Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 162

Lâm Hữu đỏ bừng mặt rồi nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn và Liễu Y Y, sau đó cay độc nói: “Chắc chắn Tôn Hàn đến đây để quấy rối! Đi, chúng ta tới đó xem sao!”





“Cộp cộp!”





Tôn Hàn và Liễu Y Y bước vào đại sảnh, Liễu Y Y rất thận trọng vì lần này họ tới đây chắc chắn sẽ có chuyện.



Advertisement






Trái lại, Tôn Hàn vẫn thoải mái như thường, anh dẫn Liễu Y Y đến quầy bar rồi gọi hai ly sâm banh có nồng độ cồn thấp.





“Sao thế? Nghèo quá nên chạy đến đây ăn trực à? Thôi coi như nể tình xưa nghĩ cũ, cậu thích gì thì lấy rồi cuốn xéo ngay đi, đừng để bất động sản Phong Quyên chúng tôi dính vận xui của cậu!”





Một giọng nói châm chọc vang lên từ phía Lâm Hữu.





Tôn Hàn nhìn sang rồi nói: “Lâu rồi không gặp nhạc phụ đại nhân!”



Advertisement






Lâm Hữu nghiêm mặt nói: “Đừng gọi thế nữa, tôi không nhận nổi đâu! Tôn Hàn, nếu còn là một người đàn ông thì cậu mau ly hôn với Mỹ Quyên nhà tôi đi, chia tay trong vui vẻ! Chứ đừng bám riết lấy con bé nữa!”





“Đúng đấy, có một loại người chẳng biết tốt xấu là gì! Nghĩ mình là ai mà dám với cao tới chị tôi chứ?”, Lâm Hạo giễu cợt nói.





Nghe thấy vậy, Liễu Y Y đại khái đã nắm được quan hệ của bố con nhà này.





Cô chợt thấy nực cười, đúng là cha nào con nấy! Lâm Mỹ Quân không màng tới liêm sỉ, thì bố và em trai cô ta cũng thế.





“Được rồi, nói nhiều cũng chẳng để làm gì. Tôi không đến để ăn uống, mà cũng không dễ dàng bỏ đi đâu”, Tôn Hàn bình thàn nói.





“Thế cậu đến đây làm gì?”, Lâm Hữu đề phòng hỏi.





“Lâm Hữu, ông phải đoán ra được chứ!”





Tôn Hàn mỉm cười lộ ra hàm răng trắng bóng, nói: “Tôi đến để soi mói!”











“Cậu dám?”, Lâm Hữu nghiến răng nghiến lợi nói.





Hôm nay là một ngày quan trọng hơn cả ngày đính hôn của Mỹ Quyên, thậm chí còn trọng đại hơn cả ngày cưới.





Vì hôm nay là ngày thay đổi vận mệnh của cả gia đình họ, ngày họ sẽ trở thành ông nọ bà kia.





Thế nên không được xảy ra bất kỳ sai sót gì.





Tôn Hàn thản nhiên nói: “Có gì mà tôi không dám chứ? Lâm Hữu, ông không doạ được tôi đâu, cất cái bộ mặt ra vẻ ấy đi. Chuột thì muôn đời là chuột, đừng tưởng mình giỏi giang gì!”





“Cậu…”





Lâm Hữu bị chọc cho tái mặt.





Liễu Y Y thấy cực kỳ hả hê, không nhịn được cố tình nói một cách sâu xa: “Này ông già, đừng giận quá nhé, không chết đột tử ra đấy thì Tôn Hàn lại phải bồi thường mất!”





“Cô tưởng mình hay ho lắm à? Bị Tôn Hàn xâm phạm mà giờ còn đi chung với nó, hoá ra tiểu thư nhà họ Liễu lại dâm đãng thế đấy!”





“Sao, thiếu hơi đàn ông à?”, Lâm Hạo phản bác lại.





Lần này đến lượt Liễu Y Y á khẩu, dù tức nhưng cô không biết phải nói lại thế nào.



“Bị chó cắn rồi, em còn định cắn lại nó à?”

Bình Luận (0)
Comment