Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên

Chương 36

Trước khi họ đến Vân Nam, Trương Sậu đã thuê sẵn một căn nhà gần hồ Phủ Tiên.

Nơi đây cách khu du lịch khá xa, chủ yếu dân địa phương sinh sống.

Anh nói, người giúp anh tìm chỗ này là một sĩ quan liên lạc ở Vân Nam đã quen với anh khi anh nằm vùng dạo trước. Cậu ấy tên Đường Tống, rất nghĩa khí.

Thật ra Ngô Đồng không đặt nhiều kỳ vọng vào căn nhà, nhưng chỉ cần Trương Sậu ở bên, cô đã thỏa mãn rồi.

Thỏa mãn, giờ đây Ngô Đồng bắt đầu hiểu và cảm nhận lại từ này.

Mất đôi mắt, mất bố mẹ, trái tim cô như bị khoét một lỗ lớn đẫm máu. Cô từng ác ý “nhìn trộm” mọi người xung quanh qua lỗ ấy, lợi dụng “khiếm khuyết” của mình để buông thả sa đọa, cam tâm tình nguyện mặc cho bản thân hủy diệt tất cả.

Nhưng từ khi Trương Sậu bước vào đời cô, anh đã lấp đầy từng ngóc ngách trong con tim cô. Anh tựa chiếc áo bành tô dày đã mặc lâu năm, đáng tin cậy quá đỗi. Giữa bao ngày rét buốt, tuyết trắng ngập trời, bạn có thể yên tâm giữ nguyên vẻ mềm mại yếu đuối, vì chiếc áo ấy sẽ luôn sưởi ấm bạn, bảo vệ bạn an toàn.

Suốt dọc đường, họ vừa di chuyển vừa dừng chân, không gấp gáp mấy. Sau bốn ngày, cả hai mới đến căn nhà nhỏ bên bờ hồ Phủ Tiên.

Ở cổng nhà, Đường Tống đã đợi từ lâu.

Trương Sậu dừng xe, tháo dây an toàn cho Ngô Đồng trước.

“Đường Tống đang đứng ở cổng. Nếu không muốn xuống chào hỏi, em cứ ngồi trong xe đợi anh một lát nhé.”

Ngô Đồng quay sang nhìn anh: “Tại sao không?”

Đang vào đông nhưng trời nắng rực rỡ, họ tới hồ Phủ Tiên vào ban ngày. Ánh dương hắt lên gương mặt không trang điểm của cô, như phủ một lớp viền vàng mềm mại.

Cô đang mỉm cười, không phải nụ cười lãnh đạm, mỉa mai hay chua xót của trước đây, mà là một nụ cười dịu dàng, thấp thoáng vẻ ấm áp.

Lúc này Trương Sậu chỉ muốn hôn cô, đôi môi cô căng mọng sạch sẽ, khi cô cười, lộ ra một phần hàm răng trắng sáng. Khí hậu Vân Nam ôn hòa, cô chỉ diện áo len trắng ôm sát người. Đôi tay mảnh mai, cần cổ thon dài.

Ngay bây giờ Trương Sậu muốn hôn cô biết nhường nào.

Nhưng Ngô Đồng đã mở cửa xe trước.

Gió lạnh ùa vào, Trương Sậu lập tức tỉnh táo lại.

Đường Tống thấy một cô gái xuống xe, theo sau là Trương Sậu.

Cậu ấy cất giọng gọi: “Anh ơi! Chị dâu!”

Ngô Đồng không khỏi bật cười.

Quê mùa quá, nhưng… cũng rất chân thành.

Trương Sậu và Đường Tống ôm chặt nhau, một cái ôm của hai người đàn ông không gặp nhau lâu ngày, thay thế cho cả ngàn lời nói. Sau khi hàn huyên ngắn gọn, họ buông nhau ra, Trương Sậu dẫn Ngô Đồng vào sân trước, rồi anh và Đường Tống dỡ vali trên xe xuống.

Đường Tống nhanh chóng giới thiệu căn nhà cho Ngô Đồng.

