Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 17


Nhậm Tề Tề ngồi oai nghiêm trên ghế, mắt nhìn xuống đám quỷ sai, anh đưa ra một bức hoạ!
Bọn quỷ sai đều nhốn nháo "ai vậy ?"
Tiếng bàn tán xôn xao, Nhậm Tề Tề cũng không chê phiền, anh kiên nhẫn ngồi đợi bọn quỷ sai bàn tán xong thì lạnh nhạt lên tiếng "đây là người vợ bạc mệnh của ta, và cũng là người mà Nhậm Tề Tề ta yêu thương nhất ! Cô ấy đã bị thất lạc "các ngươi ai tìm được và đưa cô ấy về đây thì ta sẽ tặng cho vô số bảo vật !"
Tất cả đều hô hào "Ma Vương yên tâm đi, chúng tôi sẽ đưa phu nhân trở về an toàn !"
Nhậm Tề Tề đứng lên đi về phía cửa động nhốt Nhậm Tinh (Nhậm lão gia).

Quỷ sai mở cánh cửa động ra.

Nhậm Tề Tề nhìn thấy ba mình nằm co ro, anh không khỏi nhíu mày "người này từng là người ba mà mình hết mực tôn kính, ông ấy cũng từng yêu thương bồng bế mình.

Cho đến khi mình trưởng thành thì ông ấy trở nên lạnh nhạt với mình, thậm chí còn ra tay sát hại mình !"
Nhậm Tinh trong thời gian bị nhốt trong động, đã chịu đựng không ít cực hình của bọn quỷ sai !
Nghe tiếng mở cửa nên Nhậm Tinh cố gắng mở mắt ra và gượng dậy "con đến rồi sao Tề Tề ?"
Nhậm Tề Tề thoáng ngỡ ngàng "ông ấy bị sao vậy ?"
Nhậm Tinh nhào đến ôm lấy Nhậm Tề Tề "con trai của ba đến cứu ba có đúng không ?"
Nhậm Tề Tề nheo mắt "cứu ?"
Nhậm Tinh núp sau lưng Nhậm Tề Tề "bọn chúng dữ với ba lắm, ba rất sợ !"

Lúc này Nhậm Tề Tề mới để ý, anh phát hiện ra Nhậm Tinh đã bị điên loạn.

Bọn quỷ sai thấy Nhậm Tinh quá chướng mắt nên chúng đã hành hạ ông dã man, giờ ông đã thật sự trở thành người điên loạn.

Nhậm Tề Tề lạnh lùng bảo thuộc hạ "các ngươi hãy đưa ông ấy trở về Nhậm gia đi".

Dạ rõ ! Thưa Ma Vương!
! ! ! ! ! ! !.

Sở Vĩ Vĩ đang ngồi ngắm cảnh bên cửa sổ "cô thấy cảnh vật nơi này thật quái dị ! Với cái vùng đất chỉ một màu âm u, không thể phân biệt được ngày đêm! cây cỏ ở nơi đây không có ánh sáng mà vẫn tươi tốt".

Bên ngoài đang rất ồn ào, Sở Vĩ Vĩ không biết là đã xảy ra chuyện gì ! Cô đứng lên chạy ra xem!
Trước mắt cô là vô số sính lễ, Sở Vĩ Vĩ chớp chớp đôi mắt đẹp của mình! đây là!
Thanh Hà đang từng bước tiến đến phía Sở Vĩ Vĩ !
"Vĩ Vĩ, hãy gả cho ta đi !"
Lộp bộp !
Sở Vĩ Vĩ ngây người! "Thanh Hà thật sự cầu hôn mình sao ?"
Thanh Hà thấy Sở Vĩ Vĩ đứng yên bất động, anh nheo mắt "cô thật sự là đang chê ta phải không ?"
Sở Vĩ Vĩ lắc đầu "ta không có chê ngài, chỉ là chuyện đến quá đột ngột, làm ta chưa thể tiêu hóa kịp !"
Được, Thanh Hà sẽ đợi cô một tháng ! Tháng sau tôi sẽ đến đây nghe câu trả lời!
Sở Vĩ Vĩ đứng hình, người này "cầu hôn cũng khác hẳn thiên hạ !"
Thanh Hà bảo thuộc hạ để lễ vật xuống rồi xoay bước rời đi.

