Ngộ Phật

Chương 111

GIANG TRỪNG: NHƯ RỖNG CẢ NGƯỜI

Giang Trừng thò tay nhón lấy con rồng vừa bơi quanh hồ nước bọt của Hạch Đào Nhỏ, mềm nhũn chừng đã chết lên, thả vào bể rửa.

Vừa xuống nước, rồng trắng dầy cỡ ngón tay người trườn ngay khỏi Giang Trừng, lội nhanh như tên bắn sang góc khác của bể tắm, y hệt rắn nước.

Cặp vuốt tý hon vắt ngang thành bể, rồng ta ngóc đầu giũ nước, râu tóc nép xuôi mau mắn khô ngay, bay bay khỏi gió, trông oai cực – cơ mà lớn tý nữa chắc sẽ uy nghi hơn, nay nó to cỡ món đồ chơi nên chỉ đáng yêu thôi.

“Má ơi sợ vãi, bố vừa rời vỏ đã hút chết, thế giới ngoài này hung hiểm quá đi!” Con rồng xinh xẻo bé tẹo mới ra đời, theo lẽ vẫn chỉ là một đứa trẻ, thế mà mở mồm cất giọng ồm ồm như gã đàn ông. Giang Trừng ngó cặp long nhãn xanh màu ngọc bích cùng bản mặt có thể xem là đẹp ở cõi rồng kia, chấn động bởi dáng vẻ không ăn nhập gì với điệu bộ của rồng ta.

Bế Hạch Đào Nhỏ đang chống má lên, Giang Trừng ngồi xổm bên bể tắm chọi mắt với rồng trắng.

Ba giây sau, rồng trắng mau lẹ quẫy đuôi bơi về, long lanh lúng liếng nhìn cô qua mặt nước, tiếp tục cất giọng ồm ồm:  Giang Trừng điềm nhiên xoá câu hỏi bất thình lình xuất hiện trong đầu mình.

Thực ra rồng ta hứng khởi bảo rằng: “Cô là chủ nhân của tôi à? Chủ nhân ơi có đồ ăn cho tôi không? Tôi đói rồi!”

Giang Trừng: “Hả?”

Hạch Đào Nhỏ nhanh hơn cô nhiều, với tốc độ thường dùng để chụp bươm bướm cùng mẹ, bé tóm ngay lấy rồng trắng đương ngoi nửa người khỏi mặt nước nhét thẳng vào mồm, sét đánh chẳng kịp bưng tai. Nhóp nhép nhóp nhép, rồng ta lại thành sợi râu vắt vẻo bên mép Hạch Đào Nhỏ.

Giang Trừng nắm đuôi rồng trắng mà kéo, “… Con ngoan, cái này không ăn được, nhả ra nào.”

“Phụt.” Hạch Đào Nhỏ nhổ thứ nhai mãi không nát lại chẳng có vị gì ra, khụt khịt gắng báo với mẹ rằng mình đói rồi.


“Ăn! Râu mực mà!”

Món “râu mực” này là một loại rau Giang Trừng vặt được trong vườn Linh của bác cả, có vị như khô mực, vừa giòn vừa thơm, là thức quà vặt Hạch Đào Nhỏ thích nhất. Kể ra cũng khéo, món nọ cũng trắng tươi, mảnh hơn ngón tay một chút, nhìn thoáng qua thì hơi giống rồng ta thật, thảo nào Hạch Đào Nhỏ cứ nhè nó bỏ mồm, đáng thương thay.

Để thảm kịch không lại xảy ra, Giang Trừng nhét món râu mực thật vào tay Hạch Đào Nhỏ. Bé đút râu mực vào mồm mà nhai, thấy quen mùi mới thôi nhăn nhó, vui vẻ gặm. Không quên phun phì phì về phía rồng trắng vắt vẻo trên tay Giang Trừng, lảnh lót bảo: “Hỏng, hông ngon!”

Ý bé là “râu mực” rồng ta hỏng mất rồi, chả ngon lành gì hết.

Giang Trừng nhìn con gái cắm đầu vào thức vặt, ngờ rằng mình dạy con sai cách rồi, cứ như này nó sẽ thành một đứa háu đói mất thôi! Má ơi… Cơ mà ham ăn cũng chả hại gì, thôi thì thuận theo tự nhiên vậy.

Giang Trừng đương vẩn vơ thì tay chợt nhẹ bẫng, con rồng trắng mềm như bún vắt trên tay cô ban nãy đã bay đến bên chân mặc quần đỏ của Hạch Đào Nhỏ, há mồm ngoạm một đầu râu mực.

