Việc sắp xếp lại các công thức toán cấp ba và ghi chú đã ngốn gần cả đêm của Tống Thanh Yến. Khi xong xuôi đã hơn bốn giờ sáng, ngủ chẳng được bao lâu, anh dứt khoát mang theo vở đến ngõ Ngô Đồng, tiện đường mua ít đồ ăn sáng cho Ninh Uyển.
Sáng nay khi cô nhóc xuống lầu thấy anh, cô ngẩn ra: “Anh Thanh Yến?”
Tống Thanh Yến đáp, bày đồ ăn sáng ra từng món: “Sửa soạn xong chưa? Ăn sáng đi, anh mua mấy món em thích.”
“À, vâng. Sao hôm nay anh đến sớm thế?”
“Già rồi, ngủ ít.”
…?
Ninh Uyển nhìn anh: “Anh, giờ anh đã bắt đầu chê mình già à? Thế anh trai em trong mắt anh chẳng phải thành ông cụ rồi.”
Chàng trai cúi đầu cười, lấy từ túi ra một cuốn vở bài tập mới và cuốn sổ anh chuẩn bị cả đêm: “Cho em cái này.”
“Là gì ạ?”
“Hôm qua A Cận nói về chuyện vở bài tập, anh đoán có lẽ là cuốn này. Tối qua đi ngang hiệu sách chưa đóng cửa, anh vào mua một cuốn.”
Ninh Uyển ngậm ống hút đậu nành, ngẩn ngơ nhìn cuốn vở mới trước mặt. Y hệt cuốn bị vẽ bậy ở trường, giống từng chi tiết.
Trên cuốn vở bài tập là một cuốn sổ tay.
Cuốn sổ kiểu cũ không biết từ thời nào.
Ninh Uyển chậm rãi chạm vào cuốn sổ: “Cái này là gì ạ?”
Tống Thanh Yến nói: “Ghi chú anh sắp xếp cho em.”
Cô mở ra xem, là nét chữ của Tống Thanh Yến. Chữ anh sạch sẽ, sắc nét, ngay ngắn. Mở đầu là các công thức toán lớp mười, bên trên còn kèm ghi chú. Tiếp theo là lớp mười một rồi lớp mười hai.
Mỗi công thức quan trọng đều có ví dụ kèm giải thích chi tiết của anh.
Giọng anh vẫn vang lên—
“Môn toán của em hơi yếu, gần đây làm bài cũng vất vả. Chắc thầy cô dạy nhanh quá. Anh nghĩ làm cái này sẽ giúp được em.”
Ninh Uyển ngắt lời: “Cảm ơn anh.”
Cô nhóc cúi đầu, Tống Thanh Yến không thấy biểu cảm của cô, chỉ nghe giọng cô gần như nghẹn ngào: “Cảm ơn anh.”
Hiếm ai làm được đến mức này cho cô.
Ngoài Ninh Cận thì không còn ai khác.
Ninh Uyển nhìn cuốn sổ, không dám chớp mắt, sợ nước mắt rơi. Cô nghĩ: hóa ra có một ngày, ngoài Ninh Cận, cô cũng cảm nhận được sự quan tâm, cảm nhận được sự để ý từ một người khác.
Cô nghe thấy tiếng chàng trai bên cạnh thở dài.
Tống Thanh Yến vươn tay, nhẹ nhàng chỉnh lại đầu cô: “Sao khóc rồi?”
Anh lấy hai tờ giấy, lau mi mắt cho cô: “Đừng khóc nữa, sáng sớm đã khóc, nếu nước mắt là ngọc trai, Uyển Uyển làm rơi nhiều quá rồi.”
Cô bỗng nhớ những ngày nhỏ khi Ninh Cận dỗ cô.
Anh ấy cũng lau nước mắt cho cô, nói đừng làm rơi ngọc trai nữa.
Ninh Uyển gọi anh: “Anh.”
“Sao?”
“Anh sẽ luôn ở đây chứ?”
Tống Thanh Yến nhìn cô, thời gian như kéo dài mãi lại như ngừng trôi. Ninh Uyển tưởng anh sẽ không trả lời, nhận giấy từ tay anh, áp vào mi mắt.
“Sẽ.”
Tống Thanh Yến trả lời cô.
Anh nói sẽ, không như lần trước khi cô hỏi câu tương tự. Ninh Uyển nhớ hôm đó Tống Thanh Yến trả lời, anh chỉ nói chuyến tàu không thể dừng mãi.
Cô ngẩng lên nhìn anh, mắt còn đỏ.
Lần này thì sao?
Chuyến tàu sẽ dừng lại chứ?
