Ngộ Phật

Chương 152


RỐT CUỘC RỒI CŨNG CHẾT.
Với tu sĩ cõi tu chân, Thế Ngoại Tiên Cung là một nơi rất bí ẩn.

Nghe nói đấy là một thế giới thu nhỏ dựng nên bởi một cặp tiên nhân chục ngàn năm trước, chốn ấy liên kết với cõi tu chân, và cũng được nhào nặn ra từ cõi tu chân.

Song khác ở chỗ Thế Ngoại Tiên Cung nằm riêng một góc, linh khí dồi dào, thậm chí có cả tiên khí mà cõi này đã mai một từ lâu, vốn là mảnh đất lành dành cho tu sĩ.
Không ai khác ngoài người của Thế Ngoại Tiên Cung biết cách đến đó, mọi cư dân đều sở hữu linh căn từ khi lọt lòng, và dòng chính của Cung chủ – con cháu của cặp tiên nhân dựng nên thế giới thu nhỏ này bẩm sinh đã là bán tiên.
Thế Ngoại Tiên Cung thoát li khỏi cõi tu chân, cõi tu chân có sụp đổ nát tan cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến nó, Cung chủ Trần Như Cố mà không khăng khăng đến đây tìm Vân Vô Kỳ thì họ vốn sẽ chả xuất hiện vào những lúc thế này, càng chẳng nhúng tay vào tồn vong của cõi tu chân.
Thế Ngoại Tiên Cung tuy bẩm sinh có tư chất hơn người, điểm xuất phát cao hơn tất cả đôi chút, nhưng họ không thể can thiệp quá sâu vào các sự vụ có sức ảnh hưởng nặng nề như vậy.

Cơ mà vị Cung chủ Thế Ngoại Tiên Cung mang dáng dấp của một tên hôn quân “không yêu giang sơn chỉ mến mỹ nhơn” này lại đồng ý với Phong Hữu Chỉ ngay tắp lự, chẳng do dự chút nào.
“Được, ta đưa nàng ta đến Thế Ngoại Tiên Cung, Vô Kỳ theo ta trở về.” Trần Như Cố siết chặt tay Phong Hữu Chỉ, vui vẻ tưng bừng hiển hiện nơi đáy mắt, khiến nhóm người đang rầu rĩ buồn phiền kia chướng mắt vô cùng.
Song phương vốn đang tranh đoạt người, đâu thể nào để một lực lượng khác tham gia vào, tu sĩ chính đạo chỉ dám khuyên nhủ vì ngại thân phận của Trần Như Cố, tiếc rằng y không thèm nghe, chăm lo xong xuôi cho Phong Hữu Chỉ rồi mở màn cướp của ngay luôn.
Chiến trường thoắt đã rộn ràng hẳn, sinh tử tồn vong của tất cả cơ mà, tu sĩ chính đạo đâu thể để yên cho Phong Hữu Chỉ chiếm được người, thế là cũng lao tới chỗ ma tu.

Ma tu thấy hai bên phăm phăm nhào đến, cũng hăng tiết xông ra nghênh đón sau chỉ thị của Đàm Lưu.
Cục diện thay đổi xoành xoạch, mọi người bỗng chốc huỳnh huỵch đấm nhau, Giang Trừng ngước lên, sắc màu rực rỡ nở bừng giữa màn máu đỏ tựa pháo hoa, tiếng hô hoán rần trời, ồn ã y như có bảy tám nhóm nhảy quảng trường đang biểu diễn cùng một lúc.
Nhìn kỹ lại mới thấy Trần Như Cố đã đang giao tranh với trùm cuối Đàm Lưu, mười mấy người có vẻ là lão tổ các môn phái đứng bên lược trận, em trai mình tay thì bồng cháu, tay thì khua kiếm xoèn xoẹt giữa bọn ma tu, dẫn dắt một trăm linh tám Vô Cực Tử nhanh chóng lao sang đây, đại sư bá và mấy sư huynh sư tỷ khác cũng nhằm hướng này mà xông đến.
Lạ lùng thay ba mét chung quanh cô như được dựng kết giới chân không cản bước tất cả, bởi cứ hễ có bên tiếp cận thì hai phe còn lại sẽ tức tốc vồ tới, chỗ cô lại thành trọng tâm tam giác cân, ổn định cực kỳ.
Giang Trừng hoá giao điểm: “…” Má ơi hoang mang quá.
Mà khoan, Thanh Đăng đại sư đi đâu rồi? Giang Trừng bất chợt nhận ra Thanh Đăng đã biến mất tăm, xoay đầu nhìn quanh, khắp nơi đao kiếm chớp loé, thỉnh thoảng nhoáng bóng đầu trọc, cô chả cần xem mặt, chỉ nhìn cái ót cũng biết họ đều không phải là chàng.
Cô hãy còn muốn tìm, song lại bị Bạch Nhiễm Đông trong lòng kéo lại.

