Nghìn Dặm Sơn Hà Đối Giai Nhân

Chương 65

Nàng mon men một vòng xung quanh khu vực cung quốc vương, cuối cùng phát hiện một thái giám mang cơm đang tiến đến gần. Nàng lập tức tiến lên đột kích đánh ngã tên thái giám, đoạt lấy thùng cơm của hắn, rồi cải trang thành hắn. Cũng may dáng dấp của tên thái giám này cũng tương đương với nàng. Chỉ có điều mặt gã rất đen và lại còn xăm một kí hiệu gì đó. Tịnh Nhu cũng cẩn thận, bôi đen mặt mình. Còn kí hiệu thì nàng phải mạnh tay khoét lấy lớp da trên mặt gã, đắp dán lên mặt mình rồi mang thùng cơm bước đi.

Đến trước cung quốc vương, thị vệ canh gác dùng tiếng Chê Pa nói với nàng. Thật may, nàng đã được thuộc hạ của Hàn Vĩnh Chung dạy qua. Nàng lưu loát đáp lời với hắn. Hắn cẩn thận quan sát đánh giá nàng một lúc mới cho nàng qua cửa. Tịnh Nhu bước vào cửa mới thở phào một hơi. Nàng mang theo thùng cơm, bước qua mặt của những tên thị vệ đứng ở hành lang tiến vào bên trong cung quốc vương tìm kiếm Thanh Huyền. Tìm đến gian phòng của quốc vương, lại thấy một ổ khóa to bên ngoài. Thị vệ thấy nàng là người đưa cơm, mới mở ổ khóa cho nàng đi vào. Nhìn thấy Thanh Huyền đang ở cạnh bên vương hậu và Chu Thăng. Thi thể quốc vương đã được đưa đi. Tịnh Nhu thấy Thanh Huyền đang khóc liền lo lắng chạy xông đến bên nàng. Thanh Huyền vừa thấy một thân ảnh nam nhân người Chê Pa tự nhiên lao đến, nàng hoảng sợ vội lùi lại. Tịnh Nhu nhanh chóng nắm vai nàng, trấn an nói:

- Tiểu Huyền là ta!

Thanh Huyền nghe được giọng Tịnh Nhu liền vui mừng nhìn lên. Nhận ra là Tịnh Nhu thật, nàng liền lao vào lòng nàng ấy, ôm nàng ấy khóc to một hồi. Vương hậu và Chu Thăng nhìn thấy nhị vương hậu kia, vua Chu Sâm vừa mất lại ở ngay trong cung vua mà ôm ấp một nam nhân khác, liền hết sức bất mãn dùng đôi mắt kì dị cùng khinh ghét nhìn về hai nàng. Lúc này, Tịnh Nhu mới hỏi Thanh Huyền:

- Sao nàng lại khóc? Quốc vương đâu rồi?

Thanh Huyền buông Tịnh Nhu ra, mếu máo nói:

- Ngươi đến trễ rồi. Quốc vương đã băng hà!

Tịnh Nhu kinh ngạc, nàng nhìn Thanh Huyền rồi lại nhìn sang vương hậu và Chu Thăng. Lúc này, Thanh Huyền mới quay sang nói với hai mẫu tử vương hậu:

- Nàng ấy là Phạm Tịnh Nhu, người của Đại Hùng phái đến, nội ứng ngoại hợp giúp cho quốc vương.

Cả Vương hậu và Chu Thăng cùng lúc kêu lên:

- Là nữ nhân sao?

Tịnh Nhu nghe ba người kể lại tình hình trong nội cung Chê Pa, sau đó nàng cũng nói lại kế hoạch của Hàn Vĩnh Chung với bọn họ. Cuối cùng, nàng và Chu Thăng thống nhất quyết định. Nàng liền đứng dậy nói:

- Một mình ta không thể đưa ra cả ba người rời khỏi nội cung lúc này. Như vậy đi, ta sẽ trở ra bàn lại với Hàn Vĩnh Chung đại nhân. Sau đó quân Đại Hùng sẽ tiếp ứng cùng ta tiến vào cứu mọi người ra cùng về Đại Hùng.

Chu Thăng và vương hậu nghe xong, còn lưỡng lự suy nghĩ. Thật có thể tin hết vào Đại Hùng hay không? Dù cho Chu Sâm đã thỏa thuận hiệp nghị với Đại Hùng quốc nhưng bây giờ thành trì đã dâng cho Đại Hùng quốc, Chu Sâm cũng mất rồi, cả con tin là Huyền Trân công chúa cũng sẽ cùng về Đại Hùng. Bây giờ cả mẫu tử Chu Thăng cũng theo đến đó nương nhờ, như vậy liệu rằng có khi nào Đại Hùng lật lộng, không cần phải giúp mà ngược lại có thể mang cả Chu Thăng và vương hậu giao lại cho Chu Chí?