“Em xem xét căn nhà này lâu lắm mới đề xuất cho anh trai đấy, nó đã được xây khá lâu, nhưng chủ nhà vừa sửa sang vào năm ngoái, nội thất bên trong tuyệt đẹp. Anh em thấy nhà đẹp, có thêm sân vườn, bên ngoài còn cả hồ, cuối cùng mới quyết định chọn căn này ạ.”

“Ồ?” Ngô Đồng từ tốn cất lời: “Thế anh cậu không nói cho cậu biết tôi bị mù, nên thật ra cảnh đẹp không cũng không quan trọng sao?”

Đường Tống khựng một nhịp rồi mau chóng đáp: “Anh trai em có dặn về chuyện đó... Nhưng anh ấy cũng bảo, dù chị có thấy không, anh ấy vẫn muốn tìm căn nhà đẹp nhất.”

Ngô Đồng im lặng một giây, bật cười: “Thật à?”

Đường Tống nghiêm túc trả lời: “Thật ạ.”

Trương Sậu không nói gì nhiều, anh nắm tay Ngô Đồng, theo sau Đường Tống lắng nghe cậu ấy giới thiệu.

Trong sân trồng một cây dẻ ngựa to lớn, dù Vân Nam đang đón mùa đông, lá cây vẫn xanh biếc tươi tốt.

Đường Tống nói: “Giữa trưa trời ấm, hai người có thể nằm ngủ trưa ở đây.”

Dưới gốc cây đặt hai chiếc ghế nằm bằng tre rộng rãi, khi Đường Tống bước qua đẩy nhẹ, ghế phát ra âm thanh “kẽo kẹt” lười biếng.

“Ban đầu ở cửa có bậc thềm, nhưng giờ đã làm thành một đoạn dốc thoai thoải, chị dâu xem lên xuống có tiện không ạ.”

Thảo nào Ngô Đồng cảm thấy con đường có vẻ không bằng phẳng, hóa ra bậc thềm cũ đã đổi thành dốc.

“Tiện lắm.” Cô nói.

Đường Tống cười tươi: “Vậy chúng ta vào nhà thôi.”

Khi Ngô Đồng bước vào, cảm giác đầu tiên là ngôi nhà vừa rộng rãi vừa thoáng mát. Cô đứng bên trong, làn gió hiu hiu thổi qua.

“Trong nhà khá đơn giản, bước vào là phòng khách, bức tường bên phải đã được chủ nhà đập bỏ, làm thành cửa sổ sát đất. Anh trai em nhờ em đặt một chiếc bàn lớn trước cửa sổ này, mình ngồi đây có thể nhìn ra hồ.”

Đường Tống dẫn hai người đến xem các phòng.

“Nhà gồm hai phòng, một là phòng ngủ của hai người, giường và nệm mới mua cả, phòng còn lại anh em nói để chị dâu dùng thành phòng làm việc. Nhà đã được dì giúp việc tổng vệ sinh vào hôm trước, hai người cứ yên tâm dọn vào ở ạ.”

Đường Tống đứng ở cửa phòng chứ không bước vào.

“Vậy anh, chị dâu, em xin phép về trước, tối em sẽ quay lại đón hai người ra ngoài ăn tối. Gần đây có một quán ăn Vân Nam chuẩn vị lắm, do mợ hai của em mở, đảm bảo hai người sẽ thích.”

Trương Sậu nói: “Cảm ơn cậu.”

Đường Tống xua tay: “Anh khách sáo với em làm gì.” Cậu ấy nói xong thì ra về.

Căn nhà chìm trong yên tĩnh, gió thổi qua nhưng không lạnh lẽo.

Ngô Đồng đứng ở cửa, nhìn theo hướng Đường Tống rời khỏi.

Trong lòng cô dâng lên cảm giác bình yên, an tâm và chân thực.

“Trương Sậu, em thích nơi này.” Cô quay đầu, chắc nịch nói với Trương Sậu.

Trương Sậu vui mừng, anh dẫn Ngô Đồng vào trong.

“Em ngồi một lát, để anh mang vali vào.”

