Ninh Cận về được hai ngày rồi lại vội vàng bay về trường. Cuối cùng Tống Thanh Yến cũng nghỉ việc ở quán đồ nướng, chuyển sang một công việc part-time khác.
Ninh Uyển chưa kịp hỏi đó là việc gì.
Bài vở ở trường ngày càng nặng, thầy cô đứng trên bục nhấn mạnh về kỳ thi giữa kỳ. Trời càng ngày càng nóng, học sinh dưới lớp ngủ gà gật cả đám.
Khi chuông tan học vang lên, Ninh Uyển vỗ má, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc này là tiết đầu buổi chiều, chẳng có mấy người.
Khi cô cúi xuống rửa mặt, bỗng nhiên bị người khác ấn mạnh vào gáy cô, đẩy thẳng đầu cô vào dòng nước. Nước lạnh ngấm qua sợi tóc, chảy xuống mặt, Ninh Uyển run lên, cố giãy giụa ngẩng đầu.
Nhưng bàn tay đó càng siết chặt, thậm chí còn thêm một tay nữa.
Thậm chí cô không mở nổi mắt, chỉ nghe tiếng nước chảy bên tai.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng đôi tay đó mới rời khỏi gáy cô. Ninh Uyển nhắm mắt, cuối cùng thoát khỏi dòng nước.
Tóc cô đã ướt sũng, nước nhỏ giọt tí tách.
Vòi nước trên bồn rửa vẫn chảy, nhưng xung quanh chẳng còn ai ngoài cô.
Cô hơi hoảng hốt, ngơ ngác nhìn quanh, cố tìm thủ phạm. Trong đầu hiện lên từng cái tên.
Là ai?
Ninh Uyển lấy giấy vệ sinh từ túi, chậm rãi lau tóc. Đồng Niệm An hay ai khác?
Cô không đoán ra.
Đồng Niệm An có mâu thuẫn với cô nhưng hẳn không đến mức này.
Khi vào lớp, giáo viên đã bắt đầu dạy. Nghe tiếng xin phép, giáo viên hơi mất kiên nhẫn, nói vào đi. Thấy bộ dạng Ninh Uyển lại ngẩn ra: “Sao ướt hết thế?”
“Em buồn ngủ quá, không cẩn thận ngã vào bồn rửa.”
Giáo viên nhíu mày, có lẽ chưa từng nghe ai ngã đầu vào bồn rửa mà ướt thế này: “Sao lại buồn ngủ thế, về chỗ trước đi.”
Cô đã đổi bạn cùng bàn mới từ lâu, Trương Tĩnh ngồi không xa. Lúc này cô ta đang nghển cổ nhìn cô.
Ninh Uyển chạm mắt cô ta, cũng chẳng buồn quan tâm biểu cảm của cô ta. Chỉ liếc qua rồi về chỗ lấy sách bắt đầu nghe giảng.
Lâm Chi Hứa đưa cho cô một chiếc khăn tay từ phía sau: “Chuyện gì thế? Cậu mau lau đi, đừng để cảm. Mùa hè bị cảm khó chịu lắm.”
Ninh Uyển cười gượng: “Chỉ là không cẩn thận, cảm ơn cậu.”
Cô bạn phía sau vô tư kêu lên rồi lo lắng nói: “Lát tan học mình đi tìm máy lần máy sấy tóc sấy cho cậu nhé?”
Ninh Uyển lắc đầu: “Tan học chắc cũng khô rồi. Tìm máy sấy chắc không kịp về lớp. Không cần đâu.”
“Ừ, được.”
Bạn cùng bàn của Lâm Chi Hứa là một nam sinh, lúc này cười khẽ trêu Ninh Uyển: “Mới học kỳ hai lớp mười mà cậu đã tự hành mình thế, đến lớp mười hai biết làm sao?”
Lâm Chi Hứa liếc cậu ta, đẩy vai: “Cút cút cút, liên quan gì đến cậu.”
Ninh Uyển nghe rõ nhưng không quay lại.
Ánh mắt xung quanh không ngừng lướt qua, cô mím môi, cúi đầu ghi chép, cố tình lờ đi những ánh mắt ấy.
Tất nhiên cũng lờ luôn ánh nhìn cười như không cười từ phía sau của Đồng Niệm An.
Đồng Niệm An bóc giấy kẹo cao su, cô bạn thân bên cạnh che miệng hỏi cô ta: “Cậu làm à?”
Ném kẹo cao su vào miệng, nhai rôm rốp: “Không phải mình, Trương Tĩnh làm.”
