Ngỡ Là Đơn Phương

Chương 12

"Xin lỗi nhé!"Ngồi vào bàn, cậu ấy lên tiếng, à hẳn là xin lỗi vì cái ôm ấp đột ngột vừa rồi

"Hì, không sao không sao "Tôi đáp lại, thật ra thì trong lòng chả vui bome ra, haha

"Cậu ăn đi này, xem có ngon không?"Cậu ấy đẩy hộp đựng thức ăn cho tôi

"Cậu làm à? Tớ cũng chưa ăn tối xong, cảm ơn nha" Tôi cười, lần đầu tiên crush làm đồ ăn cho không vui mới lạ

"KHÔNG ĐƯỢC ĂN" Tôi quay về phía phát ra tiếng nói, anh hai tôi sao mà lại nói vầy nhể?

"Nhỡ đâu thằng ấy bỏ độc vào thì sao?"

Anh hai ơi, anh nghĩ cái gì vậy?

"Để anh ăn cho" Anh mở nắp hộp ra và... ăn

Hơ hơ, bảo có độc mà ăn? Thật chẳng hiểu nổi

Thế quái nào mà anh Quốc ăn một miếng xong mà chảy nước mắt, cay quá ư? Tôi hốt hoảng gọi anh

"Anh ơi, cay quá ạ? Sao anh chảy nước mắt?"

"Không, tại nó NGON QUÁ " Rồi vơ lấy hộp cơm, và lấy và để

Có gì đó sai sai thì phải, Khánh làm cho tôi mà? Sao anh hai tôi ăn hết rồi, hức hức

Đến tối, Khánh cũng về. Anh hai chạy sang phòng tôi, nói giọng hồ hởi lắm

"Này Nhi, anh suy nghĩ lại rồi, yêu thằng Khánh cũng được, nó nấu ăn cho, rồi mày cũng chẳng sợ bị đói"

Tôi suýt nữa ngã ngửa ra sau, đó có phải anh hai mà hay có thành kiến với Khánh không vậy? Mà còn bảo yêu yêu cái gì nữa?

Tôi mới chợt nhận ra " Con người không thể cưỡng lại sức hút của đồ ăn " Và anh hai tôi cũng không ngoại lệ

Anh còn bảo cái gì, à: "Mày gọi thằng Khánh sang đây nhiều vào, nó nấu đồ ăn cho, yên tâm, chắc chắn nó sẽ đồng ý, vì ai lại làm anh rể mình chết đói đâu, đúng không?"

Hức, tôi đến chết lăn

******

Sáng sớm, khi bước vào lớp, tôi đã thấy ai đó, là con gái, xinh đẹp lắm, khoác vai Khánh...

Là bạn gái cậu ấy ư?

Đột nhiên, cô gái đó quay lại, chỉ chỉ vào tôi, cất giọng

"Em là Bảo Nhi?"

Tiếng nói trong trẻo nghe êm tai thật

"Vâng, là em" Tôi trả lời, vẫn đăm đăm nhìn vào cô gái trước mắt

Đột nhiên chị ấy cười tươi, chạy vù đến nắm tay tôi lắc lắc

"Đây rồi, đây rồi, chị tìm em mãi, em dâu "

Hơ hơ, cái quái gì đang diễn ra?

"Hơ hơ, em có người yêu đâu mà chị nói vậy? Lại còn em dâu? Chị nhầm người rồi"

"Ơ, thế thằng bé chưa tỏ tình với em à? Được rồi, chị sẽ xử lí nó" Mai có vẻ tức giận, quay sang lườm Khánh

"Mà em cứ gọi chị là Mai nhé!, thôi chị về đây"

Tôi đứng ngơ ra như ngỗng, cô ấy là ai? ôm? em dâu? tỏ tình? Tôi chả hiểu cái mô tê gì cả, hức

******

Mai đang vui lắm, vậy là đã tìm thấy em dâu rồi, xinh xắn đáo để, đáng yêu nữa chứ, vậy mà thằng Khánh em cô còn chưa tỏ tình với nó, cái thằng này, dại gái lắm, đến lúc con bé cưới thằng khác rồi ngồi đấy mà khóc, cái thằng, con trai gì mà toàn nhờ cả vào chị, nhờ chị bày cách cho, haizzz, mà thôi, thấy em dâu hoàn hảo vậy cô cũng thấy vui, cười tươi như hoa

Cô không để ý có người con trai đứng đó chết lặng, mặt nhăn như khỉ, lẩm bẩm

"Cha bố nó, vừa mới ra đường đã nhọ như chó, gặp phải một con thần kinh từ trại tâm thần đi ra"

Mai nghe thấy, cô có thính giác rất tốt, nhìn quanh một hồi, cả cái vỉa hè có mỗi mình cô với người con trai đang chửi, vậy là hắn... hắn chửi cô

"Này anh kia, cha mẹ không cho anh học hành đàng hoàng hả? Về nhà mà học chữ lại đê? Ra đường chửi người ta nghe thành chó sủa không chừng " Mai hất hàm nói

Cái gì? Chó? Anh đây là người có học thức đàng hoàng nha, chết tiệt, con điên kia nghe thấy rồi, CHẠY

Nghe vậy, Quốc cắm đầu cắm cổ chạy

"Á à, chửi người ta không xin lỗi, hôm nay ta vui nên tha cho ngươi đấy, lần sau đừng để tao thấy mặt mày, tên chết bầm " Mai lầm bầm

Có gặp lại nhau không? Chờ chap sau nghen!
Bình Luận (0)
Comment