“Được.”

Có bốn chiếc vali, hai vali đựng quần áo của Ngô Đồng, một để máy ảnh của cô, chiếc còn lại là đồ đạc của Trương Sậu.

Trương Sậu xách ba vali quần áo vào phòng ngủ, còn vali máy ảnh anh đẩy vào phòng làm việc.

Quần áo của Ngô Đồng đã được Ôn Nguyệt giúp đỡ sắp xếp từ trước, phân loại rõ ràng trong các túi khác nhau. Trương Sậu chỉ cần lấy từng túi ra rồi cất vào tủ.

Ngô Đồng ngồi trước chiếc bàn lớn trong phòng khách.

Cửa sổ lớn sát đất, cảnh hồ Phủ Tiên sáng sủa trong vắt ngoài trời.

Bên tai cô vang lên nhiều tiếng động nhỏ khi Trương Sậu sắp xếp đồ đạc, với làn gió mát mẻ thổi vào từ cánh cửa lớn chưa từng đóng kín. Ngô Đồng đã quên vô số chuyện, cũng nhớ về vô số chuyện.

Tâm trí của cô bay xa rồi quay về khi cô nghe thấy tiếng Trương Sậu:

“Muốn uống nước không em?” Anh hỏi.

Ngô Đồng ngẩng đầu, nhận ra Trương Sậu đang đứng cạnh cô.

Anh định lấy nước nhưng cô nắm chặt tay anh.

Cuồng si, phóng túng.

Cô yêu từng cơ bắp nổi lên trên lưng anh lúc anh ra sức, cô vươn tay vuốt ve, muốn cảm nhận rõ mỗi một đường nét và vết sẹo khắp người anh.

Cô yêu nhịp thở nặng nề của anh khi anh ở trên người cô, bờ vai rộng lớn hoàn toàn che phủ cô. Cô lạc mất hô hấp, đánh mất nhịp tim, hòa thành một phần với anh.

Cô yêu độ nóng ẩm ở chân tóc anh, cũng yêu hơi thở nóng rực mà cô có thể chạm vào, khiến khắp người cô run rẩy rồi tan chảy.

Cô nói: “Trương Sậu, em thích nơi này.”

Anh bảo: “Ban nãy ở trên xe, anh muốn hôn em lắm đấy.”

“Hôn thế nào cơ?” Cô cố hỏi cho rõ.

Anh dùng hành động để trả lời câu hỏi của cô.

Và giờ đây, không chỉ đơn thuần là đôi môi mềm mại của cô nữa.

Ngô Đồng ghét những thời khắc dịu dàng kiểu này.

Kiểu như lúc nghe Đường Tống nói, dẫu cô không nhìn thấy, Trương Sậu vẫn nhất quyết tìm căn nhà tốt nhất.

Cô yêu cảm giác cuồng nhiệt, yêu từng khoảnh khắc tâm trí không thể suy nghĩ.

Cô yêu việc đưa ra quyết định bằng cơ thể, bằng bản năng.

Cô yêu mỗi một giây phút cô và anh hòa làm một, không phân biệt đâu là anh, đâu là cô.

Thân thể anh nóng bỏng, anh ôm lấy cô từ phía sau.

Gió len lỏi từ bên ngoài vào, như đang nũng nịu gãi ngứa.

Cô nói: “Trương Sậu, em thích... anh.”

Cô cười, cơ thể trong vòng tay anh khẽ run lên.

Trương Sậu mút mạnh phần gáy nóng hổi của cô.

Cô luôn dễ dàng thốt ra những câu ấy.

...

Buổi chiều, dọn dẹp nhà cửa xong, Trương Sậu dẫn Ngô Đồng ra ngoài dạo bộ.

Trước cửa nhà là hồ Phủ Tiên, hai người men theo bờ hồ một đoạn dài.

Thời tiết ở Vân Nam quả thực rất dễ chịu, mùa đông không cần mặc áo khoác dày. Gió âm ẩm hiu hiu, ánh nắng chiếu xuống, sưởi ấm lòng người, Ngô Đồng nhắm mắt theo cạnh Trương Sậu.

