Ngộ Phật

Chương 130


OA OA OA OA.
Hình Giới đại sư lần theo chỉ dẫn của Thanh Đăng lão tổ mà tìm đến nơi, khéo thay chạm mặt Giang Trừng bế con ngồi trước cửa.
Giang Trừng tưởng một người luôn không ưa cô như Hình Giới đại sư sẽ trợn trừng mắt lên gườm mình, thế mà vị mày rậm người to với đôi mắt hổ kim cương này trông thấy cô rồi lại cẩn trọng lướt qua, không nhìn cô lấy một lần, rõ vẻ xa lạ.
Giang Trừng đang định chào người ta thì bị lờ đi: “… Ể?” Như này là sao? Sau đó ngộ ra ngay, mấy năm nay cô đâu có gặp Hình Giới đại sư, ngoại hình từ trai đẹp rạng rỡ ngời ngời hoá thành gái xinh mảnh mai yếu đuối, đổi khác đến thế, hắn không nhận ra cô cũng là đương nhiên.
Thù Vọng có thể nhận ra cô ngay là do cậu cảm bằng hơi thở chứ không nhìn bằng mắt thường.

Còn ông hoà thượng bộc trực lấp lánh ánh vàng như Hình Giới đại sư lại chẳng khôn khéo là bao.
Giang Trừng híp mắt, vui vẻ bồng Hạch Đào Nhỏ vào vườn, chào Hình Giới đại sư đang quanh quẩn tìm Thanh Đăng.
“Ấy, Hình Giới đại sư, lâu không gặp nha.

Thầy đang tìm Thanh Đăng đại sư hả? Chàng vừa sang khử ma khí cho cụ hàng xóm rồi, lát mới về, thầy ngồi đó chờ đã nhé.” Giang Trừng thân thiết nhiệt tình tiếp đón Hình Giới đại sư, đặt Hạch Đào Nhỏ xuống ghế, xắn tay áo lên pha trà, rõ vẻ mẹ hiền vợ thảo.
Hình Giới đại sư ngớ ra nhìn cô gái trông hơi quen, đang tươi cười chào hỏi mình bằng thái độ nữ chủ nhà trước mặt, cõi lòng hoang mang song thái độ vẫn đường hoàng nghiêm túc: “Cô là ai?”
Giang Trừng chờ mỗi câu này thôi, cô đẩy chén trà đến cho Hình Giới, rạng rỡ như hoa: “Tôi là Giang Trừng, hồi đó có ở lại chùa Thượng Vân mấy tháng á.”
Hình Giới: “…” Hắn đơ mất một lúc rồi choàng tỉnh, cau có quát lên, “Tu sĩ chớ đùa với ta, Giang Trừng là nam, còn cô nữ tính thế mà!”
Giang Trừng cũng nghệch ra luôn, ai ngờ hắn vẫn mãi đinh ninh cô là đàn ông cơ chứ! Cái sự khờ của ông đại sư này ghê gớm thật! À mà hình như cô cũng chưa từng giải bày với Hình Giới đại sư rằng mình là con gái thật.
Giang Trừng và Hình Giới đại sư đưa mắt trông nhau, Hạch Đào Nhỏ ngồi bên tò mò nhìn hoà thượng lớn dát vàng chói loá, bỗng trèo xuống ghế, đến gần ngửa đầu ngắm hắn, à thực ra là ngắm đôi hoa tai cùng mười mấy chiếc kiềng trước ngực nặng trịch, lấp lánh sáng rỡ kia của hắn.
Hình Giới đại sư có tật sợ con nít, cái đám mềm nhũn như bông, bị mình chọc một cái hay thậm chí chỉ nhăn mặt một chốc là sẽ khóc oà lên ấy ghê gớm gấp ngàn lần bọn yêu ma quỷ quái.

Trước đây Giang Trừng đâu biết, giờ thấy cái điệu kỵ rơ ren rén của Hình Giới đại sư thì sáng tỏ rồi.
Nhớ lại bản mặt thối hoắc mỗi khi trông thấy cô, cả mấy bận thẳng thừng bảo cô đừng đến gần Thanh Đăng đại sư của Hình Giới dạo nào, Giang Trừng cười rất ư là hiền.
Thế là Thanh Đăng đại sư vừa về đến đã thấy cảnh Hạch Đào Nhỏ đang trang điểm cho “tân nương tử”.


Vị “tân nương” này đầu trùm khăn đỏ, chìa ra nửa gương mặt thô kệch và bờ môi đỏ choét, trang sức đầy mình, hắn vốn đã đeo khá nhiều vòng vàng, nay hoá thành hộp trang sức – bình hoa di động luôn.