Một sợi râu mực, Hạch Đào Nhỏ gặm trên, rồng trắng cắn dưới. Hạch Đào Nhỏ từ từ mà nhơi, rồng trắng thì rôm rốp ngấu nghiến, Giang Trừng chỉ ngớ ra một chốc, nửa sợi râu mực đã vào bụng rồng ta rồi. Hạch Đào Nhỏ bấy mới ghét, cọng “râu hỏng” này chả những không xơi được mà còn cướp đồ ăn với bé nữa chứ.

Thường ngày bị mẹ giành thì thôi cũng kệ, nay lại thêm cọng “râu hỏng” này đến chiếm đoạt, Hạch Đào Nhỏ giận lắm. Bé vung vẩy râu mực, xoay vòng rồng trắng trên không, nhóc con khoẻ cực, xem rồng ta như roi da mà quất. Song dẫu có thế thì rồng vẫn không nhả ra, trái lại còn xực nhanh hơn, thoắt cái đã nhai đến chỗ tay Hạch Đào Nhỏ.

“Rốp”, rồng trắng cắn đứt râu mực, vẫy đuôi lượn quanh đầu Hạch Đào Nhỏ, sau cùng đắc ý cuộn tròn như khoanh nhang muỗi trên tóc bé.

Thấy Hạch Đào Nhỏ sắp tẩn nhau với “khoanh nhang muỗi” giành ăn cả mình đến nơi, mẹ ruột Giang Trừng ngồi hóng vội đưa bé sợi râu mực mới. Tiếp tục đánh chén hay cho cái ngữ đớp hùa kia một trận đã rồi tính đây, Hạch Đào Nhỏ chọn phương án thứ nhất. Bé ôm râu mực mà xơi, tạm lờ “khoanh nhang muỗi” trên đầu mình đi.

Rồng trắng hễ thấy râu mực là rục rịch vẫy đuôi theo nhịp, chừng nó nhắm đúng thời cơ chuẩn bị hành động thì đuôi lại bị tóm gọn. Kẻ nắm đuôi nó chính thị Giang Trừng.


“Nè, cho mi. Ngoan ngoãn mà ăn phần mình, dám giành với con gái ta nữa thì cho mi thăng thiên đấy ~” Giang Trừng hiền hậu bảo, mỉm cười đưa một sợi râu mực cho nó.

Run rẩy trước nụ cười lương thiện của bà mẹ này, rồng ta vẫy đuôi, rôm rốp xực râu mực. Cả hai vùi mình mà ăn, Giang Trừng ngồi xếp bằng, nhìn rồng trắng tý hon trên đầu Hạch Đào Nhỏ.

Con rồng này là linh thú bổn mạng của cô, sau khi nó chào đời, Giang Trừng tự dưng lại tỏ tường một số chuyện về rồng. Ví như tộc rồng có ký ức truyền thừa, dẫu là rồng con mới nở cũng sẽ nhận được đủ mọi kinh nghiệm do bề trên để lại. Thành ra tộc rồng cực kỳ uyên bác. Không thể xem con rồng nhỏ trước mặt cô đây là trẻ con được, có khi nó còn học nhiều hiểu rộng hơn cô.

Ngoài ra, trước khi trưởng thành thì rồng phi giới tính, tuy giờ tạm xưng “đực”, sau lại hoá thành “cái” không chừng. Ừ thì chất giọng ồm ồm như đàn ông kia là sở thích đặc biệt của con rồng trắng này đấy.

Tộc rồng dễ nuôi, ăn được tất tật các món có linh khí, ưa nước, phát triển đến bậc thứ hai mới to lên thành rồng bự, bậc ba hoá người, đồng thời xác định giới tính. Hiện thời nó chỉ nhỏ xíu vậy thôi.

Đây là lần đầu tiên Giang Trừng nuôi con và chăm linh thú, nghề nuôi con thì cô đã thăng tới cấp ba mươi, thế chăm một con rồng bé xíu chắc chẳng vấn đề gì.

Giang Trừng đinh ninh vậy đấy, có điều cô xem thường mọi chuyện quá rồi.

Hạch Đào Nhỏ và rồng trắng chả hợp nhau tý nào, cơ mà nếu coi đánh là thương, mắng là yêu thì đại để vẫn gọi là hoà thuận.

Cứ hễ Giang Trừng chểnh đi một lát, ngoảnh lại chẳng phải Hạch Đào Nhỏ hung hăng nhai đầu kéo đuôi rồng trắng thì là rồng ta đưa thân buộc chân nhóc con lại, cho bé vấp chơi.

Cả hai đều thích nước, Hạch Đào Nhỏ trước kia ngồi bể nghịch nước vẫn rất yên, có thêm rồng trắng rồi buổi nào cũng thành đại chiến.


