Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn Cá

Chương 53

Ninh Uyển nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, trong thời gian đó, Ninh Cận cũng bận rộn lo việc chuyển trường cho cô. Cô gái nhỏ lên tiếng và hai anh em dường như có chút ăn ý ở chuyện này.

Trường THPT số 7 có môi trường và điều kiện tốt, Ninh Cận đã đi lại nhiều lần.

Mọi thứ đang dần tốt lên.

Còn tin tức về Tô Hoài Cẩn mà Ninh Uyển nghe được lần nữa là tin cô ta qua đời.

Hai ngày trước, cô ta đã tự sát.

Cha mẹ nghĩ cô ta đang suy ngẫm hoặc đang giận dỗi.

Không ai gõ cửa phòng cô ta, còn dặn người giúp việc không làm phiền cô chủ. Cuối cùng, người ta phát hiện cô ta nằm trong bồn tắm, máu nhuộm đỏ quần áo trên người.

Lâm Chi Hứa ôm lấy Ninh Uyển, giọng rất nhỏ: “Nghe nói cô ta còn viết thư cho cả hai chúng ta.”

Ngày mai là tang lễ của cô ta.

Hai cô gái nằm trên giường, tựa vào nhau.

Lâm Chi Hứa nói: “Con người thật mong manh.”

Đây không phải lần đầu cô trực tiếp đối mặt với cái chết của người thân quen. Ngày ông nội mất, cô ở ngay bên cạnh nhìn ông mỉm cười với mình rồi bình thản nhắm mắt, không bao giờ tỉnh lại.

Ngủ dài mãi mãi.

“Tại sao cô ta muốn chết?”

Ninh Uyển rúc vào lòng Lâm Chi Hứa: “Mình không biết.”

Cô bỗng nhớ đến Tô Hoài Cẩn thời nhỏ luôn mang chút kiêu ngạo. Chính cô ta tự giam mình, giam trong những ngày phải phân cao thấp với người khác.

Thật ra chẳng có thắng thua.

Những thứ đó chưa bao giờ là cuộc thi.

Là chính cô ta hoặc mẹ cô ta tự đặt ra.

Ngày hôm sau, họ đến dự tang lễ của Tô Hoài Cẩn.

Không biết có đáng buồn hay không, đến tận tang lễ của cô ta vẫn là dịp để gia đình lôi kéo quyền quý. Cha Tô Hoài Cẩn đứng cách đó không xa, cầm khăn tay lau nước mắt, trò chuyện với những gia đình quyền thế trước đây không thân.

“Lâu rồi không gặp.”

Câu này là Đồng Niệm An nói.

Ninh Uyển gật đầu, đặt bó hoa mua sẵn trước bia mộ Tô Hoài Cẩn cùng Lâm Chi Hứa.

Từ trước đó, khi mọi chuyện bắt nạt bắt đầu, Tô Hoài Cẩn từng chặn cô trong nhà vệ sinh, cười nói “lâu rồi không gặp”.

Nhưng giờ Tô Hoài Cẩn lại nằm trong một góc nhỏ bé như vậy.

Thế sự vô thường.

Đồng Niệm An đưa ra hai lá thư: “Đây là hai lá cuối cùng, chị ấy viết cho hai người.”

Cô ta quay đầu nhìn ảnh trên bia mộ: “Cảm ơn hai người đã đến. Tôi và chị Hoài Cẩn đúng là chẳng ra gì, đã làm những chuyện sai trái.”

“Nhưng cảm ơn hai người đã đến tiễn chị ấy.”

Đồng Niệm An định thần, cười với Ninh Uyển: “Trước đây, thật sự xin lỗi.”

Có lẽ lần này chân thành hơn bất kỳ lần nào trước đó.

Ninh Uyển vươn tay ôm cô ta: “Đồng Niệm An, từ hôm nay hãy sống cả phần của cô ấy. Rồi chuộc lỗi thật tốt, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Tôi sẽ không đắm chìm trong đau khổ nữa.

Nhưng cậu cũng phải sống tiếp, đối diện với sự ra đi của bạn thân.

Sống cả phần của cô ấy rồi chuộc lỗi những sai lầm trong quá khứ, đền tội và bắt đầu một cuộc đời mới.

“Tôi sẽ làm được.”

Lá thư Tô Hoài Cẩn viết cho Ninh Uyển rất dài.

Có lẽ khi ngồi xuống viết, cô ta mới phát hiện những ghen tị giấu sâu trong lòng.

“Ninh Uyển, xin lỗi. Bắt đầu bằng lời này, đừng nghĩ tôi giả tạo. Dù tôi đúng là người giả tạo, tôi quen giả tạo trước cha mẹ, người lớn, trước bạn bè. Nhưng trước cậu, tôi để lộ hết sự xấu xa của mình, tôi rất xin lỗi. Tôi làm quá nhiều chuyện sai, chết không đáng tiếc.”