Hạch Đào Nhỏ lại còn không ngừng quàng dây nhợ xinh xắn lên người hắn, “tân nương tử” đáng thương khoắc chăn đỏ sượng cả tấm thân rắn chắc.
Mắc “đeo” thêm bé con tý xíu mềm mại, Hình Giới đại sư không dám rục rịch, lia mắt sang thấy Thanh Đăng đại sư đang đi từ ngoài cổng vào, tức thời ánh nhìn sáng rỡ, vui sướng lắm thay, gào to: “Sư tổ!”
Dẫu có là Thanh Đăng đại sư không màng đến ngoại hình thì cũng phải khựng lại trước màn hoá trang cay mắt ngang tầm sử thi này.

Chàng mới hẫng một bước đã có cô gái yêu kiều lướt từ trong nhà ra đón.
“Thanh Đăng đại sư, chàng về rồi ạ, vất cho chàng quá, ngồi đây nghỉ tý thôi.” Giang Trừng cười tít mắt nhe răng, “Hình Giới đại sư đã đến được một lúc, thấy thầy ấy thích trẻ nít, em bảo Hạch Đào Nhỏ chơi cùng luôn, xem con bé vui chưa kìa!”
Hạch Đào Nhỏ đương trang hoàng cho tân nương xoay lại trưng ra bản mặt cao ngạo chẳng vui sướng mấy, bé không cười, còn hơi bất đắc dĩ trước thái độ của mẹ mình.

Bé chầm chậm trèo từ cánh tay của Hình Giới đại sư xuống, ngồi ngay ngắn bên cạnh Giang Trừng.

Giang Trừng xoa cặp má đáng yêu ngất trời của Hạch Đào Nhỏ như khen thưởng, trông sang Hình Giới đại sư thở phào nhẹ nhõm đằng kia, khì khì bật cười.
Hình Giới rê tấm thân leng keng lóc cóc sải bước sang thưa với Thanh Đăng đại sư: “Sư tổ, cô gái này thế mà tự nhận mình là Giang Trừng, buồn cười, đàn ông sao hoá đàn bà thế được! Toàn nói hưu nói vượn!” Hoà thượng to nóng tính vừa nói vừa trợn mắt lườm Giang Trừng.
Giang Trừng cười vang, “Đã bảo trước kia tôi trông giống đàn ông, đẻ con xong thì nữ tính hơn rồi, thầy không tin thì nghe sư tổ nhà thầy trả lời đi kìa.”
Hình Giới đại sư nhìn sang Thanh Đăng, rồi bị chàng thọc thêm cho một đòn.
Thanh Đăng đại sư đáp: “Là Giang Trừng thật đấy.”
Giang Trừng như nghe thấy âm thanh vụn vỡ của linh hồn, nhìn hắn đưa đôi mắt ngạc nhiên vô bờ của mình sang cô, rồi từ từ lia đến chỗ Hạch Đào Nhỏ mới giày vò hắn một trận kia.

Hoà thượng to óc trái nho bấy giờ bỗng nhanh nhạy như vừa thoát thai hoán cốt, hắn nhảy tót lên hệt lửa liếm mông, chõ Hạch Đào Nhỏ, run giọng mà rằng: “Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ đứa bé này là con của sư tổ!”
Vừa dứt lời, thấy Thanh Đăng đại sư thản nhiên gật đầu thì sụp đổ luôn, gã hoà thượng da dày thịt béo thình lình quỳ bộp xuống đất, nước mắt ầng ậng: “Sư tổ… hu hu hu…”
Hoà thượng chùa Thượng Vân xem Thanh Đăng là thần tượng để tôn để thờ, Hình Giới đại sư lại còn là fanboy cuồng nhiệt nhất của chàng, năm ấy biết chuyện sư tổ nhà mình phá giới đã đau khổ đến độ chống đối với Giang Trừng ngay tại trận, tuy không dám làm gì cái thân mình gầy đét của cô nhưng thái độ thì cực kỳ rõ ràng, kiên quyết ngăn Giang Trừng tới gần lão tổ, sợ lão tổ phá giới bị phạt.
Song hắn thì không khôn lanh gì mấy, trăm ngàn lần chắn vẫn không thành, lòi cả ra con, cái cảm giác như sét giáng vào đầu, thần tượng bị huỷ hoại ấy châm chích tới mức khiến ông sư thầy to tướng này phải ôm mặt khóc to.

Giang Trừng gần đấy thấy thế ngẩn ra rồi lại buồn cười, cơ mà nỗi bi thương thống thiết ấy bỗng lại làm cô hổ thẹn.