Giọng giận dữ của Hạch Đào Nhỏ và cái điệu ồm ồm của rồng trắng hoà cùng tiếng nước bì bõm là cội nguồn ồn ào mỗi ngày. Lúc đầu Giang Trừng còn can hai đứa, ví như bế Hạch Đào Nhỏ lên, tách rồng trắng ra, không để chúng đánh nhau.

Nhưng vừa xểnh tay hai đứa lại lao vào xáp lá cà như không đội trời chung, kết cuộc luôn là cô bị giày vò đến sức cùng lực kiệt, mệt hơn cả lúc giết ma tu ngoài kia. Sau khi nhận ra Hạch Đào Nhỏ và rồng trắng dù ầm ĩ nhưng không làm nhau bị thương được, Giang Trừng bèn dứt khoát thây kệ, lần nào lần nấy chống đầu rười rượi ngồi kế mà trông.

Hai nhóc con láo nháo thừa hơi dư sức cực kỳ, quậy dưới nước xong lại leo lên giường phá tiếp. Với rồng trắng dầy cỡ ngón tay thì Hạch Đào Nhỏ to khổng lồ, nhưng rồng ta không lấy thịt đè người được thì vẫn còn thế mạnh là bầu trời, nó biết bay mà. Khi bại khi thắng, kỳ phùng địch thủ.

Hôm nào trước khi ngủ cũng phải làm một trận, Giang Trừng thấy hòm hòm rồi sẽ mỗi tay giữ một đứa, rút quyển kinh Phật ru ngủ ra tụng cho cả hai vào giấc.

Có con rồng trắng gợi đòn ham đập nhau này bầu bạn, Hạch Đào Nhỏ khắc dùng linh lực hệ hoả nhiều hơn. Lần đầu táng đảm bởi lửa của Hạch Đào Nhỏ, rồng trắng cuộn quay cổ tay Giang Trừng chết sống chẳng rời, sau quen rồi thì phách lối hẳn, khích bé nặn ra được tuyệt kỹ mới, Hạch Đào Nhỏ biết chạy biết nhảy rồi, đi đường ngày càng vững, học được cách dùng vật này vật nọ, ví như lưới linh khí xin từ chỗ thái sư bá, thuốc mê đánh bả linh thú của sư bá, vân vân.

Rồng trắng bị Hạch Đào Nhỏ đè đầu cưỡi cổ một thời gian, nhưng cực nhanh sau đấy, rồng ta bắt đầu biết dùng linh lực, dễ dàng thoát khỏi mưu ma chước quỷ của Hạch Đào Nhỏ.

Bọn nó đấu trí so tài làm cả đỉnh Bạch Tín um tiếng gà bay chó chạy, Giang Trừng thuở đầu còn lo, mãi sau thì nghe theo ý trời, mới ba tháng mà tâm tình đã đổi thay. Trước đây cô lo con mình ít nói, thường dỗ bé chuyện trò, nay đỡ hẳn vì có rồng trắng đảm nhận nhiệm vụ này hộ rồi, giờ đây cô có thể nghe cục cưng ầm ĩ mà gào mỗi ngày.

Đúng là con nít cần có bạn đồng trang lứa chơi cùng, xem chị em gái Hạch Đào Nhỏ và rồng trắng (?) thân thiết chưa kìa.

Hạch Đào Nhỏ như có thêm một cạ cứng nghịch ngợm, ngày nào hai đứa cũng quậy lật trời đảo đất. Tuy rồng trắng có kiến thức tổ tông để lại nhưng đầu óc nó đơn giản, rặt vẻ trẻ nít ham chơi, khác hẳn thời chưa nở. Đừng nghe cái giọng ồm ồm vịt đực của nó mà lầm, rồng ta chỉ là một đứa nhóc gợi đòn nhát gan hống hách thôi.

Đập nhau với Hạch Đào Nhỏ, thắng thì bành trướng lên đầu bé mà nằm, thua rồi bị ghẹo liền thút thít chuồn sang quấn lấy tay Giang Trừng đòi ăn. Chẳng như Hạch Đào Nhỏ, thắng bèn nắm đuôi rồng ta đi ra phá hoa quấy cỏ, thua thời đội rồng phồng má dỗi hờn, mẹ Giang Trừng phải sang dỗ mới nguôi.

Ngày càng quen trò xáp lá cà đồng nghĩa với việc ngày càng thạo nhiều ngón nghề đánh lộn, và cũng ngày càng nhiều thứ bị chúng phá nát mỗi bận lướt qua. Để đỉnh Bạch Tín của mình thoát cơn tai vạ, Giang Trừng bắt đầu kiếp sống dắt trẻ đi thăm hỏi tứ tung.