“Sau khi ổn định, chúng ta đến bệnh viện khám nhé, được không em?” Trương Sậu hỏi.

“Khám gì?”

Trương Sậu nhìn nét mặt bình tĩnh của cô: “Khám bác sĩ tâm lý và bác sĩ mắt.”

Trước khi cả hai rời khỏi thành phố Nam, Ôn Nguyệt đã nói với Trương Sậu, lâu lắm rồi Ngô Đồng không tái khám.

Hiện giờ anh nhắc tới vấn đề này, không ngờ Ngô Đồng đã thoải mái đồng ý.

Sắc mặt cô vẫn bình thường, giọng điệu cũng điềm đạm.

Không nghe thấy Trương Sậu tiếp lời, cô mở mắt, nhướn hàng lông mày đẹp đẽ lên.

“Cảnh sát Trương, tội phạm còn được phép làm lại cuộc đời mà.”

Cô sẽ tiếp tục trở thành một bông hoa mỹ lệ, sống động, vươn cao.

Còn lời hứa lớn nhất cô trao cho anh chỉ là: Em sẽ đến Vân Nam với anh.

Trương Sậu nghĩ, có lẽ không lâu sau, cô sẽ không còn cần anh nữa.

Trong thời khắc êm đềm tốt đẹp nhường này, Trương Sậu không khỏi nghĩ như thế.

Anh nắm chặt tay Ngô Đồng, định đưa lên môi hôn, nhưng rồi cuối cùng anh vẫn dằn xuống.

Hai người tản bộ dọc theo hồ một lát, rồi chậm rãi về nhà.

Tầm sáu giờ chiều, Đường Tống dừng xe trước cửa, cậu ấy dẫn hai người ra ngoài ăn tối.

Trước lúc đi, Trương Sậu đã nói với Ngô Đồng tối nay không chỉ có ba người họ. Đường Tống làm việc tại đồn cảnh sát địa phương, tối nay còn có thêm vài đồng nghiệp sẽ làm chung với Trương Sậu sau khi anh nhận việc. Đường Tống nghĩ gặp gỡ sớm sẽ tốt hơn, Trương Sậu cũng không từ chối.

Đường Tống lái xe vào nội thành, cuối cùng dừng ở một con phố nhộn nhịp.

Ba người xuống xe, tiến về phía một quán ăn bên đường.

Trong quán đông khách ồn ào, Trương Sậu ôm lấy Ngô Đồng để tránh người khác va phải cô.

Đường Tống bước ở đằng trước, cười trộm, vì cậu ấy đã bao giờ thấy Trương Sậu như thế đâu.

Ba người đến trước cửa phòng đặt riêng, Đường Tống đẩy cửa vào, tiếng trò chuyện bên trong lập tức im bặt.

Đường Tống hắng giọng, trịnh trọng giới thiệu: “Đây là anh tôi, chị dâu tôi, Ngô Đồng.”

Sau khi tới Vân Nam, Ngô Đồng chỉ sử dụng cái tên Ngô Đồng.

Một khởi đầu mới, dù có phần tầm thường, nhưng quả thực cô đã nghĩ thế.

Trong phòng riêng, mọi người nhiệt tình chào đón họ.

Ba người ngồi xuống, Đường Tống bắt đầu giới thiệu các đồng nghiệp sau này của Trương Sậu.

Khá nhiều người đến, Ngô Đồng nghe Đường Tống giới thiệu, cô có ít ấn tượng trong đầu. Hai cô gái, giọng nói nghe còn trẻ, một người tên Ân Vân, một người tên Lâm Tuyết Di. Còn ba người đàn ông, hai trong số đó cùng tổ với Đường Tống, một tên Vương Minh, một tên Lỗ Sùng Sơn. Người đàn ông cuối cùng lớn tuổi hơn Trương Sậu, Đường Tống gọi anh ấy là Đội trưởng Lục. Anh ấy là cảnh sát cao hơn họ một cấp, tên Lục Vinh.

