Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 80

Cứ ngồi trên giường như thế hơn nửa ngày, nàng mới hoàn hồn, nhíu mi, đưa tay nhấc xấp quần dài bằng lụa tinh xảo kia lên.

Phía dưới quả nhiên có một tờ kim ngự trát rớt ra.

Nàng bình tĩnh, đưa tay mở ngự trát kia ra xem---

"...Vì Mạnh Đình Huy có công bình loạn phía bắc Triều An, ban đặc quyền Tri chế cáo*, lại đồng phán Lại Bộ lưu nội, trông coi khảo khóa viện, ban cho kim tử*."

*Tri chế cáo: Ở thời đường, Hàn Lâm học sĩ thêm Tri chế cáo là người khởi thảo chiếu lệnh, gần như là cố vấn. ở thời Tống, trừ hàn lâm học sĩ còn có thêm chức quan tri chế cáo, cũng là khởi thảo chiếu lệnh, gọi là ngoại chế. Còn hàn lâm học sĩ tuy là khởi thảo chiếu lệnh, mà lại mang thêm hàm tri chế cáo, gọi là nội chế.

*Kim tử: tức là quan phục màu tím và kim ngư đại, tử ở đây là màu tím.

Mấy hàng chữ ngắn ngủi, rồng bay phượng múa trước sau như một, phía sau có Trung Thư tể chấp ký tên và đóng dấu, tầng tầng mực đỏ như nhuộm thấu một trương giấy mỏng, có chút chói mắt. Phong ngự trát này Hoàng thượng tự tay viết, hiển nhiên đã được Trung Thư, Môn Hạ Nhị Tỉnh xem qua, sau đó đợi nội chế nghĩ chiếu.

Tri chế cáo là chức quan thuộc Trung Thư, từ trước đến này phải trải qua triệu thí* mới có thể đảm nhận chức vị quan trọng này. Thủ dụ này tuy rằng nói rõ nàng hiện thời lĩnh thêm hàm tri chế cáo, nhưng nàng chưa qua triệu thí mà đã được đặc cách nhận chức ngoại chế, quả thực là quá đề bạt. Lại để cho nàng chưởng quản khóa khảo của Lại Bộ, càng là thiên ân cuồn cuộn, càng thể hiện Hoàng thượng đối với nàng sủng tín xem trọng như thế nào.

*Triệu thí: là chỉ hoàng đế cho gọi đến trước mặt để trả lời phỏng vấn, là một phương thức đặc thù để chọn lựa hay đề bạt quan lại trong thời phong kiến

Nàng bất quá chỉ mới hồi kinh một ngày, không biết chuyện này được định ra lúc nào, mà nàng càng không nghĩ tới các đại thần Trung Thư, Môn Hạ Nhị Tỉnh lại không hề dị nghị.

Vì nàng bình loạn có công mà đặc tứ kim tử, là cho nàng cỡ nào thù sủng, mắt nhìn tử quần ngọc cùng kim ngư đại kia, tim nàng không khỏi càng đập dồn dập.

Nghĩ tới đêm đông lạnh giá một năm kia, nàng ôm hộp sách từ Hàn Lâm Viện đi ra, quần dài dính tuyết lạnh cóng, giương mắt nhìn thấy các trọng thần mặc tử bào từ trong đô đường đi ra, cung đăng mờ mịt rọi vào cặp mắt hâm mộ kia của nàng.

