Ngộ Phật

Chương 97

HẠC SƯ HUYNH ĐÁNG SỢ QUÁ ĐI

Giang Trừng vác cả đống thuốc bổ rời dược điện, cả người như lọt thỏm vào giữa, ngửi cái sự đắng thì chắc mẩm nàng dược sư Ngũ sư muội muốn báo thù vụ em trai mình uy hiếp người ta rồi.

Thế là cô não nề tặng thằng đệ đang đi trước dẫn đường một đấm. Với đấu sĩ hung tàn Hạc Kinh Hàn thì miếng “võ mèo cào” của cô chỉ tổ gãi ngứa, hắn không hiểu tại sao chị lại đánh mình, song chẳng hề gì. Hắn ngờ vực nhìn cô, sau đó… làm thinh.

Nó chả thèm hỏi lấy một câu. Giang Trừng ngày càng lo em mình sau này khó lấy vợ. Cơ mà xét cái tuổi hơn trăm của nó bây giờ, cũng gọi là ế mốc meo rồi! Cô lại tự an ủi mình ngay, ở cõi tu chân sống lâu dai sức này thì em mình thực ra cũng không già lắm đâu ha.

Đương lúc Giang Trừng ngoài mặt thì cười mỉm phong độ nhưng trong lòng thì nghĩ vẩn vơ, Hạc Kinh Hàn đã đưa cô đến một toà cung điện cao hơn cả dược điện, nằm ở nửa trên của núi kiếm.

Cung điện này là của Hạc Kinh Hàn – cung Hàn. Khoảnh khắc Giang Trừng trông thấy chữ ấy, bất giác mấy cảnh kiểu ‘Hằng Nga lạnh lùng ngụ tại Quảng Hàn cung’ lại nảy ra trong đầu, cô liếc thằng đệ bô giai nhà mình.

Ờ thì, giống thật.

“Giờ chị cứ ở tạm đây.” Hạc Kinh Hàn bảo.

“Được, em sống đây từ nhỏ à?” Giang Trừng hỏi.

“Vâng.”

“Chị tới phòng em xem được không?” Giang Trừng lại hỏi. Ở thế giới kia, tuy cô đã từng vào phòng em trai nhiều lần, nhưng từ khi nó trưởng thành, cô nghĩ ai cũng cần không gian riêng, thế là không đặt chân đến, không dọn dẹp hộ nữa. Con trai lớn rồi có khi lại giấu vài thứ khó nói trong phòng, nhỡ bị bà chị cô đây phát hiện thì ngượng biết mấy.

Song hiện thời, cô muốn biết em trai mình đã khôn lớn như thế nào. Sau niềm vui gặp lại, Giang Trừng lại lấy làm nuối tiếc. Ở thế giới này, trong quá trình trưởng thành của em trai lại không có hình bóng người làm chị như cô, cô thấy mình như mất đi điều gì quý giá lắm.


Người yêu chiều chị như Hạc Kinh Hàn đương nhiên không từ chối, thế là Giang Trừng bỏ qua phòng chuẩn bị sẵn cho mình, vào thẳng phòng em mà thăm quan.

Sau đó cô phát hiện, chỗ Hạc Kinh Hàn ở hệt như phòng trống, bên trong huơ hoác chẳng có lấy một chiếc giường, cạnh cửa sổ chỉ kê một chiếc bàn con bày bút mực các thứ, nhành hoa cắm nơi lọ sứ trắng hẳn là điểm nhấn duy nhất ở đây.

Ngoài ra chỉ có tấm đệm cói đặt đối diện với cửa sổ, sau đệm là chữ “Tĩnh” sắc như gọt. Hiếm chữ “Tĩnh” nào cuồn cuộn sát khí như vậy.

“Hình như phòng em hơi ít đồ thì phải?” Giang Trừng nhìn em trai.

Hạc Kinh Hàn giải thích: “Em không cần ngủ hay ăn, ở đây phần lớn là để tu luyện nhập định, chừng này đủ rồi. Với cả em cũng không hay trú lại.”