Trương Sậu cũng gọi anh ấy là Đội trưởng Lục.

Ngô Đồng ngồi giữa Trương Sậu và Đường Tống, còn Đội trưởng Lục ngồi ở phía bên kia của Trương Sậu.

Trong bữa ăn, bầu không khí vui vẻ vô cùng. Ngô Đồng nghĩ, có lẽ Đường Tống đã dặn trước, nên không ai hỏi về đôi mắt của cô.

Trương Sậu luôn gắp thức ăn vào bát cô trước, nói với cô đây là món gì, nếu cô không ăn, anh sẽ lấy món đó ra rồi lấy món khác cho cô.

Món nào có xương, đầu tiên Trương Sậu sẽ gỡ xương trong bát mình, sau đó chia nhỏ rồi để vào bát Ngô Đồng.

Ngô Đồng không thấy thái độ của người khác, thật ra cô cũng không quan tâm đến ánh mắt của họ mấy, nhưng cô biết chắc chắn họ đang nhìn.

Tuy tiếng trò chuyện vẫn rôm rả, nhưng không ai không chú ý tới cả hai.

Đường Tống từng gửi ảnh thời trẻ của Trương Sậu vào nhóm. Trong ảnh, anh mặc đồ dã ngoại, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt toát lên vẻ sắc bén không thể đối diện.

Song, khi thật sự gặp mặt, mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Anh tỉ mỉ chia nhỏ thức ăn rồi để vào bát Ngô Đồng, anh ngồi sát cô, đảm bảo mình có thể nghe thấy mọi lời cô nói.

Dù có phần bất ngờ, nhưng khi gặp Ngô Đồng, mọi người cũng thấy dễ hiểu.

Cô là một người phụ nữ xinh đẹp.

Buổi chiều khi ra ngoài, Ngô Đồng diện váy len trắng, ban đầu cô còn mặc thêm áo khoác, nhưng lúc vào phòng cô đã cởi ra.

Suối tóc đen dài được búi lên sau gáy, để lộ cần cổ trắng nõn.

Diện mạo của cô mang vẻ đẹp thuần khiết, mềm mại mỹ miều.

Biết cô không thấy rõ, Ân Vân cứ nhìn cô mãi không kiềm chế được. Cô ấy nghĩ, khi thượng đế tạo ra cô, chắc hẳn đã dồn hết công sức.

Bằng không, sao một người đàn ông lãnh đạm kiệm lời như Trương Sậu có thể biến thành một người dịu dàng thế này? Trương Sậu thường xuyên dừng mắt hồi lâu trên gương mặt cô. Khi mọi người tán gẫu đùa giỡn, anh chỉ cười mỉm.

Cô không nhìn thấy, nên tất cả thức ăn luôn qua tay anh.

Ban đầu Ân Vân thấy ghen tị. Cô ấy vẫn độc thân, lúc nghe tin có đồng nghiệp nam mới đến, cô ấy đã để tâm từ sớm. Nhìn bức ảnh Đường Tống gửi, cô ấy bị thu hút ngay.

Một người đàn ông như vậy, không ai có thể cưỡng lại.

Trương Sậu cường tráng điển trai, vóc dáng cao lớn, anh từng nằm vùng ở Myanmar tám năm, phẩm chất và năng lực không cần bàn cãi. Nhưng Đường Tống cũng nhanh chóng nói anh có bạn gái rồi.

Trước khi gặp Ngô Đồng, Ân Vân thấy ghen tị.

Nhưng sau khi Ân Vân gặp Ngô Đồng, nỗi ghen tị đã tan biến. Thứ nhất vì cô xinh đẹp vô cùng, người ta chỉ ghen tị với những ai không khác mình mấy. Thứ hai vì... cô không nhìn thấy.

Ân Vân cũng thương xót một người phụ nữ không thể nhìn thấy.

Thế nhưng, ai cũng cảm nhận được Trương Sậu yêu cô nhiều thế nào.

Anh hoàn toàn mặc kệ ánh mắt của người khác, chỉ cẩn thận chăm sóc cô trong từng chi tiết, làm theo mọi yêu cầu của cô.