Tiểu Đang khẽ hỏi "sao tỷ không đồng ý gả cho Thanh Hà ca ca vậy ?"
Sở Vĩ Vĩ thở dài "ta không muốn gả".

Tỷ tỷ xinh đẹp à, Thanh Hà ca ca là người đàn ông tốt đó, tỷ không gả cho ca ca thì là một tổn thất lớn của tỷ đó.

Cốc !
Á á á! "đau".


Sao tỷ cốc đầu đệ ?
Cho tên tiểu quỷ nhà em chừa "nếu không phải do em nói năng linh tinh thì Thanh Hà ca ca của em sẽ không nghĩ đến việc đến cầu hôn chị".

Hừ! "tỷ là đồ vô lương tâm !"
Sở Vĩ Vĩ không muốn nói với Tiểu Đang nữa ! Cô trở về phòng, cô thật sự nghĩ không ra "vì sao Thanh Hà lại muốn cưới mình chứ ? Thôi đi, cũng đâu có liên quan gì đến mình !"
Suy nghĩ thêm một lúc !
Không được, mình phải đi tìm Thanh Hà để giải thích cho rõ ràng "mình là người đã kết hôn rồi ! Nếu không thì Thanh Hà sẽ không hiểu gì về mình.

Có khi nghe xong thì Thanh Hà sẽ đổi ý, không muốn cưới mình nữa ! Quyết định như vậy đi".

Sở Vĩ Vĩ tìm đến phủ Thanh Hà, đến nơi cô thấy Thanh Hà đang ngồi gảy đàn, chân cô khựng lại "Thanh Hà đàn rất hay, khúc nhạc này vô cùng êm dịu !"
Thanh Hà ngừng động tác gảy đàn "nương tử nóng lòng gặp ta đến vậy sao ?"
Sở Vĩ Vĩ ngơ ngác "người đàn ông này! "
Cô tìm ta có chuyện gì ?
Sở Vĩ Vĩ ngập ngừng "ừm! chuyện hôn lễ !"
Hửm ? Nàng suy nghĩ kỹ rồi sao ?
Ta! Sở Vĩ Vĩ thở dài "Thanh Hà, mình nói chuyện với nhau một lúc có được không ?"
Thanh Hà mỉm cười !
Sở Vĩ Vĩ nhìn ngu ngơ ! "Thanh Hà cười đẹp quá".

Cô ngồi xuống bên cạnh ta nè ! Chúng ta từ từ nói chuyện.


Sở Vĩ Vĩ lắc đầu "không, ngồi thế không tiện".

Thanh Hà khẽ hỏi "sao lại không tiện ? Ở đây chỉ có một chiếc ghế thôi mà !"
Òm! ngài ngồi đi "ta đứng nói chuyện với ngài là được !"
Thanh Hà cong môi cười "ta nhận định cô làm vợ chứ không nhận định cô làm người hầu, cô không nên đứng nói chuyện với ta".

Sở Vĩ Vĩ há hốc mồm !
Thanh Hà kéo cô ngồi lên đùi mình!
Sở Vĩ Vĩ nằm gọn trong lòng Thanh Hà, cô chết lặng không dám cử động !
Thanh Hà cúi xuống gần mặt cô "sao vậy ? Tôi đâu có ăn thịt cô, cô lại sợ tôi như vậy ?"
Chết tiệt ! Tên lưu manh này "sao khác hẳn với vẻ lạnh lùng kia vậy ?"
Thanh Hà lướt nhẹ môi mình qua môi Sở Vĩ Vĩ.

Cảm giác như sợi lông vũ chạm vào "vừa ngứa vừa mềm !"
Mặt Sở Vĩ Vĩ ửng đỏ "cô vùng dậy bỏ chạy !".

Bình Luận (0)
Comment