Giang Trừng biết chuyện này, tập san Nhiễu Sự Nhất Cõi Tu Chân có kỳ đã viết rằng, Hạc Kinh Hàn Hạc nam nhần dành nhiều thời gian cho hiểm cảnh hơn hẳn Vô Cực đạo quán. Năng lực của hắn đánh đổi bằng cơ man nào là cố gắng, so ra thì người chị như cô thoải mái lắm thay, cuộc sống hanh thông đến mức khiến cô phải xấu hổ.

Song sống như thế nào là lựa chọn của mỗi người, Giang Trừng sẽ không can thiệp vào việc của em trai, trước nay vẫn vậy.

Thăm phòng em xong, cô căn bản chẳng còn trông mong gì vào phòng nó dọn sẵn cho mình rồi, chỉ cần đủ sống là được. Nhưng khi được Hạc Kinh Hàn đưa đến căn phòng sát vách, Giang Trừng ngẩn ngơ.

Gian phòng này to hơn phòng hắn những mấy lần, nơi đây trang hoàng lộng lẫy, một trời một vực với chốn vừa rồi, thậm chí nom còn xa hoa hơn cung điện ở Dung Trần sơn phái của cô.

Nào chỉ xa hoa, phải gọi là quá đà! Cô ngó đám lông trắng phủ rợp đất, đây là da lông chồn bay núi tuyết được rao bán với giá trên trời bởi độ đẹp mịn và tính năng phòng ngự của nó, thế mà thằng đệ lại dùng làm thảm lót chân! Phí phạm biết mấy! Lại còn trải bàn bằng vải sa luyện mây! Vật trang trí chỗ nọ, chất gỗ đúc giường, bình phong… Giang Trừng hít sâu một hơi.

Hạc Kinh Hàn nào hay nỗi lòng trồi sụt của chị mình, dứt khoát buông chân xuống tấm thảm trải sàn mềm mại, bình thản bảo: “Vài hôm trước em gửi thư về bảo Thư sư điệt thu xếp phòng, đồ đạc lấy từ kho riêng của em, gấp quá đành để chị ở tạm, sau em đổi món tốt hơn cho.”

Hắn ngoái đầu, thấy chị mình vẫn đứng ngoài cửa chưa vào, không khỏi ngờ vực nhìn sang. Giang Trừng nhanh chóng bước đến, siết vai em trai, nghiêm túc: “Em có tâm thế chị rất vui, cơ mà vậy đủ rồi, không cần tốt hơn đâu.”


“Vậy chị thích không?”

“Thích lắm luôn.” Giang Trừng đáp.

Hạc Kinh Hàn rốt cũng vừa lòng. Hắn gật gù: “Phật ý cái gì cứ báo em, muốn thêm gì cũng cứ báo em.”

“Rồi rồi.” Giang Trừng lại đấm hắn cái nhẹ, “Đừng có vội chăm chị thế, chị trông vậy chứ cũng lợi hại lắm đó.”

Hạc Kinh Hàn: “Vâng, em biết chị rất lợi hại mà.”

Giang Trừng: Lời nó sực nức chân thành, cơ mà cô cứ nghe ra mùi an ủi kiểu gì ấy?

Chẳng ở chơi với Giang Trừng được mấy chốc, Hạc Kinh Hàn đã phải ra ngoài, nghe bảo là lên đài Thí Kiếm trên đỉnh núi tỷ võ với đồng môn. Hắn thường xuyên rời đạo quán, hiếm khi trở về, hễ về là sẽ đi hành hạ, à nhầm, rèn giũa kèm cặp đồng môn.

Ngày đầu đến đây, Giang Trừng không định chạy lung tung, cô dạo một vòng quanh phòng, dừng trước cánh cửa sổ giống hệt phòng bên cạnh.

Mở cửa sổ, ngắm trọn cảnh sắc ngoài kia. Toà cung điện này có vị trí khá đẹp, phong cảnh bên ngoài tuyệt trần lắm thay, đầm mây mênh mang trắng muốt, khá giống với cung điện ở Dung Trần, song chỗ cô thì cảnh sắc nhuốm vẻ yêu kiều, nơi này thì căng tràn hùng vĩ.