Thanh Huyền nhìn thấy hai mẫu tử này hoang mang như vậy, nàng liền trấn an nói:

- Vương hậu và nhị vương tử xin yên tâm! Phụ hoàng và hoàng huynh của bổn cung đều là người trọng lời hứa. Huống hồ chi, tình nghĩa của phụ hoàng và quốc vương chính là sinh tử chi giao, quốc vương lại đối với Huyền Bảo như con gái ruột. Bổn cung xin lấy danh dự ra thề sẽ bảo đảm Đại Hùng sẽ hết lòng giúp đỡ cho nhị vương tử giành lấy vương vị đáng có!

Vương hậu nhìn Thanh Huyền rồi lại nhìn sang Chu Thăng. Bà thở dài một hơi rồi nói:

- Như vậy đi, các vị nếu đã giúp thì xin giúp cho mẫu tử ta rời khỏi đây và đến biên giới Ma già cố quốc của ta. Ta và vương nhi có thể nương nhờ vương huynh cho quân hiệp trợ cùng Đại Hùng bình định nghịch tặc Chu Chí!

Thanh Huyền và Tịnh Nhu nhìn nhau. Tịnh Nhu cũng chỉ biết thở dài một tiếng rồi gật đầu. Thật cũng đáng thương cho vương hậu và Chu Thăng. Bị ép vào hoàn cảnh thế này, quả thật không thể tùy tiện tin người được. Nàng đáp lời với Chu Thăng và vương hậu rồi liền quay sang Thanh Huyền, ôm nàng ấy vào lòng, ở bên tai Thanh Huyền, Tịnh Nhu âu yếm an ủi:

- Ta đi, rất nhanh sẽ quay lại cứu nàng. Nàng đừng sợ nha!

Thanh Huyền khẽ gật đầu nhưng tay nàng vẫn ôm chặt lấy Tịnh Nhu. Thật sự một chút cũng không muốn buông nàng ấy ra. Vương hậu và Chu Thăng nhìn hai nữ nhân kia dây dưa kì quái, cũng chẳng biết nói làm sao. Trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, họ cũng không thể nghĩ nhiều. Bây giờ tất cả hi vọng sống của mọi người đều dựa hết vào Tịnh Nhu. Vương hậu chắp tay cầu khẩn thần linh phù hộ cho nữ nhân Đại Hùng quốc kia thật có thể thành công cứu ra mọi người.

Tịnh Nhu và Thanh Huyền quyến luyến một hồi nữa. Cho đến khi nghe tiếng chân thị vệ tiến đến gần, hai nàng mới tách ra. Tịnh Nhu lại giả vờ cúi đầu, mang thùng cơm theo thị vệ bước ra ngoài. Lúc cánh cửa lần nữa khóa lại. Thanh Huyền vẫn còn mường tượng ra bóng lưng của Tịnh Nhu. Nàng cũng thầm khấn trong lòng, cầu cho Tịnh Nhu bình an thuận lợi.

- ----------

Đêm hôm sau, cửa lớn hoàng cung Chê Pa đột nhiên bị người ta dùng đá công phá. Thị vệ hoảng sợ vội cử thật nhiều người đến quan sát thì lại thấy những người đó mặc y phục người Yên triều. Thị vệ hoảng sợ, vội loan báo cho Chu Chí biết tin. Đối với người Chê Pa và người Đại Hùng thời bấy giờ, họ sợ nhất chính là người Yên quốc. Sau trận đại chiến với quân Yên, mặc dù cả Đại Hùng và Chê Pa quốc đều giành được độc lập nhưng sự tàn khốc trong chiến tranh vẫn ám ảnh tâm trí của từng người dân, từng binh sĩ. Chính vì, các thị vệ vừa nhìn thấy người Yên thì lập tức dồn hết quân lực đến cửa cung để bảo vệ, sợ bọn người kia xông phá cửa cung mà tiến vào. Ở một đoạn tường thành khác, hơn hai trăm dũng sĩ vượt tường nhảy vào bên trong, nhân lúc hỗn loạn, lẻn đến trước cung quốc vương, đánh gϊếŧ thị vệ canh giữ bên ngoài dũng mãnh tiến vào. Tịnh Nhu theo kế hoạch đã bàn với Hàn Vĩnh Chung, nàng cùng một trăm dũng sĩ khác đi vào bằng một đường khác. Một trăm dũng sĩ này chia nhau ra, phóng hỏa một số cung điện khác, nhằm phân tán lực lượng thị vệ của Chu Chí, nhân tiện mở đường máu để thoát thân. Xong đâu đấy, Tịnh Nhu mới dẫn người tiến vào phối hợp với hai trăm dũng sĩ kia, đánh thẳng vào cung quốc vương cứu người. Tịnh Nhu đi trước, tiến thẳng vào căn phòng đang bị khóa kia. Tiểu Huyền của nàng đang chờ nàng trong đó, nàng làm sao không nóng vội cho được?

