Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn Cá

Chương 18

Hôm nay tan học, hiếm khi Tống Thanh Yến có thời gian đến cổng trường đón Ninh Uyển.  

Bình thường anh bận làm thêm và việc trường lớp, thường chỉ ghé ngõ Ngô Đồng vào tối muộn, nấu cho cô một bữa, nhìn cô đi ngủ rồi mới rời đi.  

“Thanh Yến, hoạt động này…”  

“Phiền cậu dọn nốt.”  

Tống Thanh Yến cầm một chồng tài liệu, lật sơ qua, xác nhận không có vấn đề rồi đưa cho bạn cùng lớp: “Gần xong rồi, mình có việc, đi trước đây.”  

Người bạn nhận tài liệu: “Gấp thế à?”  

“Ừ, đi đây.”  

Còn sớm, anh quyết định gặp Kỷ Uyên Hạc một lát.  

Thật ra Tống Thanh Yến chẳng có nhiều bạn, đa số chỉ là quen biết xã giao, cùng lắm dừng ở mức bạn cùng lớp.  

Với những người thân hơn, anh cũng ít tụ tập.  

Kỷ Uyên Hạc chạy ra, còn hơi thở d.ốc: “Sao tự dưng tìm tôi? Có chuyện gì à?”  

Tống Thanh Yến cười: “Không có gì, tìm cậu tán gẫu thôi.”  

“Điên à. Không nói qua điện thoại được sao?”  

Kỷ Uyên Hạc thấp hơn Tống Thanh Yến, khoác vai anh, kéo đi về phía trước, hơi khó nhọc: “Thật sự không có chuyện gì à?”  

“Tôi có thể có chuyện gì, chỉ qua thăm cậu thôi.”  

“Tống Thanh Yến.”  

Anh đáp: “Sao?”  

Kỷ Uyên Hạc buông tay, cười khẩy: “Nhớ tôi thì nói thẳng ra.”  

Anh chẳng thèm để ý cái kiểu đùa cợt của Kỷ Uyên Hạc, đổi chủ đề: “Gần đây tôi giúp một người bạn trông… cũng không hẳn là trẻ con. Một học sinh cấp ba.”  

Thiếu niên ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cảm thấy nếu mình có em gái thì tốt biết bao.”  

Kỷ Uyên Hạc không đáp.  

Cậu kéo Tống Thanh Yến đi mua hai que kem, tự mở một que ăn, bị lạnh đến nghiến răng: “Hồi chúng mình ở cô nhi viện, tôi đã nghĩ thế rồi. Giờ cậu mới muốn có em gái à.”  

Tống Thanh Yến cười: “Giờ cậu có chưa?”  

“Chưa, mẹ tôi sinh em trai. Suốt ngày phá phách.”  

Kỷ Uyên Hạc hết lạnh miệng lại cắn một miếng kem to: “Có lúc cảm thấy, đúng là em trai ruột của tôi.”  

Tống Thanh Yến đáp: “Chứ còn gì nữa? Hai người cùng sổ hộ khẩu mà.”  

“Ê, A Yến.”  

“Hả?”  

“Cậu có bao giờ nghĩ về hình dáng bố mẹ ruột của mình không?”  

Câu hỏi này, trong những ngày đêm ở cô nhi viện, không biết hai người đã nói bao nhiêu lần. Hôm nay trời hơi nóng, que kem trong tay họ đã bắt đầu tan.  

“Đi đây, tôi phải đi đón người.”  

Khi Kỷ Uyên Hạc phản ứng lại thì Tống Thanh Yến đã đi về hướng ngược lại.  

“Tống Thanh Yến, cậu bị điên à! Gọi tôi ra chỉ nói có hai câu này!”  

Anh không quay đầu, giả vờ không nghe thấy, bước tiếp.  

— Cậu có bao giờ nghĩ về hình dáng bố mẹ ruột của mình không?  

— Tất nhiên là có.  

Tống Thanh Yến thở dài, anh từng ghép hình dáng của nhiều người, cố tạo ra một bố mẹ hoàn chỉnh cho mình.  

Nhưng những mảnh vỡ ấy chẳng thể hòa hợp.  

Chúng tụ lại rồi vỡ tan trong đầu.  

Anh vẫn không thể tạo ra bố mẹ chỉ thuộc về mình.  

Khi Ninh Uyển tan học, cảm xúc của anh vẫn chưa ổn định. Cho đến khi cô nhóc đeo cặp, nhảy chân sáo đến bên anh, nở nụ cười rạng ngời: “Anh Thanh Yến!”  

Nụ cười ấy như mặt trời mùa hè.  

Sáng chói rực rỡ.  

“Hôm nay anh không bận à?”  

Tống Thanh Yến nhận lấy cặp của cô: “Ừ, hôm nay không có việc.”  

“Hôm nay Uyển Uyển ở trường thế nào?”  