Bạch Nhiễm Đông sau thoáng nghỉ ngơi đã hồi tý sức, nàng xách cổ áo Giang Trừng, hơi híp mắt lại: “Trừng Trừng, sắp muộn mất rồi, lát nữa ta rút thần khí Vô Yến Quân trong người mình ra, thứ này ắt giết được Tạ… không, giết được Đàm Lưu.”
Giang Trừng chững lại trước hào khí tay không giết trùm của sư phụ chực đang hấp hối nhà mình.


Xem đó, người nên việc lớn mới có tinh thần giác ngộ sâu cay đến vậy.

Cơ mà Đàm Lưu trông vẫn khoan thai nhàn nhã khi phải đấu với Trần Như Cố và một nhóm toàn là lão tổ kia kìa, sao sư phụ lại làm như thể nhiệm vụ “giết trùm” khó khăn vô độ này dễ ợt vậy?
“Ta rút thần khí ra rồi thì nhiệm vụ thanh lý môn hộ dãy Bạch Linh chúng ta giao cả vào tay trò đấy Trừng Trừng.” Bạch Nhiễm Đông thều thào như đang trăn trối.
Giang Trừng: “Gượm đã, trò á?”
Bạch Nhiễm Đông: “Chứ sao, rút cái đồ rách này ra có khi ta chết ngay luôn, trò trông vào cái xác tàn này chắc?”
Giang Trừng: “Hình như sư phụ vừa kêu thần khí là ‘cái đồ rách’ thì phải.”
Bạch Nhiễm Đông đổi hẳn vẻ yếu ớt ban nãy, túm vạt áo Giang Trừng, chỉ tiếc nước đổ đầu vịt, “Đã lúc nào rồi mà trò còn để ý mấy chuyện đó, nghe đây, chẳng ai trong bọn ta đến gần Đàm Lưu được, chỉ mỗi trò là có cơ hội, với cả trò cũng yếu thế kia, y không đề phòng đâu, trò chắn chắn sẽ thành công, cứ yên tâm mà ra tay!”
Giang Trừng: “Sư phụ, người tin tưởng trò một cách mù quáng thế này hình như không ổn đâu? Mà nếu người sẽ chết ngay sau khi lấy cái thứ ấy ra thì sao cứ phải khăng khăng như thế, sống được thêm chút nào hay chút ấy.”
Bạch Nhiễm Đông bỗng cười khổ, chầm chậm lướt nhìn hội nhóm đang đánh nhau tưng bừng kia, “Thật ra ta vốn không muốn cứu lũ đần đó.”
Giang Trừng: “…”
Bạch Nhiễm Đông: “Nhưng ngoài bọn này ra thì thế giới còn bao nhiêu người khác, ví như các đồng môn thân thiết, tu sĩ phổ thông cung cấp nhu yếu phẩm dưới Dung Trần, cả những người phàm không quen biết vẫn đang cố sống qua ngày và gia đình của họ.

Ta biết mình không lương thiện gì, nhưng nghiệt này quá nặng, cơ hội dẫu mong manh cũng phải thử nắm bắt.