Cuối cùng, bao cảm xúc phức tạp cũng tan thành một dòng nước chảy xuôi, Ân Vân chuyển sự chú ý của mình sang các món ăn ngon.

Suốt bữa ăn, mọi người tán gẫu cười đùa, bầu không khí hài hoà.

Ngô Đồng không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện của họ, dưới bàn, Trương Sậu luôn nắm chặt tay Ngô Đồng.

Thi thoảng, trong lúc nói chuyện với Đội trưởng Lục, Trương Sậu vẫn tranh thủ quay sang bảo Ngô Đồng: “Muốn về thì nói anh nhé.”

Ngô Đồng mỉm cười, cả buổi tối, anh chưa từng bỏ mặc cô. Ngô Đồng cảm nhận rất rõ, Trương Sậu gần như đã trao trọn trái tim cho cô.

Anh vẫn đang đợi cô đáp, hơi thở đượm mùi rượu thoảng vào mặt cô.

Ngô Đồng đột nhiên nhích tới trước, hôn nhẹ lên môi anh.

Trong phòng riêng, tiếng tán gẫu nhỏ dần, ngay sau đó vang lên nhiều tràng cười không ngớt.

Dù sao cũng không nhìn thấy, Ngô Đồng chẳng ngại ngùng gì cả.

Ân Vân mạnh dạn hỏi: “Hai người định khi nào kết hôn?”

Tiếng cười lắng xuống, ai cũng tập trung vào họ.

Ngô Đồng không lên tiếng, đợi câu trả lời từ Trương Sậu.

Vốn dĩ cô nghĩ, Trương Sậu uống khá nhiều rượu, có lẽ đã chếnh choáng. Cô có thể hy vọng vào một đáp án bạo dạn, khó tưởng nào đó.

Nhưng anh vẫn điềm tĩnh từ tốn cất lời, như thể đã nghiền ngẫm kỹ lưỡng.

“Chúng tôi chưa thảo luận về vấn đề này.”

Phòng riêng lập tức trở nên thinh lặng.

Anh nói: “Chúng tôi chưa thảo luận về vấn đề này.”

Đương nhiên anh ăn ngay nói thật, họ chưa từng bàn về chuyện này.

“Đúng vậy, chúng tôi chưa bàn đến.” Ngô Đồng cười khẽ, bầu không khí trong phòng lập tức dịu xuống.

Người trong cuộc còn chưa lo lắng, họ quan tâm làm gì nữa.

Trương Sậu siết chặt tay Ngô Đồng, cô rút tay về, cười nhẹ: “Anh làm tay em ra mồ hôi rồi.”

Bữa ăn tiếp tục sôi nổi vui vẻ. Lục Vinh kể cho Trương Sậu nghe về tình hình ở Vân Nam.

Sau đó, Đường Tống đứng dậy xuống tầng thanh toán. Trương Sậu thấy thế, bèn nghiêng người nói với Ngô Đồng, anh xuống dưới một lát, sẽ trở về nhanh thôi. Ngô Đồng gật đầu.

Khi hai người bên cạnh đã biến mất, Ngô Đồng trông có phần lẻ loi.

Đúng lúc này, giọng Lục Vinh truyền đến từ bên phải, anh ấy thử gọi tên cô: “Ngô Đồng.”

Lục Vinh là đối tượng trò chuyện rất tốt, đã làm việc trong đồn cảnh sát một thời gian dài, anh ấy hiểu rõ cách giao tiếp với nhiều kiểu người khác nhau. Cả hai tán gẫu, Ngô Đồng biết anh ấy lớn hơn Trương Sậu ba tuổi, đã ly hôn và có một đứa con trai.

Lúc Trương Sậu và Đường Tống về phòng, họ thấy Ngô Đồng đang bật cười run run vai. Giọng Lục Vinh không lớn, nhưng có thể nghe được anh ấy đang kể về mấy vụ án kỳ lạ.

Ngô Đồng thấy rất mới mẻ, liên tục hỏi về diễn biến sau đó. Trương Sậu đứng đợi một bên chốc lát rồi mới ngồi xuống giữa họ.