“Ăn sáng đi, lát anh đưa em đến trường.”
…
“Mấy người đang làm gì? Vẽ gì lên bàn Ninh Uyển thế?”
Lâm Chi Hứa không quen mấy người trong lớp, chắc từ lớp khác đến. Hôm nay cô ấy dậy sớm, quyết định đến lớp sớm. Lớp còn vắng, vừa vào đã thấy vài cô gái vây quanh bàn Ninh Uyển, dùng son môi vẽ gì đó.
“Chậc.”
Một cô gái ngẩng lên liếc cô khó chịu, rồi cúi xuống vẽ tiếp.
Lâm Chi Hứa xông tới đẩy họ ra.
“Mấy người lớp nào? Đến đây làm gì?”
Cô ấy đứng trước bàn Ninh Uyển, nhìn họ hỏi.
Cô gái bị đẩy ra lại tặc lưỡi, đứng trước mặt cô vung vẩy cổ tay. Lâm Chi Hứa nhìn, thấy móng tay cô ta được làm rất đẹp.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay xinh đẹp ấy giáng xuống mặt cô.
Tiếng vang rất to.
Mặt Lâm Chi Hứa bị đánh lệch sang một bên, đau rát.
Cô gái thu tay, giọng nhẹ nhàng: “Đâu ra mà lắm chuyện, xen vào việc người khác.”
Mấy cô gái đi cùng cười khúc khích.
Cô gái kia vỗ mặt Lâm Chi Hứa: “Lần sau đừng xen vào nữa, không thì vẫn đánh.”
Tiếng bước chân vang lên, họ rời đi.
Lâm Chi Hứa đứng ngây ra, mãi mới nhận ra mình vừa bị tát.
Cô ấy lấy gương nhỏ trong túi soi mặt. Má phải in dấu tay không quá rõ, nhưng có hai vết xước rỉ máu. Chắc bị móng tay cô gái kia cào.
Cô ấy quay lại nhìn bàn Ninh Uyển.
Trên bàn bị người khác viết chi chít bằng son môi.
— Tiện nhân.
— Mặt dày.
— *****, chết đi.
— Đồ kinh tởm.
Như thể đang chửi cả cô, Lâm Chi Hứa cảm thấy mặt đau nhức. Cô ấy lấy giấy vệ sinh, bắt đầu lau bàn.
“Lâm Chi Hứa…?”
Giọng Ninh Uyển vang lên.
Cô bước đến, hỏi mặt cô ấy sao vậy.
Lâm Chi Hứa ngừng tay, lúng túng nhìn Ninh Uyển: “Tớ vừa vào lớp, thấy mấy người vẽ bậy lên bàn cậu. Tớ không quen họ nên đẩy họ, muốn đuổi họ đi. Rồi… rồi…”
Cô ấy nghẹn lời, đưa tay chạm vào mặt mình.
Ninh Uyển nghiêm nghị, cô nói thay Lâm Chi Hứa: “Rồi họ đánh cậu đúng không?”
Lâm Chi Hứa cười gượng, cô ấy lại cúi đầu tiếp tục lau son trên bàn: “Không sao đâu, gần đây cậu đắc tội ai à? Sách bị vẽ, bàn cũng bị vẽ…”
“Cảm ơn cậu.”
Ninh Uyển nói: “Cảm ơn cậu, Chi Hứa.”
Cô nắm tay Lâm Chi Hứa: “Chúng ta đi phòng y tế thôi. Mặt cậu xinh thế, không thể để sẹo được.”
Trên đường hai người đến phòng y tế, Ninh Uyển nói thêm: “Lần sau gặp chuyện này, đừng vì tớ mà ra tay.”
Lâm Chi Hứa ngẩn ra: “Vậy sao được? Chúng ta là bạn mà.”
Thiếu nữ lắc đầu: “Cậu sẽ gặp nguy hiểm. Nếu muốn giúp tớ cũng phải chắc chắn bản thân an toàn đã. Đừng để bị thương thế này nữa.”
Lời này là sau khi cô dùng cặp đập Đồng Niệm An, khi về nhà nhận lỗi với Ninh Cận, Tống Thanh Yến đã nói.
Lúc đó cô vẫn chưa hiểu ý nghĩa lắm.
Cô chỉ nghĩ, khi bạn thân gặp nguy hiểm, mình cứ xông lên là được.
Nhưng hôm nay thấy Lâm Chi Hứa bị thương vì mình, cô chợt hiểu ra.
Khi nhìn bạn vì mình mà bị thương, cảm giác áy náy rất nặng.
“Chi Hứa, cảm ơn cậu coi tớ là bạn.”