Ngày đầu trò bái ta làm thầy, ta từng bảo rằng tu luyện chính là tranh đua với trời, tu vi càng cao, trách nhiệm càng nhiều… Giang Trừng, sư phụ xin lỗi vì đã bắt trò làm việc này.”
Dông dài như thế mà không thở dốc, ngó bộ sư phụ hãy còn khoẻ lắm.

Giang Trừng nghĩ vẩn vơ, đáp: “Rồi rồi, trò sẽ ra tay.”
Bạch Nhiễm Đông: “Sao ta cứ thấy trò qua quýt thế nào ý? Đến nước này rồi mà không sục sôi bi tráng gì cả vậy?”
Tiến lùi chi cũng phải chết, Giang Trừng không còn lòng dạ nào mà hăng hái, với cả cô không cho rằng mình sẽ thành công.

Đồ đệ có chỗ dựa lại muốn cứu mình nhưng Giang Trừng thực sự có thể chuồn đi cùng hắn ư? Đâu có được.

Cô hiểu được tâm trạng của sư phụ khi người sai cô giết trùm dẫu không nắm chắc, dù gì chống cự cũng vẫn còn hơn ngoan ngoãn chờ chết.
Song đen đủi ở chỗ kế hoạch thường không theo kịp sự đời đổi thay.

Số người chết ngày càng tăng, sông máu bỗng dậy sóng lớn, kháng lại trọng lực để dốc ngược lên trời.
“Chết thật, lại trúng kế hiểm của tên ma đầu kia rồi! Nơi đây ắt có trận quy sát gom máu và sát khí trên chiến trường về cho dòng sông kia, bấy mới nên hiện tượng lạ như này!” Một tu sĩ râu tóc bạc phơ khàn giọng quát lên.
Đàm Lưu là ông trùm không ưa ngang tàng lên mặt, y không thích vơ vào những chuyện mình không làm, đáp trả giữa trăm mối bộn bề: “Lão cả nghĩ rồi, chốn này không có quy sát gì sất, sông máu thế kia là vì đã nhận đủ lượng máu nó cần mà thôi.”
“Nhìn xem kia là ai!” Lại có người thét.
Tất cả vừa đánh vừa rướn cổ lên hóng, thấy một bóng trắng lao thẳng vào dòng sông nọ.
Giang Trừng vừa thấy đã hít sâu, thất thố đứng phắt dậy.

Là đại sư! Không dưng lại lội sông máu làm gì!
Bóng trắng loé lên ngay trên dòng sông rồi hụp sâu xuống.

Đàm Lưu vẫn luôn lắm mưu nhiều mẹo, thản nhiên đón nhận đòn vây công của cả đoàn người thấy thế biến sắc, chỉ thoáng thất thần đã để tay Trần Như Cố xuyên thẳng qua ngực, khéo thay bóp nát tim mình.
Đàm Lưu rơi bộp từ trên không xuống đất.

Giang Trừng hãy còn lo cho đại sư đã trợn tròn mắt trước cảnh này.

Gì vậy, sao trùm dễ tèo thế!
Trần Như Cố ra tay không chút nể nang, vung chưởng chấn nát tim Đàm Lưu rồi xuất chiêu nổ tung đầu y luôn ngay, gọi sét trắng đến giáng xác y thành mảnh vụn.
Càng dễ thành công càng khiến Giang Trừng cảm thấy Đàm Lưu không thể chết một cách đơn giản như vậy.

Sự thật chứng minh suy đoán dựa trên nguồn phim ảnh truyền hình của Giang Trừng là chính xác.

Mất đi thân xác Tạ Xuân Hoài, Đàm Lưu chẳng những không chết mà còn như vừa được giải phong ấn, tướng mạo đáng sợ hơn nhiều, rõ vai phản diện luôn.
Màn sương đen thoắt hiện lưng chừng tụ lại thành bóng người cao gầy, mái tóc đen dài gợn sóng, áo bào đen và cả cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện sau làn sương, chỉ có hai luồng sáng đỏ là rõ ràng hết sức.
Mười mấy vị soái lĩnh ma tu phảng phất hơi thở kỳ lạ trông thấy Đàm Lưu như thế thì đồng loạt tỏ vẻ hoài niệm và kính nể, ánh mắt cuồng nhiệt y như đám tín đồ tà giáo được diện kiến thần linh của mình.

