Anh đã chuẩn bị tốt mọi thứ từ rất sớm.
Ninh Uyển bắt đầu trở nên luống cuống, Tống Thanh Yến chỉ có chút tài sản ấy, giờ để lại hết cho cô.
Cô bắt đầu không tìm được từ để diễn tả tâm trạng lúc này.
Cô thà chết thay anh.
Ninh Cận xoay tay nắm cửa: “Uyển Uyển?”
Cô cứng nhắc quay lại, đưa tờ giấy trong tay cho Ninh Cận: “Anh…”
Ninh Uyển không nói nổi nữa.
Cô và người yêu chưa bên nhau được một năm, rõ ràng đã trải qua bao khó khăn, vất vả mới đến được với nhau lại gặp những chuyện này.
Mọi thứ đang dần tốt lên.
Anh cũng cảm thấy mình có gia đình, cũng có công ty, bắt đầu có nhiều tiền.
Nhưng ngay cả một căn nhà anh cũng không nỡ mua cho mình.
Vậy mà cứ thế chết một cách vội vã.
Thời gian này Ninh Uyển sống không tốt. Cô như cái xác không hồn, làm mọi việc máy móc. Ở tang lễ Tống Thanh Yến cô cũng không khóc, vô cảm tiếp đãi mọi người.
Cảm xúc thực sự sụp đổ vào năm mới.
Khi Ninh Cận ra ngoài vẫn dặn cô đừng đi lung tung.
Ninh Uyển nghĩ: Giờ lúc nào anh ấy cũng lo cho mình,
Nhưng vẫn muốn năm mới có khởi đầu mới, cô hiếm hoi dậy dọn phòng.
Rồi ở góc phòng, tìm thấy cuốn nhật ký từ lâu.
Nhật ký chỉ có hai trang, viết khi mới gặp Tống Thanh Yến. Cô từng nói mình hay chán, chỉ nhiệt tình ba phút rồi bỏ.
Ninh Uyển ngồi xuống mở nhật ký.
Thế là chữ Tống Thanh Yến xuất hiện.
Nét chữ chàng trai sắc sảo nhưng lời lẽ dịu dàng.
Viết ngay dưới chữ cô.
“Tôi vẫn không biết tên anh ấy là chữ nào… Tôi có cách liên lạc của anh ấy rồi. Anh ấy rất đẹp trai, dịu dàng, lịch sự. Hôm nay là lần thứ hai gặp anh ấy.”
“Tên anh là Tống Thanh Yến. Giờ nhớ chưa? Uyển Uyển, sau này chúng ta sẽ gặp nhiều lần nữa. Chúc ngủ ngon.”
“Đây là tên anh ấy… Tôi nhớ rồi, Tống Thanh Yến. Lần tới tôi cũng muốn gặp anh.”
“Sẽ gặp, chúng ta sẽ gặp nhau. Hôm nay Uyển Uyển làm tốt lắm, bảo vệ bạn bè nhưng lần sau nhớ bảo vệ mình nữa. Chúc ngủ ngon.”
“Tôi có ảnh *****ên của anh ấy… Nhưng chưa kịp nói món anh ấy nấu rất ngon… Anh, ngày nào cũng vui nhé, mong lần tới gặp lại.”
“Ảnh đó mờ rồi, có cơ hội chụp cái mới nhé. Cảm ơn em thích món anh nấu. Anh sẽ vui, em cũng phải vui, lần tới chúng ta vẫn sẽ gặp lại. Chúc ngủ ngon.”
“Hôm nay em không viết nhật ký nhưng anh đến ngõ Ngô Đồng. Lúc đánh game với Ninh Cận, em ngồi cạnh, rất ngoan. Sau này có bài không biết cứ hỏi anh nhé. Chúc ngủ ngon.”
“Hôm nay vẫn không viết nhật ký, anh nghĩ chắc em quên mục tiêu nhỏ của mình. Không sao, sau này anh hoàn thành thay em. Ninh Cận sắp đi rồi nhưng Uyển Uyển đừng sợ. Mơ đẹp nhé, chúc ngủ ngon.”
“Hôm nay anh hứa với em sẽ không để em một mình. Uyển Uyển, anh không nuốt lời, tin anh nhé. Thật ra anh ấy cũng tự trách, áy náy, anh ấy rất yêu em. Anh trai em là người anh tốt. Ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
“...”
Nhật ký viết hết trang này đến trang khác, Ninh Uyển cứ lật từng trang một. Như đang lật lại những ký ức của họ.