“Cũng ổn, hôm nay tốt hơn hôm qua một chút. Thầy giảng bài hôm nay em hiểu hết, còn giải được hai bài toán hôm qua không làm được. Hôm nay em còn xem đề của lớp tự nhiên, may mà hồi đó không chọn học tự nhiên…”  

Ninh Uyển bên cạnh anh líu lo, kể những chuyện anh không biết.  

Trong khoảnh khắc này, Tống Thanh Yến bỗng cảm nhận được chút ấm áp.  

Như đến từ gia đình.  

Cô như người thân của anh, kể những chuyện chỉ chia sẻ với người nhà.  

Tống Thanh Yến dịu giọng: “Đề của họ khó lắm à?”  

“Khó kinh khủng! Anh Thanh Yến, hồi trước anh học xã hội hay tự nhiên?”  

“Tự nhiên.”  

Tống Thanh Yến vẫy một chiếc taxi: “Vì xã hội phải học thuộc nhiều, anh không nhớ nổi.”  

Ninh Uyển ngẩn ra: “Anh cũng có thứ không giỏi à…”  

“Tất nhiên, anh đâu phải thần tiên.”  

Tống Thanh Yến cười, vỗ lưng Ninh Uyển: “Lên xe đi.”  

“Ơ? Đi đâu thế ạ?”  

“Sân bay, Ninh Cận sắp về.”  

“Anh trai em về thật à!? Thật không? Sao anh ấy không nói với em!?”  

Ninh Uyển vừa ngồi vào ghế sau đã nhận được tin động trời, suýt nữa bật dậy. Tống Thanh Yến giật mình, khi bình tĩnh lại thì bất đắc dĩ mỉm cười: “Thật mà, sáu giờ tới. Muốn cho em bất ngờ nên không nói.”  

“À, Vậy giờ em gọi cho anh ấy được không?”  

Hỏi xong, Ninh Uyển lập tức nhận ra: “Không được không được, anh ấy đang trên máy bay, không nghe được.”  

Một đôi tay bỗng đặt lên lưng cô, vỗ nhẹ. Tống Thanh Yến cười, mắt cong cong, cả người dịu dàng.  

Ninh Uyển không hiểu sao mình lại nghĩ đến từ “dịu dàng” để tả Tống Thanh Yến lúc này.  

Dịu dàng.  

Nhưng lại thấy thật quá đỗi phù hợp.  

Hoàng hôn ngay ngoài cửa sổ xe, chiếu lên người ấm áp, Tống Thanh Yến cũng vậy. Chàng trai ngồi cạnh cô chẳng bận tâm cô hét to, chỉ thuận theo cô, trên mặt còn giữ nụ cười.  

Ninh Uyển hắng giọng, cảm thấy mặt hơi nóng.  

“Em chỉ là… chỉ là biết anh trai về nên mới, mới…”  

“Anh biết.”  

Tống Thanh Yến nói: “Em chỉ lâu rồi không gặp anh ấy, biết anh ấy sắp về nên phấn khích thôi. Anh hiểu mà.”  

“Ừm… anh Thanh Yến.”  

“Sao thế?”  

Ninh Uyển bỗng nhớ lời Tống Thanh Yến nói trước khi lên xe: “Anh thật sự không học thuộc được mấy môn xã hội à?”  

Tống Thanh Yến nhất thời không theo kịp mạch suy nghĩ nhảy cóc của cô, nhưng vẫn trả lời: “Ừ… mấy thứ thơ văn cổ, nhìn là đau đầu.”  

“Chính trị cũng thế à?”  

“Càng đau đầu hơn.”  

Ninh Uyển không nhịn được, ngả người vào ghế cười sảng khoái: “Ha ha ha, vậy anh Thanh Yến, lúc học thuộc công thức toán thì có đau đầu không?”  

Tống Thanh Yến quay mặt đi: “Khụ…”  

Anh hơi ngượng, nhưng vẫn trả lời Ninh Uyển: “Mấy cái đó thì ổn, không đau lắm. Làm bài còn thoải mái hơn học thuộc.”  

Ninh Uyển vẫn cười, Tống Thanh Yến quay lại nhìn cô, như bị lây niềm vui cũng cười nói: “Hồi đó thơ văn cổ cứ không thuộc nổi, còn bị phạt chép ‘Ly Tao’ năm mươi lần. Cuối cùng vẫn không thuộc hết.”  

Tống Thanh Yến lúc này trong mắt Ninh Uyển khác hẳn những lúc khác.  

Cô cảm thấy Tống Thanh Yến này như con người thật của anh, cười rất rạng rỡ, giống lúc Ninh Cận xem phim hài, mắt cong thành đường chỉ.  

Cũng biết đùa, tự giễu bản thân hồi trước.  

Khác với Tống Thanh Yến thường ngày.  

Cô thấy Tống Thanh Yến trước đây như bị kìm nén, như gánh nhiều trọng trách. Nhưng Tống Thanh Yến lúc này lại rất thoải mái.  

Ninh Uyển ngẩn ra, cô bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.  

Cô muốn Tống Thanh Yến mãi mãi không có gánh nặng, vui vẻ như bây giờ vậy.

Bình Luận (0)
Comment