Trong khi đám người đang chém gϊếŧ rối loạn cả lên. Xác bọn thị vệ người Chê Pa bị chết nằm la liệt trên đất. Thật không biết trong người tên nào mới có chìa khóa mở cửa thành. Ổ khóa dùng để khóa cửa này làm bằng đồng, rất to và chắc, thật không dễ dùng kiếm là chém được. Tịnh Nhu nhìn ổ khóa, nhíu mày nghĩ một hồi mới sực nhớ nàng còn một món đồ quí chưa dùng. Tịnh Nhu lấy ra chiếc chìa khóa vạn năng mà nàng mang theo được lúc xuyên không, tra vào ổ khóa và vặn thử. Chiếc ổ khóa lập tức bật mở ra. Tịnh Nhu phì cười, quả nhiên là bảo bối kiếm cơm. Nàng tự hào từ xưa đến nay, chưa từng có cái ổ khóa nào mà nàng không mở được. Nàng thu lại bảo bối cất vào người liền lao nhanh vào bên trong tìm Thanh Huyền và những người bị nhốt.

Dưới sự bảo hộ của Tịnh Nhu và đám võ sĩ, Thanh Huyền, vương hậu, Chu Thăng và cả Ngọc Thúy đều được cứu ra ngoài. Để tiện cho việc thoát ra khỏi hoàng cung này, mọi người chia làm ba ngã. Một nhóm bảo hộ vương hậu và Chu Thăng đi ra cửa Nam, một nhóm thì dẫn theo Ngọc Thúy đánh lạc hướng thị vệ ở cửa Đông. Còn Tịnh Nhu thì dẫn theo Thanh Huyền cùng một số dũng sĩ đi ra cửa Tây. Mọi người túa ra, giao đấu hỗn loạn với thị vệ để thoát thân. Thật không may là ở cửa Tây nơi Tịnh Nhu và Thanh Huyền muốn đi, lại đông thị vệ nhất. Đám dũng sĩ thật khó nhọc, một người phải chống chọi đến cả năm thị vệ. Tình thế thật hiểm nguy. Tịnh Nhu nhìn đám đông thị vệ cứ bao vây, dồn ép các nàng. Nàng không thể chần chừ nữa, một tay cầm kiếm, một tay nắm chặt tay Thanh Huyền. Một bên nàng dùng kiếm pháp đánh tan thị vệ cản trở phía trước mặt, một bên dùng bộ pháp di chuyển thật nhanh thoát đến tận bờ tường thành. Cửa ra vào thì nàng không đi được, vậy thì khinh công nhảy tường là lối thoát duy nhất thôi. Nàng nhìn sang Thanh Huyền tuy được nàng kéo theo nhưng vì Thanh Huyền không biết khinh công, bị nàng lôi kéo quá nhanh, chân cũng nhũn mất, đứng không vững. Nàng nghĩ nghĩ, rồi cũng quăng kiếm, ôm lấy Thanh Huyền phi thân đạp gió nhảy qua tường thành cao vút kia. Đám thị vệ thấy nàng sắp thoát liền phóng tên. Hai mũi tên cắm thẳng vào lưng Tịnh Nhu. Tịnh Nhu nhăn mặt một cái, cũng không lo đến bản thân, an toàn tiếp đất, sau đó tiếp tục dắt tay Thanh Huyền bỏ chạy.

Đến cửa sông lớn, nơi hướng ra biển, thuyền của Hàn Vĩnh Chung đang chờ ở ngoài đó, Tịnh Nhu cũng đi hết nổi. Nàng buông tay Thanh Huyền ra quì sụp xuống đất. Đến lúc này, Thanh Huyền mới phát hiện ra hai mũi tên trên lưng Tịnh Nhu. Nàng gào lên một tiếng rồi quì xuống, ôm lấy Tịnh Nhu mà òa khóc. Tịnh Nhu thở phì phò một hồi, tay vừa vỗ vỗ an ủi Thanh Huyền, vừa thều thào mệt mỏi nói:

- Nín, nín đừng khóc! Ta chỉ mệt quá! Ta không...không sao!