Nhưng hôm nay nàng đã có thể được cầm lấy bộ trọng phục này, hưởng được vinh ân vô thượng này rồi.Đang ngơ ngác suy nghĩ, bên ngoài cửa thoáng qua một thân ảnh thon dài tiến vào.Nàng ngẩng đầu, thấy hắn lưng dựa vào cột trụ, đang ung dung nhìn nàng.Hắn áo mũ gọn gàng chỉnh tề, trên người cổn phục màu đen uy nghiêm, sắc mặt ấm áp như mặt trời mới lên cất giọng nói: "Nàng không muốn mặc những thứ này sao?"Nàng mím môi mà cười, nói: "Tâm tư bệ hạ càng ngày càng khó hiểu." Trên người nàng không có mặc thứ gì, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn ngược lại trở nên có chút ngượng ngùng. Vội vàng buông quan quần trong tay ra, kéo chăn che khuất thân thể.Hắn thong thả bước qua, ngồi xuống bên giường, không nói lời nào mở chăn ra, đem nàng ôm lên đầu gối, cầm lấy y vật kia tới cho nàng mặc, biểu tình từ đầu đến cuối đều không thay đổi, ẩn ẩn hàm uy.Nàng cũng không giãy dụa, cầm từng món hắn đưa mà mặc vào, đợi tới lúc hắn cầm kim ngư đại kia muốn đưa cho nàng đeo lên mới ngăn tay hắn lại, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ."Hắn nhướng mày, thanh âm hơi lạnh lùng: "Nàng lại muốn kháng chỉ."Nàng cười một tiếng: "Thần ham thích công danh như vậy, sao lại kháng chỉ? Chỉ là bệ hạ làm thần đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không hiểu tại sao."Ánh mắt của hắn khẽ động, nhìn tờ giấy bên cạnh nàng kia, nói: "Mạnh Đình Huy mang chiếu bắc thượng Triều An, một thân một mình vào thành chiêu an loạn quân, lúc mở thành tước vũ khí lại gặp loạn quân tác biến, liền dứt khoát hạ lệnh vây thành tấn công, phối hợp với cấm quân Thanh Châu cùng nhau bình loạn, thật là liều thân vì quân, tính toán chính xác, đại lập triều uy. Trẫm nghe tin báo long tâm đại duyệt, đặc biệt ngoại lệ Mạnh Đình Huy có quyền tri chế cáo, lại đồng phán Lại Bộ lưu nội, trông coi khảo khóa viện, ban cho kim tử." Hắn lại nhìn về phía nàng, "Nàng có có gì không hiểu?"Nàng nhãn thần sáng tỏ: "Thần một lệnh khanh sát cả ngàn tướng sĩ loạn quân, trong triều tất sẽ có người lấy việc thần giả mạo chiếu dụ mà bắt chẹt, vì sao lại đối với thử dụ này của bệ hạ lại không có dị nghị?"Hắn nhìn thật sau nàng một hồi, mới nói: "Mạnh Đình Huy sau khi trở về Thanh Châu, đã dâng tấu lên triều đình về chính tích tốt đẹp của Triều An Bắc Lộ Đổng Nghĩa Thành, giải quyết chuyện loạn quân tinh chuẩn quyết đoán, nên tấu thỉnh cho giữ lại chức An Phủ Sử, Trẫm tuy chưa đồng ý nhưng chúng thần Trung Thư bên dưới đều biết việc này, vì vậy nên không ai phản đối."* chính tích: thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại.Nàng cực kỳ kinh ngạc.Không ngờ hắn lại thay nàng 'lung lạc lòng người' như vậy, giờ mới biết lúc ở Thanh Châu vì sao không thấy hắn phê phục triệp tử nàng hạch tội Đổng Nghĩa Thành, hắn nói đạn chương của nàng chưa truyền ra bên ngoài Trung Thư, nhưng nàng không ngờ hắn đối với chúng thần bịa đặt chuyện rằng nàng dâng tấu thỉnh cầu.Nàng lần này bình loạn, danh tiếng cực thịnh, nếu bởi vì lời của một mình nàng mà khiến Đổng Nghĩa Thành lại bị giáng chức, trong triều những người có quan hệ thâm sâu với Đổng Nghĩa Thành nghe thấy chắc chắn sẽ cảm thấy bất an, mà những trọng thần trong đó sao có thể để mặc nàng tiếp tục thăng chức? Lúc này nàng lại 'bảo vệ' Đổng Nghĩa Thành một lần, hành động này rơi vào mắt người khác chính là nàng đang 'lấy lòng' các lão thần Đông đảng, cho dù đám lão thần này không tin thành ý của nàng, nhưng cũng sẽ không cùng nhau phản đối chuyện nàng thăng chức. Bằng không lấy danh tiếng 'du thượng hà ngoan*' vang khắp triều kia của nàng, sao biết nàng sẽ không lật lọng mà bỏ đá xuống giếng?