Cô không hiểu cảm giác khi có tín ngưỡng là thế nào, nhưng vẫn hiểu được rằng với Hình Giới thì mình là kẻ đã vấy bẩn tín ngưỡng trong lòng hắn.
Kể ra Thanh Đăng đại sư tuy là hoà thượng song thái độ lại hơi khác người, Giang Trừng thực sự chẳng phải chịu cái áp lực “ép người xuất gia phá giới” là bao, cũng bởi điệu bộ thản nhiên từ đầu chí cuối của chàng mà cô không thấy nặng nề gì hết.
Hoà thượng chùa Thượng Vân thân thiện quá lắm, Thù Vọng biết chuyện cũng chẳng tỏ vẻ gì y như sư phụ nhà mình, nên dẫu Giang Trừng biết mình đã làm sai nhưng vẫn không cảm nhận được sự nghiêm trọng của việc đệ tử cửa Phật phá giới, sinh con với phụ nữ.

Giờ đây, chứng kiến Hình Giới đại sư đứt gan đứt ruột, Giang Trừng rốt cũng đã hiểu.
Hình Giới đại sư ăn mặc dị hợm ngồi khóc ngon lành, cả căn viện văng vẳng tiếng lu loa vang dội của hắn.

Giang Trừng cau mày, không biết phải nói gì.

Cô lén liếc Thanh Đăng, chàng không cất lời, chắc cũng chả biết nên đối đáp thế nào.
Giang Trừng không rõ đại sư thực sự chẳng màng việc phá giới hay chỉ tỏ vẻ thờ ơ để cô khỏi phải thấy nặng nề, thực ra cô nghiêng về lý do thứ hai, dù gì thì thái độ của Hình Giới đại sư khớp với kiến thức của cô hơn.

Cơ mà Thanh Đăng đại sư khác người lắm, có khi chàng không quan tâm thật?
Giữa cơn thinh lặng trang nghiêm bi thương này, Thanh Đăng thình lình cất tiếng: “Đừng khóc nữa, giọng to quá làm phiền người ta.”
Giang Trừng: “…” Gượm đã đại sư, tuy chàng vừa nói vừa cười hiền, cơ mà cái câu mới nãy thẳng quá thẳng rồi ấy! Người ta đang đau lòng thật mà, theo lẽ chàng nên đồng cảm rồi an ủi người ta hẵng đã!
Giang Trừng hét thầm trong dạ, nhìn Hình Giới đại sư nghe lời ngậm miệng lại.

Ông khổng lồ đỏ hoe vành mắt này trông đáng thương cực, lớp trang điểm nhem nhuốc tức cười lắm nhưng Giang Trừng không cười nổi nữa, cô bắt đầu thấy mình hơi quá đáng.
“Sư tổ, trò thất lễ rồi.” Hình Giới sụt sịt.
Hạch Đào Nhỏ vẫn im thít thít chợt xoa tay mẹ, đoạn móc khăn tay ra bước tới trước mặt Hình Giới đại sư, lau đi sắc đỏ nhoen nhoét và cả nước mắt trên mặt hắn.


Đâu vào đấy rồi lại còn thơm chụt lên má Hình Giới.
“Xin lỗi vì đã bôi trét khắp mặt thầy, thầy đừng khóc nữa.”
Hình Giới đại sư tự dưng được thơm đỏ phừng cả mặt, lúng túng búng ngược ra sau, trân trân mà nhìn Hạch Đào Nhỏ tý xíu, chừng như sẽ cắp đít chạy ngay nếu bé dấn thêm một bước.
Hạch Đào Nhỏ không giày vò con hổ giấy này nữa, bé về chỗ mẹ, được mẹ xoa má, khen thưởng bằng cái thơm.
Thanh Đăng đại sư bấy mới nghiêm túc nhìn Hình Giới đại sư, buông lời: “Hình Giới, trò cho rằng ta không nên phá giới phải không?”
Hình Giới cúi đầu hệt như học sinh tiểu học trước mặt thầy chủ nhiệm, “… Trò, đệ tử cho rằng mọi hành động của sư tổ đều có nguyên do, nhưng…”
“Hình Giới.” Thanh Đăng đại sư bảo: “Dẫu trò có cho rằng đấy là không nên thì ta cũng đã phá giới rồi.”
Hình Giới đại sư một phát ngay tim, máu rớt chục ngàn.

