Ngỡ Là Đơn Phương

Chương 19

Tôi giật bắn mình khi nghe cậu nói.

Đừng rời xa tớ??

Trong đầu tôi bỗng chốc nghĩ đến ba trường hợp:Một là do Khánh uống rượu say,không làm chủ được lời nói

Hai là người con gái mà Khánh nói đến ắt hẳn là người quan trọng của cậu ấy.Vậy ai tên Bảo Nhi nhỉ?Cái tên giống tên tôi thật đấy

Ba là... cậu ấy đang nói đến tôi

Nghĩ đến đây, tôi lắc đầu nguầy nguậy,sao có thể là tôi được chứ?

Trong khi tôi đang suy nghĩ thì chị Mai bước vào, cười tươi hỏi:

-Bảo Nhi ăn cam đi em

Chị ấy thân thiện quá, chẳng giống như ai đang nằm trên giường kia

-Dạ,em cám ơn_Tôi đáp rồi ngập ngừng hỏi_....Chị Mai ơi, Khánh, Khánh, cậu ấy có quen ai tên Bảo Nhi không chị?

Mai hơi nhíu mày, thằng em cô có bao giờ biết ai ngoài em dâu cô chứ?

-Thằng Khánh có bao giờ chơi với ai ngoài em đâu?Mà nó cũng chỉ biết con gái tên Bảo Nhi là em thôi mà

Tim tôi đập lỡ nhịp,vậy,vậy là.....

-Mà sao em lại hỏi vậy?_Mai ngạc nhiên hỏi

-ơ,em...em_Tôi ấp úng, định không nói nữa,nhưng nghĩ lại,chị ấy là con gái, vả lại tâm sự với chị ấy cũng tốt ấy chứ,thế là tôi kể cho chị ấy nghe

Nghe xong, chị ấy nói một câu mà tôi càng nghe càng không hiểu

-Đàn ông khi say sẽ nghĩ tới người phụ nữ họ yêu nhất, phụ nữ khi say sẽ nghĩ tới người đàn ông họ hận nhất,em hiểu chứ?

Tôi lắc đầu, không hiểu, càng nghĩ càng không

Mai nhăn mặt, mũi thở phập phồng, con bé này, sao mà ngốc thế chứ?Đã gợi ý đến thế rồi mà không nghĩ đến thằng Khánh thích con bé,hừ,bực chết mà.

Còn thằng Khánh nữa,nhút nhát chết được,sao không tỏ tình luôn cho rồi, còn bày đặt uống rượu,thế là Hải Đăng phải gọi điện cho con bé,vừa phiền phức cho em dâu của cô chứ.Đàn ông con trai gì mà yếu đuối,một tí đã nản rồi....hừ

Bực quá hóa giận, Mai gào lên

-Thằng Khánh nó không thích ai hết đâu em, em đừng có lo, nó mà làm phiền em nữa chị đánh chết nó.

Tôi có chút hoảng sợ khi thấy bộ dạng của chị Mai lúc này,càng lúc chị càng dữ dằn

-Thôi, chị đưa em về nhé,cũng muộn rồi_Nhìn khuôn mặt tái mét của Bảo Nhi, Mai dừng lại

-ơ...dạ,vâng_Tôi hoàn hồn

Trên xe ô tô, chị hỏi tôi

-Em thích gấu bông không?_Con bé đáng yêu vậy chắc thích những thứ như thế,Mai nghĩ

-Em có_Tôi sực nhớ hồi nhỏ mình rất thích ôm gấu bông ngủ

Mai nở nụ cười, bước đầu tiên đã hoàn thành

--------------------------------------------------

Sáng hôm sau, tôi vào lớp đã thấy mừng

Khánh đi học rồi

May quá

Vẫn cái bộ dạng điềm tĩnh và khuôn mặt lãnh đạm ấy

Tôi nhắm mắt, mở mắt..... vẫn là cái thứ đó

Con..... con gấu bông

Tôi suýt nữa định đi khám mắt luôn í,cái đó...cái đó

Không bao giờ tôi nghĩ đến

Một người lạnh lùng như Khánh mà lại mang gấu bông đi học?

Chẳng lẽ....tặng bạn gái à?

-Bảo Nhi, tặng cậu _Khánh giơ con gấu bông màu hồng xinh xắn

Cậu ấy nói giọng điềm nhiên mà tôi thì vô cùng vô cùng shockkkkkkkkkk

-Sao? Không thích à?

Tôi lại mường tượng đến cái ngày cậu ấy giận và tránh mặt tôi cả buổi, thế là tôi không do dự nữa mà cầm lấy nó ngay

-Cám ơn cậu_Tôi lí nhí đáp

May mà hôm nay tôi đến sớm,nếu không thì gặp phải mấy đứa lớp tôi, chúng nó lại xuyên tạc thành tình yêu cho mà xem

-Chiều nay bù phụ đạo nhé

Tôi gật đầu

Cho dù tôi không muốn nghĩ đến nhưng nó cứ hiện ra trong đầu tôi câu hỏi

Tại sao cậu ấy thay đổi nhanh thế chứ?

---------------------------

Hôm qua, lúc Khánh tỉnh dậy

-Mày còn không mau ngồi dậy uống canh lấy lại sức, hừ, con trai gì mà nhút nhát.....Mày mà cứ như vậy thể nào mày cũng mất vợ như chơi_Mai quát ầm lên, cô đã chọn Bảo Nhi làm vợ Khánh từ lâu rồi

-ý chị là sao?_Khánh hỏi, Nhi chưa thích ai mà

Bực mình quá, Mai bịa

-Hôm qua, có cái tên con trai nào đó mang nhẫn kim cương cầu hôn nó kia kìa,con bé chưa trả lời nhưng chưa chắc đã không đồng ý... hừ 

Trái tim Khánh nhói lên từng hồi, chắc là cái tên Sơn kia rồi, sao hắn dai như đỉa vậy

Còn nữa,hắn đã cầu hôn rồi sao?Sao nhanh vậy?Không,bây giờ cậu phải phấn trấn lên để cướp lấy cô ấy,đúng,không thể để cô ấy rơi vào tay người khác.

-Con bé thích gấu,mày muốn làm gì thì làm

Vậy là trong đêm, Khánh mua...một trăm con gấu, rồi cuối cùng chọn gấu màu hồng(vì không biết Bảo Nhi thích loại nào
Bình Luận (0)
Comment