Bữa tụ tập kéo dài đến hơn mười giờ tối mới kết thúc, cả nhóm xuống tầng chuẩn bị ai về nhà nấy.

Lục Vinh mời Trương Sậu và Ngô Đồng ngày khác tới nhà anh ấy chơi, Trương Sậu đồng ý.

Đường Tống cũng uống rượu, không thể lái xe, Trương Sậu bèn gọi xe cho cậu ấy trước, rồi anh và Ngô Đồng bắt taxi về nhà.

Ngô Đồng chợp mắt trên xe một lát, khi cô mở mắt, đã thấy đến bên ngoài sân.

Hai người xuống xe vào nhà.

Ngô Đồng vẫn chưa quen thuộc với ngôi nhà lắm, cô làm gì cũng có Trương Sậu theo sau.

Sau khi trở về, Ngô Đồng cảm giác như Trương Sậu trầm lặng hơn thường lệ. Cô đứng rửa tay trong nhà vệ sinh, anh dựa vào tường cạnh cửa, nhìn cô.

“Cảnh sát Lục thú vị thật.” Ngô Đồng nói.

Trương Sậu đáp: “Đúng vậy.”

“Sau này hai người sẽ là đồng nghiệp à?”

“Anh ấy là cấp trên của anh.”

“Ồ.” Ngô Đồng tắt vòi nước, Trương Sậu lấy khăn cho cô, cô giơ hai tay ra.

Trương Sậu nắm lấy cổ tay cô, làn da anh nong nóng, có lẽ do hôm nay anh đã uống rượu. Nhưng anh rất nhẹ nhàng, cầm khăn khô mềm mại lau sạch nước trên tay cô.

“Anh ấy nói lần sau sẽ mời chúng ta tới nhà ăn cơm.” Cô nhắc lại.

Trương Sậu nói: “Ừm.”

Ngô Đồng rút đôi tay sạch sẽ về, chậm rãi hỏi anh:

“Tại sao anh đợi một lát rồi mới về chỗ vậy?”

Trong nhà vệ sinh, ánh đèn sáng trưng, nụ cười trên mặt cô được rọi sáng rõ ràng hết mức.

“Không sợ em bị người khác cướp mất à, Trương Sậu?”

Ngô Đồng nghiêng người về phía trước, dựa vào ngực Trương Sậu.

Cô khẽ nghiêng đầu, suối tóc dài đen nhánh suôn mượt chảy xuống một bên. Ngón tay ươn ướt của cô chạm vào má Trương Sậu. Da anh hơi nóng, cô không nhịn được mà áp sát vào.

Trương Sậu nhìn cô, thoáng trầm tư: “Nếu em vui...”

Cô nửa đùa nửa thật, nhưng anh lại nhân cơ hội để thật lòng bộc bạch.

“Nếu em vui...”

Thậm chí Trương Sậu không muốn nói hết câu này, vì anh biết cô sẽ hiểu.

Nếu cô vui, anh sẵn lòng để cô ra đi.

“Ý anh là gì?” Nhưng Ngô Đồng nhất quyết hỏi cho rõ.

Trương Sậu lặng lẽ hít sâu một hơi: “Trong mắt anh, em sống tiếp mới là điều quan trọng nhất.”

Trong lúc cô suy sụp, sắc bén và yếu ớt nhất, anh từng chiếm một vị trí không thể thay thế. Còn bây giờ, cô không còn khăng khăng muốn chấm dứt mạng sống nữa, cô có thể nhận được niềm vui rõ ràng trọn vẹn từ người khác. Anh không còn giữ vị trí không thể thay thế bên cạnh cô. Anh biết, mình không xứng với cô, cũng không thể cho cô cuộc sống như trước đây.

Thật ra, ban đầu Trương Sậu đã nghĩ thông suốt rồi.

Anh và cô hôn nhau, anh và cô làm tình, nhưng không tượng trưng cho bất kỳ điều gì. Anh là người cổ hủ truyền thống, nhưng anh không bao giờ yêu cầu Ngô Đồng cũng như vậy.