Giang Trừng thầm chú giải.
Song Thanh Đăng không định bỏ qua, chàng nói tiếp: “Phật tu theo đạo sát lục chú trọng tu thân, song tu tâm làm gốc, Hình Giới, trò nên tu tâm thêm nữa.”
Hình Giới đại sư hổ thẹn vô cùng, đầu gục thấp hơn.
“Đi đi, tụng kinh trăm lần rồi lại sang tiếp chuyện ta.” Thanh Đăng đại sư vừa dứt lời, Hình Giới đã nghiêm trang thưa vâng, đoạn ngồi ngay ngắn vào góc, ngoan ngoãn tụng niệm.
Giang Trừng: “…” Suýt thì quên Thanh Đăng đại sư rất nghiêm, cũng rất tuỳ hứng.
“Đại sư, em xin lỗi, sau này em sẽ chú ý hơn, không bạ ai cũng kể gốc gác của Hạch Đào Nhỏ nữa.” Giang Trừng vuốt tóc con gái.
Thanh Đăng đại sư lắc đầu, “Không sao.”
“Nhưng sẽ ảnh hưởng đến chàng mà.” Giang Trừng thở dài.
Thanh Đăng đại sư: “Không đâu.”
Giang Trừng: “Em không muốn gây phiền phức cho chàng.”
Thanh Đăng đại sư: “Không phiền.”
Giang Trừng: “Chắc chắn là có.”
Thanh Đăng đại sư: “Không có.”
Giang Trừng chợt nhướng mày, “Đại sư, chẳng nhẽ chàng cực kỳ muốn kể với người khác rằng Hạch Đào Nhỏ là con mình à?”
Thanh Đăng đại sư: “Sự thật thôi mà, người ta có biết hay không đều chẳng hề chi, em cứ tuỳ tâm là được.”
Giang Trừng: Lão hoà thượng này thế mà không chút sơ hở, cô hoàn toàn không bói ra được lòng chàng nghĩ gì! Vòng vèo nói thẳng cũng chả moi nổi điều mình muốn biết, ghét ghê!
Chẳng rõ Thanh Đăng đại sư đã giảng giải chi với Hình Giới mà hắn như được gột rửa đổi khác chỉ sau một cuộc trò chuyện, lần đầu trong đời vui vẻ chào hỏi Giang Trừng, khiến cô giật thót mình.

Hình Giới đại sư ở lại đây, Thanh Đăng đại sư phải lên đường rồi.

Giang Trừng muốn đi cùng nhưng Thanh Đăng không đồng ý.

Không chịu ấy hả… Giang Trừng lơ luôn, cứ thế đi theo.
Giữa mảnh đất bao la hoang vắng là một hoà thượng khoác áo tăng trắng chậm rãi tiến bước, ba mét trên đầu chàng treo thanh kiếm bạc chở một cặp mẹ con, Giang Trừng hứng chí kể chuyện tứ đại hung địa cho Hạch Đào Nhỏ nghe, kỹ nhất là phần đất Táng mà họ đang trên đường đến.
Chốc sau đã ra khỏi vùng điêu tàn đến chốn non xanh nước biếc, tuy thiên tai phủ khắp, song vẫn còn đấy những chỗ an lành.

Không khí nơi đây thoải mái hơn các khu vực gần tử giới nhiều, mặt trời cũng to cực.

Giang Trừng ngự kiếm bung ô đón gió mát, tự tại biết bao.
Hạch Đào Nhỏ ngồi trong lòng Giang Trừng, chốc chốc lại nhìn xuống dưới, trông mái đầu phát sáng của cha, tò mò hỏi mẹ, “Cha không nóng ạ?”
Giang Trừng ha hả mà cười, “Hề gì, cha con tĩnh tâm là mát ngay thôi.”
Nói thì nói thế, đến khi Thanh Đăng đại sư dừng lại bên tảng đá ven đường, Giang Trừng vẫn đáp xuống đưa vò suối linh cho chàng.
Trời nóng quá, ngồi dưới tán cây uống nước lạnh, sảng khoái quá chừng.

Giang Trừng ngước mắt lên trông Thanh Đăng ngồi cạnh, chẳng rõ sao chàng lại không gấp rút lên đường nữa, chỉ ngồi đấy tụng kinh.

Hạch Đào Nhỏ trong lòng Giang Trừng là người không chịu nổi đầu tiên, bé lim dim rồi ngả đầu lên tay mẹ.
Rồi Giang Trừng cũng không cầm cự được bao lâu, cô chống đầu gục mất, sau cùng ngã bộp xuống đùi Thanh Đăng.
Tán lá xanh rì rào cất tiếng.

Hai mẹ con say giấc, Thanh Đăng đại sư ngừng tụng niệm, nhìn đàn kiến nhung nhúc trước mặt, đưa tay điểm nhẹ lên trán Giang Trừng.
Đến khi Giang Trừng ôm con thức giấc thì trời đã về chiều, dưới chân có thêm tổ kiến, song đại sư đã bặt tăm.
“Đệt mợ! Bỉ ổi quá đi! Thế mà lại tụng kinh ru ngủ tụi tui đặng bỏ của chạy lấy người!”

Bình Luận (0)
Comment