Hôm nay đến chỗ đại sư bá, mai thì sang chơi cả bác hai, ngày kia đóng đô nhà sư phụ, rồi tới Chu Uyển đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư tỷ… cứ lần lượt như thế. Mới đầu vẫn ổn, lâu sau sư huynh sư tỷ hễ thấy hai đứa là biến sắc, đáng yêu thật nhưng ai mượn sức phá hoại cứ tăng từng bữa chứ.

Thấy mọi người bế quan lịch luyện hoặc thăm bạn thăm bè hết cả, Giang Trừng đành một mình đối mặt với hai đứa trẻ nghịch ngợm này lần nữa. Thực ra đồ đạc xung quanh hỏng hóc cũng không trách chúng được, cả hai tư chất quá khủng, người thì bẩm sinh đã vậy, kẻ lại là linh thú cấp cao nên học gì cũng nhanh, có điều do còn quá nhỏ nên không khống chế được sức mình, thế mới tai vạ tứ bề.


Đứng trước tình cảnh này, Giang Trừng bị giày vò đến rã cả người quyết định sang hỏi sư phụ xem có nhốt cả hai vào phòng tối dạo trước mình từng ở được không.

Khà khà, không phải cô phiền đến nỗi muốn dạy tụi nhóc một bài đâu đấy, là do chúng ăn tàn phá hại như này cực hợp vào phòng tối mài giũa trui rèn thôi, với cả tính tình cả hai nữa, đứa thì nóng nảy, đứa lại gợi đòn, để các sư tổ luyện cho nên người.

Đầy ắp hy vọng, Giang Trừng dắt Hạch Đào Nhỏ và rồng trắng đến tìm sư phụ mình.

Chả hiểu sao hôm nay điện Hàn Sơn của Bạch Nhiễm Đông lại vắng bóng thị đồng linh bộc, im ắng vô cùng. Giang Trừng tò mò đi vào, bởi thường ngày quá thân với Bạch Nhiễm Đông nên cô bước thẳng sang phòng ngủ, đoạn chưa kịp lên tiếng đã nghẹn họng, cô thấy thứ không nên thấy rồi.

Sau bức rèm buông lơi, những trập trùng thoáng bóng.

Giang Trừng: Sư phụ à ngài rốt đã không nhịn nổi mà ra tay với đại sư huynh rồi ư? Dưng sao thế này, dáng người nọ nom chả giống anh cả tý nào. Mà khoan, nhỡ kẻ kia không phải đại sư huynh thật, ảnh về tới là bà xong phim rồi sư phụ ôi!

Rèm được kéo ra, bên trong là một chàng trai tuấn tú lạnh nhạt, mái tóc đen như mun hoà cùng dây buộc trắng tựa tuyết. Hắn choàng áo lông vũ đen, ánh mắt sắc bén gườm gườm Giang Trừng.

Từ góc này Giang Trừng có thể thấy được cánh tay ngọc ngà đầy những dấu hôn vắt ngang vòm ng,ực trần của chàng trai, là sư phụ Bạch Nhiễm Đông chứ còn ai. Còn chàng trai lạnh nhạt nọ, thể theo nét mặt và biểu cảm, Giang Trừng dám khẳng định đấy là đại sư huynh như sẽ mãi dừng ở tuổi mười hai kia của mình.

Giang Trừng: Ồ, thì ra trong tối thì sư phụ và sư huynh chơi kiểu này, lại còn hoá to thu nhỏ được nữa chứ.

Hết hồn lui ra bởi cảnh anh cả trèo lên giường sư phụ, Giang Trừng trong cơn hốt hoảng bèn quyết định sang tìm sư tỷ Trịnh Dao, ít ra có thêm chị giúp trông hai đứa nhóc cũng đỡ, với cả tiện thể bàn phốt vừa bóc luôn.

Đến cung điện của Trịnh Dao rồi Giang Trừng lại phát hiện chả biết do đâu mà linh bộc chốn này hôm nay cũng ít, đinh ninh rằng một chuyện không thể xảy đến hai lần, Giang Trừng lại dẫm phải mìn.

Cô vừa khéo chạm mặt Trịnh Dao sư tỷ áo quần xốc xếch đương ôm ấp gã gia chủ Hứa Lam Kiều bệnh tật kia.

Giang Trừng che mắt Hạch Đào Nhỏ: … Hôm nay là ngày gì vậy trời? Ngày diễn trò mùi mẫn hả? Đệt!

Bình Luận (0)
Comment