết Lam ôm eo nàng, nhấc nàng lên không trung, chạy trên những ngọn cây cao. Tuyết Lam nói.

"Bám chắc vào."

Nàng nhìn xuống dưới mà sợ hãi. Uyển Như bị mất thăng bằng xít ngã. Nàng rút kinh nghiệm người hơi nghiêng nghiêng về phía Tuyết Lam.

Cửu vĩ thiên hồ mỉm cười. Nụ cười sánh với ánh trăng, độ cong ấy bằng độ cong của trăng lưỡi liềm.

Các ngôi sao như sinh ra để làm Tuyết Lam tỏa sáng, đôi mắt tựa hồ xuân biếc.

Không lâu sau Tuyết Lam và nàng đã đứng trước một cái hang. Tuyết Lam tay cầm cây đuốc đi vào trước nàng theo sau.

Chỉ mới bước vào, mùi hôi thối xộc thẳng lên mũi nàng. Uyển Như vội lấy tà áo che mũi.

Trước mắt nàng là đống xương người. Nàng đi sâu vào trong kiểm tra mọi ngóc ngách. Đi sâu vào hơn thì thấy có một hốc hang nhỏ.

Tuyết Lam hiểu ý soi vào trong hốc hang đó thấy một cô gái.

Nàng nhanh chóng dùng thân hình thanh mảnh luồn lách vô trong rồi kéo cô gái ấy ra ngoài.

Uyển Như đỡ cô ấy mà nhìn thiếu nữ đấy nói.

"Gầy quá. Chúng ta mau chóng đưa cô ấy về nàng thôi."

Họ cùng nhau đưa thiếu nữ này về làng. Mới đi đến rìa làng thì dân làng đã ào ra.

Tuyết Lam không biết từ khi nào đã giấu đuôi mình đi.

Một người mẹ già đi đến đón gần thiếu nữ đó nói.

"Đây là con gái ta. Đa tạ ân nhân đã cứu giúp. Tất cả đều nhờ vào phước đức, lòng tốt của ân nhân."

Nàng đỡ cô gái ấy đến bên mẹ cô ấy chăm sóc nói.

"Không có gì đây. Đây là chuyện tại hạ nên làm thôi."

Một số người khác nhao nhao lên nói.

"Còn con gái ta thì, còn những người khác thì sao."

Nàng buồn rầu chỉ tay về hướng cái hang, không giấu giếm gì nói. "Bọn họ đều ở cái hang đằng kia."

Mọi người ai cũng hiểu ý nghĩa câu nói đó. Có người ngồi sụp xuống đất mà khóc, có người thì dúi mặt người bên khóc nức nở.

Một bức tranh thê lương, đầy tiếng ai oán, khổ thương. Nàng định an ủi mọi người thì trưởng làng đi đến cúi đầu nói.

"Đa tạ ân nhân, đã ngôi làng nhỏ bé này."

Nàng đi đến đỡ trưởng làng nói. "Không cần làm vậy đâu."

Trưởng làng ngẩng đầu lên nói. "Ân nhân không cần phải khách sáo."

Trưởng làng quay chỗ một đám đứa trẻ nói.


"Mau mau, mang hết lên đây."

Đám trẻ đó nhanh chóng chạy đi. Quay lại là giỏ hoa quả, thịt thà.

Đám trẻ đi đến chỗ nàng dâng đồ ăn. Trưởng làng cầm giỏ hoa quả đưa nàng nói.

"Mong ân nhân nhận lấy nói."

"Trưởng làng cứ để lại cho đám trẻ ăn."

"Nếu ân nhân không nhận thì lão già sẽ áy náy lắm."

Tuyết Lam bên cạnh huých vai nàng nói. "Nhận đi."

Nàng miễn cưỡng nhận giỏ hoa nói.

"Tại hạ chỉ nhận thứ này thôi."

Này chấp tay cúi đầu nói. "Đa tạ."

Nàng nhìn những dân làng ở đây có chút buồn phiền nói.

"Tại hạ có lỗi không đến sớm nên mới mọi chuyện đi xa như vậy."

Một người nông dân nói. "Không phải lỗi của ân nhân mà.

Một người phụ nữ nói. "Do chúng tôi không đề phòng nên vậy."

Nàng quay người nói. "Cáo từ. Mong các hạ sẽ có cuộc sống tốt hơn."

Mọi người bất ngờ vì nàng chưa gì đã rời đi nói. "Sao ân nhân đã đi rồi."

"Tại hạ còn chút việc khác. Mong các hạ thông cảm cho tại hạ."

Tuyết Lam cũng chào tạm biệt dân làng. Dân làng tiễn nàng đến cổng làng mới chịu đi về.

Khi nàng và Tuyết Lam đã đi khuất khỏi dân làng.

Cửu vĩ thiên hồ bất ngờ bế nàng nhảy lên cành cây đi trên các ngọn cây. Nàng trở tay không kịp, cứ thế mà thuận theo Tuyết Lam.

"Này thả ta xuống đi, đưa ta theo kiểu vừa nãy là được rồi."


"Vừa nãy cô nương không chịu bám vào ta nên chút nữa ngã. Giờ ta phải bế cô nương thì sẽ không rơi nữa đâu."

Nàng bắt đầu giãy dụa, ương bướng nói. "Cứ làm thế đi, ta sẽ bám vào ngài mà."

Làm như thế Tuyết Lam mới buông thả nàng xuống ôm eo nàng nói.

"Mà tên của cô nương là gì."

Nàng không muốn để Tuyết Lam biết tên mình. Có thể hắn có ý đồ bất chính chắc chắn sẽ gây rắc rối cho nàng. "Tên ta là Thanh Yên."

Cửu vĩ thiên hồ dứt khoác nói. "Nói khoác."

Uyển Như biện minh. "Sao mà ngài biết ta nói khoác được."

"Từ khí tức của ngươi là ta biết rồi. Hãy thật thà đi."

Uyển Như buộc phải tâm phục khẩu phục nói. "Rồi rồi ta tên Liêu Uyển Như."

Tuyết Lam cười hì hì. Sắc đẹp của cửu vĩ thiên hồ này là trầm ngư lạc nhạn một người thiếu niên nhìn một cái là rung động, cái thứ hai là đổ gục, cái thứ ba là sống chết là phải có được.

Khi nàng nghĩ đến sắc đẹp của một nam nhân đột nhiên nghĩ đến Bạch Tiếu.

*Trầm ngư lạc nhạn: chim sa cá lặn

Bạch Tiếu cũng rất thiên tú và tuấn kiệt. Hắn có mái tóc sánh ngang với dòng suối, đôi mắt tựa như cả bầu trời đầy bí ẩn. Làn da như sứ mỹ nữ.

*Da như sứ mỹ nữ: Làn da trắng mĩ như thượng hạng mỹ nữ.

Nếu sắc đẹp của Bạch Tiếu là vẻ đẹp của thư sinh, nho nhã thì của Tuyết Lam là vẻ đẹp của phong lưu, sắc sảo.

Nàng nghĩ đến mấy viên xúc cảm, thầm suy đoán rằng: Tuyết Lam sống thọ với trời đất ắt hẳn cũng am hiểu hơn nàng.

"Mà ngài có biết nơi nào tìm những viên xúc cảm không?"

END

Bình Luận (0)
Comment