"Ngày mai anh sẽ tỏ tình với em, Uyển Uyển. Anh rất hồi hộp nhưng anh nghĩ có lẽ em sẽ đồng ý chứ? Anh đã nhờ rất nhiều người, lén mua thật nhiều hoa, sẽ cắm đầy trên bãi biển. Hoa đẹp hợp với em. Hy vọng mọi chuyện sẽ thành công, nếu không cũng không sao, anh vẫn sẽ thích em. Chúc ngủ ngon."
"Thành công rồi, chúng ta đã ở bên nhau. Khá hồi hộp, anh cũng cảm thấy không thật lắm. Uyển Uyển, anh yêu em. Đây là sự thật, anh yêu em. Mong ngày mai thức dậy, chúng ta vẫn còn bên nhau. Chúc ngủ ngon."
“...”
“Gần đây anh luôn cảm thấy bất an, có lẽ ngày đó sắp đến rồi. Uyển Uyển đừng sợ, lần này em sẽ không bị thương nữa đâu. Dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ bảo vệ em, mơ đẹp nhé. Chúc ngủ ngon.”
"Hôm nay... anh đã viết một bản di chúc, phòng trường hợp bất trắc. Uyển Uyển, anh hy vọng em được bình an, hy vọng em có thể sống hạnh phúc đến cuối đời. Cuộc đời này rất đẹp, dù anh có chết đi cũng đừng để bản thân bị mắc kẹt vì anh. Anh yêu em, chúc ngủ ngon."
Nhật ký dừng lại ở trang này, không còn tiếp tục nữa.
Ninh Uyển đặt tay lên những dòng chữ ấy, bật khóc nức nở.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng cô bình tĩnh lại. Trong phòng còn vài con dao rọc giấy, đồ thủ công còn sót lại. Ninh Uyển nghĩ một lúc, cầm lấy một con rồi nằm vật xuống giường.
Khi mọi thứ bắt đầu mờ đi, cánh cửa bị phá tung.
Ninh Cận chạy vào, gào tên cô.
Như ngày tuyết rơi năm ấy, khi cô van xin Tống Thanh Yến đừng ngủ quên.
Ninh Uyển mơ một giấc mơ rất ngắn.
Trong mơ có Tống Thanh Yến.
Người đàn ông vẫn như mọi ngày trước đây, đứng cách cô một bước chân. Không nói gì, cứ chỉ im lặng nhìn cô. Nhưng Ninh Uyển biết anh đang giận.
Bởi vì Tống Thanh Yến không cười.
Hai người giằng co, không ai chịu lên tiếng trước.
Dần dà, ngay cả hình bóng của anh cũng trở nên mờ nhạt.
Không biết bao lâu sau, một tiếng thở dài vang lên. Tống Thanh Yến bắt đầu bước về phía cô rồi hỏi: “Ngày xưa anh ước điều gì với hoa hồng giấy, Uyển Uyển còn nhớ không?”
Nhớ chứ.
Là Ninh Uyển bình an khỏe mạnh.
Cô quay đi: “Nhưng anh ích kỷ quá, bao lâu rồi chẳng thèm đến gặp em lấy một lần.”
Anh bỏ em lại một mình nơi này, bắt em chịu đựng những ngày tháng không có anh. Thậm chí chẳng chịu vào mơ thăm em dù chỉ một lần.
Tống Thanh Yến đưa tay lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô: “Đây là điều ước duy nhất của anh, cũng chỉ có em mới giúp anh thực hiện được. Hiểu không?”
“Quay về đi, Uyển Uyển. Em không nên bị mắc kẹt vì anh.”
“Ở thế giới đó còn rất nhiều người yêu thương em, vì vậy em hãy sống thật tốt, ngắm nhìn thế giới này thay anh.”
Ninh Uyển không nói gì, chỉ nghiêng đầu cắn nhẹ vào ngón tay anh đang đặt trên má mình: “Anh Thanh Yến, anh thật ích kỷ.”
Tống Thanh Yến cười: “Ừ, nên anh mới muốn em sống tiếp.”
"Quay về đi."
Anh nói: “Sống thật tốt, đừng nhớ đến anh nữa, rồi hãy sống cuộc đời mà em đáng được hưởng.”
Giấc mơ bắt đầu tan vỡ từng chút, kéo theo cả Tống Thanh Yến biến mất. Ninh Uyển không chịu nổi nữa, cô khóc gào, giãy giụa muốn níu kéo anh, nhưng tất cả đều vô ích.
Người muốn đi, sao có thể giữ được?
Khi tỉnh lại, cô đã ở bệnh viện.
Ninh Cận không có ở đó, người đang ngồi bên giường là bố mẹ cô.
Ninh Uyển suýt không nhận ra, phải mở mắt nhớ rất lâu mới tìm thấy hình bóng của họ ngày xưa trong ký ức.