Tầng mây thoáng bóng Nguyệt Hành Kiếm, đến gần mới thấy trên vầng trăng khuyết ấy là từng nét hoa văn lấp lánh ánh bạc đang liên tục nhấp nháy.

Đây quả là một thanh kiếm đẹp, không những thế, sức mạnh ẩn chứa bên trong nó còn khiến người ta phải run sợ. Giang Trừng ngồi xuống tấm thảm lông mềm cạnh cửa sổ pha trà, vừa uống vừa chống cằm ngắm cảnh.


Gần đây cô hiếm khi ngơi nghỉ, người hết chứng này lại đến bệnh nọ, dược sư Ngũ sư muội khám xong đã dặn kỹ hai tháng tới phải an lòng mà bồi bổ. Việc quan trọng nhất, đã tìm thấy em trai. Đôi cánh sau lưng cũng đã chặt, giải quyết xong vụ yêu đan, chuyện ma chủng tạm khỏi phải lo, giờ cô hẳn nên bổ sung linh lực để nuôi bé con trong bụng, tóm lại là ăn-nhiều-vào đó.

Giang Trừng lôi mấy món hạt đặc sản của chùa Thượng Vân ra khỏi túi trữ vật, thoáng thấy một bóng đen đang rơi xuống cực nhanh ngoài cửa sổ.

Ủa gì vậy kìa? Giang Trừng tay hãy còn đồ ăn, ngoảnh ra trông thử, chẳng thấy gì. Cô nhún vai tiếp tục xơi quà vặt, chính lúc ấy, đuôi mắt lại bắt được cái bóng đen lao vút từ trên xuống lần nữa.

Bấy giờ Giang Trừng bỏ hạt dẻ xuống, chạy tới chỗ cửa sổ, ngó lên. Quả nhiên lại thấy một bóng đen rơi từ trên xuống. Bởi lần này nhìn kỹ, cô đã rõ đấy là gì.

Không phải đồ vật, là người.

Người kia mặc đạo bào hai màu đen trắng của đệ tử Vô Cực đạo quán, nhìn kiểu dáng thì là một trong trăm linh tám Vô Cực Tử. Không ngự kiếm, cũng chẳng vận linh lực, cứ thế rơi thẳng từ trên mây xuống. Giang Trừng lại còn vừa khéo trông thấy vẻ đau đớn và khổ ải bao trùm gương mặt kẻ nọ, vị Vô Cực Tử ấy cũng trông thấy Giang Trừng, hắn trợn trừng mắt, sau đó rơi xuống, biến mất.

Giang Trừng: Trên kia đang xảy ra thảm kịch gì à? Sao lại có Vô Cực Tử rơi xuống, mà rơi vậy không chết đấy chứ? Cao thế không cưỡi kiếm thì chết chắc còn gì?!

Đương nghĩ vẩn vơ thì lại có thêm một Vô Cực Tử rơi xuống. Đây là một cô gái, mặt không biểu cảm, hoặc nên nói là bình thản an nhiên, khác với vẻ vật lộn của nam tu ban nãy, nàng ta chẳng thèm giãy lấy cái nào.

Giang Trừng: Nàng ơi sao nàng lại phô ra cái vẻ “cuối cùng cũng được chết rồi, vui quá” thế!

Sau cô nàng thì lại có thêm một nam tu rơi xuống, người này đang rất xúc động, vừa rơi vừa siết chặt tay gào khóc ầm trời, bởi vận tốc rơi quá nhanh nên nước mắt không theo kịp, hắn đã biến mất sau tầng mây dưới mà Giang Trừng vẫn thấy từng giọt lệ từ tốn buông lơi.

Rốt cuộc là sao?

“Ha ha ha, quả nhiên Hạc sư huynh đang tỷ võ với đám Vô Cực Tử trên kia.” Giọng nói bất thình lình vang lên bên tai không doạ nổi Giang Trừng, cô điềm đạm chỉ chiếc ghế đối diện mình, “Mời Ngũ đạo hữu ngồi.”