“Hồi cấp hai tôi đi kiểm tra sức khỏe toàn thân, không hiểu sao tôi cũng làm kiểm tra tâm lý. Chẩn đoán trầm cảm và rối loạn lưỡng cực, lúc phát bệnh rất đau khổ. Nhưng cha mẹ tôi không biết, không biết vì họ chẳng bao giờ quan tâm đến sức khỏe tôi hay vì tôi giấu quá giỏi. Sau đó tôi bắt đầu bắt nạt người khác, cũng bắt nạt chính mình. Tôi thích để lại vết thương trên cơ thể mình, cũng không muốn thấy người tôi ghét lành lặn.”

“Thế là nỗi đau của tôi trút lên nhiều người, cậu, Trương Tĩnh, Đồng Niệm An, cả Lâm Chi Hứa. Tôi sớm không phân biệt được đúng sai. Đây không phải lời bào chữa, tôi biết. Ninh Uyển, thật ra tôi không ghét cậu mà ghét những lần mẹ so sánh chúng ta. Không phải lỗi của cậu, là lỗi của tôi. Cậu là một cô gái tốt, hồi nhỏ thế, giờ cũng thế. Có một câu tôi nói sai, cậu không phải đứa trẻ không ai yêu. Cậu có Ninh Cận yêu, có anh trai ở chuyến chơi xuân yêu, có tình yêu của ông nội. Nhưng tôi không có gì cả.”

“Hy vọng sau này mọi thứ của cậu đều tốt đẹp. Tôi sẽ không hại ai nữa, cũng không sống đau khổ nữa. Hy vọng lần sau gặp lại, Tô Hoài Cẩn có thể là một người tốt.”

Có lẽ đến cuối, cô ta vẫn oán hận cha mẹ. Ninh Uyển nhớ lại khoảnh khắc cuối ở tang lễ, mẹ Tô nghẹn ngào nói—

“Tôi không biết sao nó lại hận chúng tôi thế, chúng tôi cho nó tất cả, vậy mà nó không viết cho chúng tôi một lá thư tuyệt mệnh. Tôi nuôi nó bao năm, con gái tôi…”

Tô Hoài Cẩn đáng thương không?

Đáng thương.

Tờ thư được Ninh Uyển vuốt phẳng, đặt trên bàn.

Chuông gió treo ở cửa sổ bị gió thổi, vang lên âm thanh trong trẻo trong phòng.

Ninh Uyển ngẩng đầu nhìn, rất lâu sau cô cất lá thư, đặt dưới đáy tủ sách.

Tạm biệt, Tô Hoài Cẩn.

Tôi tha thứ cho những gì cậu làm, cũng hy vọng lần tới gặp lại, cuộc đời mới của cậu sẽ rộng mở, cậu sẽ là người tốt.

“Uyển Uyển.”

Cửa phòng gõ vang, là Tống Thanh Yến: “Xuống không? Tôi và Ninh Cận chuẩn bị xong rồi. Không phải em muốn đi công viên giải trí lần nữa sao?”

“Đến ngay! Em thay đồ cái đã.”

Tống Thanh Yến cười: “Không vội, các anh đợi em dưới lầu.”

Cuộc đời mới của cậu đã bắt đầu và của tôi cũng đang tiếp tục.

Ninh Uyển đứng dậy, đến tủ chọn quần áo.

Dưới lầu, hai người thong thả. Ninh Cận kê bàn cờ trước cửa sổ, trên bàn là ván cờ vây. Anh ấy cầm điếu thuốc, Tống Thanh Yến ngồi đối diện, tay cầm chén trà.

Tuổi ngoài hai mươi mà trông như ông cụ non.

Ninh Uyển đứng trên cầu thang nhìn hai người, khóe miệng giật giật.

Phí hoài hai… gương mặt.

“Nhanh thế? Đợi tí, đợi tí, anh với Tống Thanh Yến chơi xong ván này đã.”

Ninh Uyển chạy xuống cầu thang, đến trước hai người, ngồi xổm xem bàn cờ. Cô không hiểu cờ vây, nhìn quân cờ chi chít, không thấy manh mối.

Tống Thanh Yến đặt chén trà xuống, kéo ghế thấp qua: “Ngồi cho thoải mái.”

“Cảm ơn anh Thanh Yến, ai thắng?”

Ninh Cận: “Anh chứ, cậu ta là gì mà thắng nổi anh anh anh…”

Tống Thanh Yến giơ tay, cầm quân màu Ninh Cận đang chơi.

Thế là người đối diện đổi giọng: “Cậu ta xứng thắng anh, cậu ta là bố anh.”

“Dậy đi, đừng chơi nữa, chưa thắng ván nào, còn đi công viên không?”

Bình Luận (0)
Comment