“Trương Tĩnh? Cô ta dám làm mấy chuyện này à?”
“Sao không dám? Mua cho cô ta cái túi hàng hiệu là cô ta làm ngay.”
Cô bạn kia cười, cầm bút vẽ bậy lên sách: “Cậu đúng là cao tay.”
Hôm nay đến lượt Trương Tĩnh trực nhật, Đồng Niệm An rảnh rỗi ngồi trên bục giảng chờ.
Chân cô ta đung đưa bên mép bục. Đồng Niệm An liếc lớp học trống, bỗng nghĩ ra gì đó, cô ta mở lời: “Tĩnh Tĩnh.”
Trương Tĩnh dừng tay, nhìn sang.
Đồng Niệm An cười ngọt ngào: “Cậu có muốn làm chút gì đó kí.ch thích không?”
Trương Tĩnh chợt nhớ cảnh trong nhà vệ sinh hôm nay, khi cô ta ấn gáy Ninh Uyển, mạnh mẽ đẩy đầu cô vào dòng nước. Ninh Uyển giãy mạnh, cô ta dùng cả hai tay ấn.
Lúc đó tim cô ta đập nhanh nhưng chẳng nghĩ gì.
Tay Trương Tĩnh run bần bật cho đến khi chạy về lớp.
Đồng Niệm An chẳng quan tâm cô ta có trả lời hay không, nhảy xuống từ bục giảng, lôi từng cuốn vở bài tập trong ngăn bàn Ninh Uyển ra.
Cô ta chọn hồi lâu, lôi ra một cuốn vở bài tập Ninh Uyển tự mua. Đồng Niệm An không để ý nhiều đến Ninh Uyển, nhưng cô ta có hết các vở bài tập trường phát, chỉ có cuốn này nhìn lạ.
Học sinh tự mua vở bài tập cũng là chuyện thường.
Đồng Niệm An lật vài trang, bên trong chi chít chữ, còn có bút đỏ ghi chú. Cô ta nheo mắt, nhận ra không phải một người chấm.
“Tĩnh Tĩnh, cho tôi mượn cây bút lông được không?”
“À… được, cậu muốn màu gì?”
“Màu tím đi, tôi thích màu tím.”
Sau khi cầm bút xong, Đồng Niệm An vẽ ngay một mặt cười to tướng trên trang đang mở. Hai giây sau lại lật thêm vài trang, dùng tay trái viết chữ “tiện nhân”.
Cô ta gập sách, nhét từng cuốn bài tập trở lại ngăn bàn.
Trương Tĩnh ngẩn ra nhìn, vô thức hỏi: “Chỉ vẽ cuốn này thôi à?”
Đồng Niệm An trả bút: “Ừ. Bộ cậu muốn vẽ cả lên vở trường phát à?” Cô ta lườm: “Mấy cuốn đó trường thu lại, thầy cô thấy thì sao?”
“Thế… cô ấy… như thế cô ấy sẽ không mách thầy cô à?”
“Hôm nay cô ta thê thảm thế, cậu thấy cô ta mách thầy cô chưa? Cô ta còn chẳng biết ai làm, mách thầy cô thế nào? Thầy cô tin nổi không?”
Đồng Niệm An tặc lưỡi: “Bình thường cậu học giỏi thế, sao đến chuyện này lại ngu vậy?”
Trương Tĩnh gãi gáy, cúi đầu quét sàn.
Cô ta đưa tay ấn lồng ng.ực đập thình thịch, không biết mình đang hoảng cái gì. Lát sau lại tự an ủi trong lòng, sẽ không bị phát hiện đâu. Nếu bị phát hiện thì sao? Tất cả những chuyện này là Đồng Niệm An làm, là Đồng Niệm An làm, liên quan gì đến cô ta.
“Hôm nay cậu về giúp việc nhà à?”
Trương Tĩnh giật mình, xếp gọn dụng cụ vệ sinh: “Ừ, nhà tôi buôn bán bận lắm.”
Cô ta không nói dối, gần đây trời nóng, khách đến ăn tráng miệng, uống nước lạnh đông hơn. Nhà chỉ có một nhân viên, tính cả mẹ cô ta cũng không xoay xở nổi.
Đồng Niệm An gật đầu, cũng không ép: “Được. Vậy hôm nay tôi tự đi xem túi, tiện chọn cho cậu một cái. Không được chê xấu nghe chưa?”
Trương Tĩnh cười, khoác tay Đồng Niệm An, đi cùng cô ta ra ngoài: “Tất nhiên không rồi, An An tốt nhất mà.”