Nếu thật sự muốn cầu xin cô một việc, anh chỉ hy vọng cô tiếp tục sống.

Song, người ở bên cô không nhất thiết phải là anh, chỉ cần cô hạnh phúc là đủ.

Ngày đầu tiên ở Vân Nam, anh đã nói rõ mọi chuyện.

Anh nói chỉ cần cô hạnh phúc, anh có thể buông tay.

Trương Sậu không đẩy cô ra, nhưng cũng không ôm chặt cô.

Anh cho cô lựa chọn.

Ngô Đồng đã chọn tát anh một phát.

“Trương Sậu, chỉ mình anh là người đàn ông cao thượng. Còn em là người phụ nữ không ra gì, tráo trở lật lọng đúng không?”

Trương Sậu nói: “Anh không có ý đó.”

“Ý anh là thế còn gì.”

Ngực hơi phập phồng, Trương Sậu bình tĩnh bảo: “Anh nói, nếu em thích người khác, anh sẽ không ngăn cản em. Em không cần phải miễn cưỡng ở bên anh vì anh đã cứu em. Anh không yêu cầu việc đó, cũng không muốn áp đặt đạo đức lên em. Nhưng nếu em muốn ở bên anh, anh…”

“Anh sao?” Cô nhìn anh chăm chú.

Trương Sậu trầm tư một lát, trả lời: “Anh sẽ vui lắm.”

Anh vẫn điềm nhiên như trước.

Thật ra Ngô Đồng còn muốn tát anh nữa, nhưng khi nghe anh đáp như thế, trong thoáng chốc, cơn giận của cô đã bay biến hết nhờ vào vẻ vừa thản nhiên vừa nóng bỏng ấy.

Anh nói, anh vui lắm.

Ngô Đồng biết, kiếp này mình sẽ không gặp được một người đàn ông nào như Trương Sậu nữa. Anh đã thẳng thắn giãi bày tất cả tình cảm lẫn nỗi niềm của mình trước mặt cô, tựa sắt nóng chảy trong nhiệt độ hàng nghìn độ, cô được bao bọc, cô như tan chảy, cả đời này sao cô có thể rời xa anh đây?

Ngô Đồng nhẹ nhàng ôm cổ Trương Sậu rồi buông ra, cô trượt người xuống như một nàng cá bơi lượn.

Trương Sậu ngạc nhiên định kéo cô lên.

Nhưng Ngô Đồng chỉ nắm lấy tay anh, ngước đôi mắt sáng ngời lên:

“Trương Sậu, nếu sau này anh dám phản bội em, em nhất định sẽ chém anh thành nghìn mảnh.”

Lời nói hoang đường này như một thanh kiếm sắc bén đâm vào tim Trương Sậu.

Anh bị đâm trúng ngay tại chỗ, cảm nhận mọi thứ xung quanh dần dần biến mất.

Mái tóc cô óng ả, cổ họng cô ẩm ướt.

Anh chống bàn tay lên bồn rửa tay bên cạnh, lần đầu tiên Trương Sậu cảm thấy đến cả việc đứng vững cũng trở nên khó khăn.

“Em chưa từng làm chuyện này cho người khác.” Cô nói, phát âm không rõ ràng.

Ánh mắt Trương Sậu trở nên trống rỗng.

“Trương Sậu, em thuộc về anh.”

Anh vẫn không thốt nổi một lời.

Cô muốn nói rõ đến mức nào?

Hai bên má cô đã đau nhức, chân gần như không thể khuỵu xuống được nữa.

Lòng kiên nhẫn đã hoàn toàn cạn kiệt, Ngô Đồng gằn từng từ:

“Trương Sậu, cả đời này em chỉ muốn ngủ với một mình anh thôi.”

Trong nhà vệ sinh, Trương Sậu thua cuộc thảm hại.

Sau đó, Ngô Đồng bật cười:

“Đã nhận được câu trả lời, cảnh sát Trương ơi.”

Bình Luận (0)
Comment