*Du thượng hà ngoan: Nịnh nọt bề trên, thủ đoạn độc ác khắc nghiệt.Bất quá chỉ là vì thăng chức cao, mà để cho Đổng Nghĩa Thành bình an vô sự mà thôi.Hắn chỉ nói nhẹ nhàng đơn giản, nhưng nàng lại thấy rõ những cân nhắc tính toán phía sau kia, tuy biết hắn đây là vì để cho nàng ở trong triều thuận lợi hơn một chút, nhưng trong lòng cũng không thoải mái lắm.Nàng thấp nhãn nói: "Nhưng thần vẫn không cam lòng."Hắn hơi khiêu mi, nói: "Bởi vì biết nàng sẽ không cam lòng, nên mới để cho nàng chưởng quản Lại Bộ khóa."Nàng nghe vậy, lập tức giương mắt, thần sắc thay đổi.Lại Bộ lưu nội chưởng quản kinh quan, khảo khóa nhậm miễn* quan viên phàm là từ thất phẩm trở xuống, mà các chức Thiêm, Phán, Mạc của An Phủ Sử, Chuyển Vận Sử của các lộ châu huyện đều do khóa khảo viện phụ trách. Để cho nàng đồng phán Lại Bộ lưu nội, quản lý khóa khảo viện, ý tứ trong đó...*Nhậm miễn: Tức là có quyền kiểm tra thăng chức hay miễn chức.Trong lòng không khỏi hơi chấn động.Hắn thấp giọng nói: "Muốn khiến cho Đổng Nghĩa Thành ở Trùng Châu Phủ không còn giữ chức vị quan trọng nữa, thì cũng không nhất định phải giáng chức hắn, chỉ cần đem chư quan thủ hạ, Soái Tư thân lại của hắn, hoặc dời đi, hoặc điều động, rồi lại thay thế bằng những người cương trực là được rồi."Nàng nhẹ ngàng gật đầu.Lúc này mới biết vẫn là hắn so với nàng suy nghĩ càng chu toàn hơn, so với nàng càng mưu tính sâu xa hơn, giết người trong vô hình, mấy từ nàng bất quá chính là hình dung về hắn.Nàng lúc này mới vừa 'bảo vệ' Đổng Nghĩa Thành, chúng thần trong triều tuyệt đối sẽ không nghĩ tới nàng vừa quay người liền sẽ hạ thủ với Trùng Châu Phủ, càng không có khả năng sẽ có người nghĩ tới những chuyện này đều do hắn bày kế mà ra. Đến lúc đó đám lão thần Đông đảng dù có hối hận cũng đã muộn, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói nàng là kẻ tiểu nhân hai mặt mê hoặc quân thượng, lại lấy điều đó để giáng chức nàng mà thôi.Mà một phen trọng trấn Lại trị của Triều An Bắc Lộ lần này, châu phủ chư lộ lân cận cũng sẽ lấy đó làm gương, tương lai nếu muốn tiến hành chỉnh đốn, cũng không phải là việc khó.Nàng giương mắt ngắm nhìn hắn, khóe môi giương lên, "Nếu đã như vậy, thần liền cảm tạ long ân của bệ hạ..." nói xong, bất ngờ tiến tới hôn hắn một cái."To gan lớn mật." Hắn bất động thanh sắc thấp giọng trách nàng một tiếng, nhưng trong đáy mắt lại sáng lên, giơ tay ôn nhu đem kim ngư đại đeo bên thắt lưng quan quần của nàng, ngón tay dài vuốt ve cái túi màu tím phía trên.Nàng cười rụt lại, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ đặc cách cho thần trọng quyền như vậy, không sợ thần sẽ tuyển nhậm sai người, lạm quyền mưu tư, phụ một mảnh tín nhiệm của bệ hạ sao?"Động tác của hắn dừng lại, giương mắt nhìn thẳng nàng: "Nàng không phải loại người như vậy."Nàng chớp mắt, "Bệ hạ vì sao lại biết?"Hắn khẽ cười, nói: "Nhược ngô thân khả tể dân, ngô bất sở tích dã---lời này bị nàng đặt trong lòng đã bao nhiêu năm rồi?"Nàng lập tức đỏ mặt, một lát mới lẩm bẩm nói: "Thật may là bệ hạ còn nhớ tới thần lúc trước."Hắn thả nàng xuống dưới, thuận miệng đáp: "Lúc trước trước khi tiểu truyền lư, đã đặc biệt lệnh cho Binh Bộ Chức Phương Tư đi thăm dò thân thế của nàng, nếu không...Ta thật khó đem nàng cùng đứa nhỏ năm đó đối chiếu với nhau."Nàng yên lặng một khắc, thần sắc có chút băn khoăn, ôm đầu gối ngồi bên cạnh hắn, thận trọng nói: "Bệ hạ...thần có một thỉnh cầu, không biết có xem là vượt khuôn hay không."Hắn cầm lấy tay nàng, "Cứ nói đừng ngại."Nàng lại rũ mi suy nghĩ một hồi, mới cẩn thận từng chút một nói: "Bệ hạ nếu đã sai người tra xét gia thế của thần, vậy có biết được phụ mẫu thần là ai không?"
Bình Luận (0)
Comment