Đàm Lưu đã về nguyên dạng chừng không muốn đôi co với nhóm người này nữa, y vừa phất tay đã có vô số ma tu nhào từ phía sau lên làm khiên, liều mạng vì mình.

Đàm Lưu xông thẳng sang chỗ Giang Trừng, lôi cô luồn lách giữa hằng hà ngăn trở, trầm mình vào dòng sông máu cuộn sóng.
Sau khi bị Đàm Lưu kéo xuống sông, Giang Trừng siết chặt món đồ mà sư phụ trao cho cô vào khoảnh khắc cuối cùng.

Vật này không một gợn linh lực, trông hệt tụ kiếm tầm thường một lượng hai thanh mà tiệm rèn trong thành trấn trần gian bày bán.

Song Giang Trừng đã tận mắt chứng kiến Bạch Nhiễm Đông rút thanh tụ kiếm này ra khỏi người mình.
Chính khi nó rời cơ thể sư phụ, Giang Trừng đã thấy tử khí bắt đầu bủa vây nơi gương mặt ấy.

Như sư phụ đã kể, thần khí Vô Yến Quân này là vật trấn hồn người, nay rút ra rồi sẽ lìa đời nhanh thôi.
Giang Trừng rũ mắt suy tư, thấy mình như bị giam chặt giữa mảng sương đen, cứ chìm dần xuống đáy sông máu.

Dòng sông kết thành từ máu tươi này nhớp nháp tanh hôi, cả thế giới chỉ còn thắm sắc đỏ, cô không nhìn được gì khác nữa.

Tuy máu không lấm vào người cô, nhưng vị tanh nồng lại khiến người ta nhợn nhạo.
Càng xuống sâu càng váng vất, cơ thể cô nặng trịch, bên tai văng vẳng ngút ngàn tiếng khóc.

Vạn quỷ thở than, đất trời ta thán.
Bất chợt, giữa thế giới đỏ tươi màu máu này, Giang Trừng trông thấy chấm vàng yếu ớt xa xa trước mặt, nguồn sáng nhỏ nhoi hệt như ánh nến lay động trước gió dữ, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Giữa sông có đài ngọc đỏ diện tích chừng một trượng, trên đài khắc pháp trận, đường nét quen thuộc, như một phiên bản thu nhỏ của pháp trận ở sảnh điện của Xuất Trần sơn phái.

Sắc vàng xuất hiện trong lòng bàn tay tăng nhân áo trắng đứng nơi đài ngọc, chàng đang đều đều dấn bước, ánh vàng khi tỏ khi mờ, máu tươi nhỏ ra từ ngón trỏ.

Theo từng nhịp chân đi, nét khắc đỏ trên đài ngọc sẽ nhạt dần, dòng chảy cũng chậm lại.
Đàm Lưu đang khống chế Giang Trừng trông thấy cảnh này, bất chợt bật cười, bảo: “Không ngờ ngươi lại đoán ra nơi khởi động cửa Vạn Ma nằm dưới lòng sông máu, nhưng thế thì đã sao, ta sắp mở được nó rồi.”
Chất giọng vốn dĩ của y không trong trẻo như Tạ Xuân Hoài mà vô cùng trầm, rất quyến rũ.

Đến đây rồi y không cuống nữa, cặp mắt đỏ ngập tràn thương xót hướng về phía Thanh Đăng đại sư.
“Không hổ danh là Phật tử trời sinh vạn năm khó gặp, tiếc rằng… nếu tu vi cao thêm đôi chút, có khi lại hoá giải được trận pháp của ta, nhưng nay, ngươi chống đỡ nổi hung sát của cả dòng sông máu này ư? Ngươi đã muốn chết thì hoá kẻ huyết tế Huyết Đài đầu tiên đi thôi.”