Thanh Huyền không tin, vừa khóc vừa ôm xiết lấy Tịnh Nhu nói:

- Nhu nhi ngốc! Ngươi gạt ta! Ngươi trúng tên rồi còn nói không sao? Ngươi không được chết! Bổn cung không cho phép ngươi chết! Nếu ngươi mà chết, ta sẽ tự tận theo ngươi!

Tịnh Nhu trợn mắt lên, sau đó nàng à một tiếng rồi đưa tay ra sau lưng giật lấy hai mũi tên cầm trên tay nói:

- Ta không có sao thật! Tên này đâm không trúng ta. Bên trong ta có mặc bảo y do Uyển Tư quí phi tặng. Nàng xem nè!

Tịnh Nhu vừa nói vừa vạch vải áo trước ngực cho Thanh Huyền nhìn thấy chiếc bảo y trên người mình. Thanh Huyền nhìn thấy rồi, lại thấy Tịnh Nhu thật sự không có biểu hiện như bị thương nhưng nàng vẫn thận trọng, xoay Tịnh Nhu để nhìn lưng nàng. Thấy quả thật chỉ có hai lỗ thủng trên áo nhưng không có chảy máu, nàng mới an lòng thở ra. Thật khổ biết bao nhiêu mới có thể gặp lại Tịnh Nhu, nếu bắt nàng phải xa cách nàng ấy, nàng nhất định tuyệt không sống thêm nữa.

Hai người ngồi bên nhau, nhìn ra phía cửa biển kia. Thấy ánh đèn xa xa đang chầm chậm tiến lại, Tịnh Nhu nói:

- Đó chắc là thuyền của Vĩnh Chung đại nhân!

Thanh Huyền đang dựa đầu vào vai Tịnh Nhu, nghe giọng Tịnh Nhu, nàng cũng chỉ khẽ ừ nhẹ. Chiếc thuyền lướt nhẹ, mất một lúc nữa sẽ đến. Tịnh Nhu bất chợt nghĩ đến Hàn Vĩnh Chung, nghĩ đến những giai thoại thời hiện đại nàng đã từng nghe qua về chuyện tình của ông ấy và công chúa Huyền Bảo. Lại nghĩ đến hoàng thành Đại Hùng, nơi ấy có thái hậu và hoàng thượng đang chờ. Tịnh Nhu nghĩ đến mình rồi lại nghĩ đến người cạnh bên đang dựa hẳn cả người dần tiến vào lòng nàng. Nàng bất chợt thở dài một tiếng thật nặng nề. Thanh Huyền ngước lên nhìn nàng, hỏi:

- Ngươi làm sao rồi?

Tịnh Nhu không nhìn Thanh Huyền, chỉ ngước nhìn lên bầu trời đêm. Một đêm không trăng không sao. Nàng nói:

- Khi lên thuyền rồi, có thể...sẽ có rất nhiều chuyện...ngoài suy nghĩ của chúng ta. Lại nói đến kinh thành rồi, liệu rằng ta và nàng còn có thể gặp lại...?

Nàng nói xong câu này, tự nhiên nước mắt không kiềm chế được rơi dài xuống. Thanh Huyền đau xót, ôm chặt lấy nàng. Tịnh Nhu không nói, nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Thanh Huyền thở nhẹ một hồi, ngước nhìn Tịnh Nhu nói:

- Nhu nhi, chúng ta không lên thuyền. Chân trời góc biển, từ nay ta đều sẽ đi theo ngươi!

Tịnh Nhu thật không tin nổi nhìn Thanh Huyền. Nàng mất một lúc thẩm thấu, mới ngước nhìn người đối diện hỏi lại:

- Công chúa, nàng thật nghĩ muốn đi theo ta? Nhưng mà...ta...trốn đi như vậy, sẽ rất khổ...

Lời nàng vừa dứt, Thanh Huyền lao thẳng vào lòng nàng xiết chặt. Ở trong lòng nàng, giọng công chúa nhỏ nhẻ nỉ non cất tiếng:

- Ta không sợ. Ta không lo. Ta không biết gì hết. Ta chỉ biết từ nay nơi nào có Tịnh Nhu, nơi đó có Tiểu Huyền. Nếu Nhu nhi sống thì Tiểu Huyền sống. Nhu nhi chết thì Tiểu Huyền nhất định sẽ đi theo ngươi!

Tịnh Nhu vô cùng kinh hỉ. Thật sự không dám tin! Không thể tin được công chúa vừa kia bày tỏ tâm ý với nàng. Nàng xúc động, vô cùng cảm động. Nàng ôm xiết lấy công chúa, bế lên xoay một vòng tròn, phấn khích reo to lên:

- Tiểu Huyền! Ta yêu nàng! Cùng trời cuối đất, chúng ta chính là một đôi, không thể xa rời!
Bình Luận (0)
Comment