Dược sư Ngũ sư muội tự nhiên ngồi xuống, đặt thuốc trên tay lên bàn, giải thích, “Tôi thấy sót vài vị nên đem tới cho cô.”


“Đa tạ Ngũ đạo hữu.” Giang Trừng rót cho nàng một chén trà, “Đây là trà tôi mang từ Dung Trần sơn phái đến, cô thử đi.”

Chờ Ngũ Minh nhấp xong ngụm trà, Giang Trừng mới hỏi: “Ngũ đạo hữu vừa bảo các đệ tử ngã xuống kia là?”

Ngũ Minh nhoài ra cửa sổ, thích thú cười trên nỗi đau của người khác. Nàng nói: “Hạc sư huynh hễ về là sẽ đi so găng với các Vô Cực Tử khác, lần nào cũng đặt chỉ tiêu, ai không đạt sẽ bị huynh ấy ném từ đài Thí Kiếm trên đỉnh núi xuống.”

“Không được ngự kiếm, cấm dùng linh lực, cứ trân trân như thế. Tuy bao nhiêu năm nay số người bị ném ngày càng ít, song mọi Vô Cực Tử đều đã từng nếm đòn, phải biết ngọn kiếm khổng lồ của Vô Cực đạo quán chúng tôi là ngọn núi cao nhất toàn cõi, xương thịt bình thường mà rơi, ôi thôi ghê lắm ~”

Giang Trừng bỗng chẳng biết phải nói gì, thằng đệ nhà mình dữ dằn quá, may mình là chị nó!

Giang Trừng: “Họ không bị thương à?”

Ngũ Minh: “Không, gần chạm đất sẽ được vận linh lực. Hạc sư huynh có chừng mực mà, với cả nếu bị thương thì mấy hình phạt sau biết làm thế nào.”

“Còn phạt nữa hả? Phạt gì?” Giang Trừng hứng chí hỏi.

Bởi Vô Cực đạo quán giới bị rất nghiêm, không hay tiếp khách, đệ tử môn phái khác hiếm ai từng đến đây, cả cõi tu chân gần vạn tông môn lớn nhỏ, chỉ có Thượng Vân tự và Vô Cực đạo quán là hai nơi thần bí nhất. Giang Trừng đã khá là quen với chùa Thượng Vân, giờ đây đạo quán Vô Cực lại phơi ra những điều ít ai biết trước mặt cô, ngẫm cũng thấy tự hào tý chút.

Được Giang Trừng hỏi, Ngũ Minh như nhớ lại điều gì hay ho lắm, bụm miệng cười một lúc mới đáp: “Sau khi đáp đất, nhóm Vô Cực Tử không đạt chuẩn phải vào rừng Thú dưới đấy bắt một con yêu thú đủ cân, buộc sống vào người, cõng từ chân núi lên đến đài Thí Kiếm, cấm ngự kiếm, cấm linh lực.”

Nghe đến hình phạt vô cùng tàn nhẫn này, Giang Trừng ngớ ra ước chừng khoảng cách, không khỏi đau thay số phận bọn họ, đáng thương quá.

“May mà tôi không phải đệ tử Vô Cực đạo quán.” Giang Trừng vui vẻ bảo.

“Chuẩn, may mà tôi không phải Vô Cực Tử.” Ngũ Minh cũng vui vẻ đáp: “Mỗi sư phụ chỉ được chọn một đệ tử làm Vô Cực Tử, năm ấy tôi và Mục sư tỷ đều đạt chuẩn, cơ mà vừa trông Hạc sư huynh trở thành thủ lĩnh Vô Cực Tử là đã thấy sai rồi, tôi lập tức bỏ cuộc, lừa cả Mục sư tỷ ra chịu trận, mỗi khi thấy họ bị Hạc sư huynh hành hạ sống dở chết dở, tôi lại phải khen cái sự thông minh của mình!”

Giang Trừng: … Cái tính hả hê khi người ta gặp nạn này, Mục sư tỷ nhà cô có biết không?

Bình Luận (0)
Comment