Đàm Lưu vừa dứt lời, Giang Trừng đã thấy sông máu thình lình cuộn xoáy với tâm là đài ngọc, dòng nước chung quanh bỗng chốc xuất hiện vô số mặt quỷ nanh ác, lao vào Thanh Đăng đại sư đứng giữa đài.
Oan hồn được sông máu nuôi dưỡng lại không sợ ánh vàng, con nào con nấy bám lên người đại sư, há mồm xâu xé máu thịt của chàng.
Giang Trừng tưởng đâu Thanh Đăng đại sư sẽ tránh, chẳng ngờ chàng chỉ rũ mắt điềm nhiên như thường, vẫn đều nhịp chân bước như muốn dằn ánh vàng trên tay vào đài ngọc, xoá đường vân quái gở kia đi.

Tấm áo trắng nhanh chóng thấm đẫm máu của chính chàng.

Ác quỷ sực nức oán than hung hăng tước thịt, ngấu nghiến bằng vẻ mặt như khóc như cười, rồi lẳng lặng bốc cháy.
Cứ như hồi còi mào đầu, tất cả ác sát lệ quỷ đang cắn nuốt Thanh Đăng đại sư đồng loạt cháy phừng lên, cả vùng rực sáng như hồng liên nghiệp hoả.
Song lệ quỷ thực sự rất đông, Thanh Đăng đại sư lại không muốn phân tâm đẩy lùi bọn chúng, chỉ chuyên tâm hoàn thành việc mình đang làm, giành giật từng phút giây.

Thế là lớp lệ quỷ trước đó vừa cháy sạch thì lớp kế tiếp lại nhào lên, tấm áo trắng như bị nhấn chìm giữa máu và lửa.
Giang Trừng trân trân đứng nhìn cảnh tượng tàn nhẫn ấy, ánh mắt dần thay đổi.
Cô giằng khỏi sự khống chế của Đàm Lưu, dùng tốc độ nhanh nhất của mình lôi kiếm ra khỏi tay áo, đâm thẳng vào y.

Đàm Lưu lách mình tránh ngay như đã phòng hờ từ trước, nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay phải cầm kiếm của cô, cười rằng: “Muốn dùng thần khí giết ta? Tiếc thay, món thần khí này lợi hại thật đấy, nhưng không giết nổi ta đâu, trò và Nhiễm Đông đúng là toàn làm mấy việc vô nghĩa…”
Đàm Lưu chưa kịp dứt lời, chợt thấy máu rỉ bên môi Giang Trừng, cô cười, nhẹ nhàng bảo: “Không giết nổi ông, cơ mà, tôi vẫn tự tận được.”
Cô buông bàn tay trái đang đặt trên tim mình ra, nơi ấy thế mà đang cắm món thần khí Bạch Nhiễm Đông đưa cho, còn thứ đâm về phía Đàm Lưu bên tay phải kia chẳng qua chỉ là thanh kiếm cô thường dùng.
Thần kiếm Vô Yến Quân truy hồn, đâm vào tim sẽ hoá cả thân xác về cát bụi, bởi xác phàm sao đọ nổi thần lực đây.

Đàm Lưu đâu ngờ cô thình lình tung ra chiêu này, không kịp ngăn cản, cứ thế nhìn Giang Trừng tan tác, bàn tay y tóm vào khoảng không, trân trân chứng kiến cảnh “ chiếc chìa khoá” mình hao tâm tổn sức tìm về mất đi vậy đấy.
Thanh Đăng đại sư nơi đài ngọc như cảm nhận được điều gì, thình lình ngoảnh lại, nhìn thẳng về phía Giang Trừng và Đàm Lưu qua màn máu lửa, song chẳng thấy chi.
Tí tách.
Máu tươi chảy xuôi mặt chàng, nhỏ xuống đài ngọc.

Nửa thân xác này đã bị oan hồn nuốt sạch, linh lực cũng cạn, Phật quang dần tàn.
Chàng bỗng miết nhẹ chuỗi hạt bồ đề trên cổ tay, rồi ánh lửa bùng lên từ kẽ ngón.

Ánh vàng chợt tắt thoắt cái rực rỡ hẳn, bao trùm cả đài ngọc.
Giữa dòng sông máu cuồn cuộn sục sôi là từng hồi tiếng Phạn rền vang.

Bình Luận (0)
Comment