Ngỡ Là Đơn Phương

Chương 9

Đầu tôi đang mông lung lắm, chẳng biết làm thế nào nữa, Khánh bảo tôi sẽ là bạn thân của cậu ấy, có thật không? hay chỉ là.... nói cho vui?

Thôi kệ vậy. Đã lỡ đồng ý rồi thì chơi đến cùng thôi

Gần hết tiết cuối, tôi đã nghe thấy tiếng nói, hét to nữa, tôi thầm rủa con gái ở cái trường này, hét cứ như là gặp Idol không bằng, mà.... chắc là nhân vật đẹp trai, nhà giàu gì đó

Brum Brum

Tiếng xe mô tô đang rất gần...... rất quen

Khánh dừng bút lại, cười nửa miệng:"Hành động rồi à?"

-Bảo Nhi _ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói

Biết ngay mà, là anh hai tôi

Mà đã hết giờ đâu, anh muốn trở tôi về thì phải đợi hết tiết chứ

-Bảo Nhi, em ra gặp người quen kìa _Thầy Hưng -gvcn lớp tôi gọi tôi với giọng bực bội, cũng phải thôi, thầy đang say sưa giảng bài, mà bị chen ngang. Hỏi xem có bực không?

-Dạ

Tôi bước ra ngoài cửa, chả thấy người đâu, mà chỉ thấy hoa che hết mặt

-Anh tặng em hoa làm gì? _ tôi nhìn anh

-Bé cưng của anh. Sắp về chưa? anh đón em đi ăn chưa _Quốc cố tình nói to để người nào đó trong lớp nghe thấy

Đóng kịch vừa vừa thôi chứ, cái giọng anh ngọt quá

-Em sắp xong. Đợi em nhé

-Ừ, mà cưng lại đây anh bảo cái này

Tôi nghe theo lời anh, lại gần anh, chưa gì thì anh đã

CHỤTTTTTT

Anh thơm má tôi, chu miệng ngân thật dài. Anh em thì thơm má cũng được thôi, nhưng nếu người khác không biết là anh em thì..... rất dễ bị hiểu lầm

Tôi không nói gì. Anh bảo tôi đóng kịch xem Khánh thật sự có thích tôi không? Dù tôi biết điều ấy chả thể nào xảy ra

Lằng lặng bước vào lớp. Thầy Hưng đã nhìn tôi một cái cháy mắt

-Bảo Nhi, lần sau mà có bạn trai thì đừng có tình cảm ở nơi công cộng thế này

Cả lớp xì xào hẳn lên, cũng phải thôi, anh hai tôi là hotboy, nếu nói về tài năng thì chả kém ai, độ đẹp trai cũng có thể nói là.... ngang Khánh

Khánh biết là có thể Quốc chỉ muốn chơi đểu cậu thôi, nhưng sao cậu cứ bực mình thế nhỉ? Còn cả Nhi nữa, sao không phản kháng lại, chẳng lẽ Nhi.... cũng?

Anh tôi vẫn đợi ở ngoài, lúc tôi đến gần xe mô tô của anh, đã thấy anh gạt chân trống xe máy lên rồi, ôi sao mà lại lãng mạn quá đi

Anh cài mũ bảo hiểm vào cho tôi với nụ cười không thể tươi hơn được nữa

-Cưng muốn ăn ở đâu

-Ăn ở đâu cũng được

Anh chở tôi vào nhà hàng, như thấy bóng người quen thuộc, anh lấy hộp, mà là hộp đựng nhẫn

Nhẫn này..... là của mẹ

-Á á, anh được lắm, dám lấy nhẫn ngọc của mẹ mang đi linh tinh à????

Anh liền bịt mồm tôi lại, quì xuống đối diện tôi, nói:

-Làm bạn gái anh nhé

Anh tôi làm cái gì vậy trời? Bao nhiêu người đang nhìn kìa

Hưm. Chết, có ai đó đang nhìn, rất quen thuộc

Ánh mắt này? Là Khánh sao?

Thì ra là vậy, anh hai tôi lấy nhẫn của mẹ ra tỏ tình với tôi vì đã biết trước Khánh đã đi theo

Nên làm sao đây, nếu từ chối sẽ làm hỏng kế hoạch của anh hai, còn nếu đồng ý, thì liệu Khánh có..... ghen không?

Hahaha, tức cười thật, Khánh chưa bao giờ thích tôi. Mấy lần cậu ấy tốt với tôi, chỉ là tôi đã giúp cậu ấy thôi, tôi đang mơ tưởng hão huyền gì đây, chắc cậu ấy chỉ là cảm xúc muốn tốt với ai đó nên mới làm vậy , vậy thì tôi nên quyết định thôi, Khánh không yêu tôi, đằng nào thì tôi cũng đơn phương cậu ấy ba năm rồi, dù chưa một lần nào bày tỏ, nhưng thôi, tôi sẽ chúc phúc cho cậu ấy với người con gái khác và tôi..... sẽ tìm người yêu, tôi chán ghét cái cảnh đơn phương kinh khủng

-Em.....

-BẢO NHI

~~~~~~~~~~~

Chà chà, viết đến đây thôi nhé, các bạn đoán xem ai đã gọi nữ chính của chúng ta, nếu đúng thì đăng chương mới nghe
Bình Luận (0)
Comment