Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 199

Ở một khách sạn lớn như Tụ Hào Các không thể thiếu rượu hợp khẩu vị của Lục Hữu Đạo được.





Trần Hương biết Lục Hữu Đạo có ý đuổi mình đi nên nhìn sang Tôn Hàn để xin ý kiến.






Advertisement



“Nếu tổng giám đốc Lục thích cứ theo ý ông đi, nhưng dùng thẻ của tôi nhé!”





Tôn Hàn gật đầu, sau đó lấy một chiếc thẻ ra rồi đọc mật khẩu cho Trần Hương.





“Vâng!”





Tôn Hàn đã nói vậy rồi thì cô ta không thể thoái thác được nên đành đứng dậy đi ra ngoài.





Ánh mắt của Lục Hữu Đạo vẫn dán chặt vào bóng lưng của Trần Hương, ông ta liếm môi như đang chiêm ngưỡng báu vật.



Advertisement






“Ha ha, tổng giám đốc Lục này, cậu còn trẻ vậy mà đã nhận chức tổng giám đốc của công ti thời trang Sâm Uy rồi, đã thế còn vào quý cuối cùng, đúng lúc tổng kết lượng tiêu thụ, áp lực lớn lắm đúng không?”





Lục Hữu Đạo nhìn Tôn Hàn rồi cười nói.





Tôn Hàn cười đáp: “Cũng tạm”.





Giả bộ!





Cố làm ra vẻ!





Công ti thời trang Sâm Uy có thể trở thành thương hiệu nổi tiếng trong nước là có lý do.





Đó là từ lãnh đạo cấp cao đến nhân viên đều rất tuân thủ quy tắc.





Nếu một tổng giám đốc mà không làm được việc thì ngay quý sau sẽ bị sa thải.





Lục Hữu Đạo biết rõ những chuyện này nên cười khinh miệt nói: “Tổng giám đốc Tôn nói vậy là không thành thật rồi. Tôi nghe nói Vương Bách Xuyên luôn dòm ngó vị trí của cậu, nếu quý cuối cùng này xảy ra chuyện gì thì tổng giám đốc Tôn cũng không được yên ổn đâu!”





“Cho nên?”, Tôn Hàn híp mắt lại.





“Nếu tổng giám đốc Tôn để mất mối làm ăn với trung tâm mua sắm Tô Hàng chúng tôi thì e là sẽ khó ăn nói với cấp trên đấy!”





Lợi hại ra sao đã rõ, Lục Hữu Đạo cũng không muốn giấu diếm gì nữa.





“Thế tôi phải làm sao thì mới không để tuột mất vụ hợp tác này?”





Nếu người ta đã kéo màn thì Tôn Hàn cũng không ngại diễn cùng, anh muốn xem Lục Hữu Đạo này đang tính toán điều gì.





Thấy thời cơ đã đến, Lục Hữu Đạo lấy một viên thuốc màu trắng đã chuẩn bị sẵn ra, sau đó cười dâm đãng nói: “Đơn giản lắm! Chỉ cần cậu bỏ viên thuốc này vào trong ly rượu của Trần Hương thì chúng ta sẽ… hợp tác lâu dài!”





Thứ gì vậy?





Tôn Hàn biết rõ đó là thuốc kích dục.





Nhưng vẫn hỏi lại: “Tổng giám đốc Lục làm vậy không sợ sau đó Trần Hương sẽ tố cáo mình sao? Đến lúc ấy, ông sẽ phải đối mặt với án tù tội đấy!”





“Ha ha, cô ta dám à? Trần Hương chỉ là trợ lý cho cậu ở công ti thời trang Sâm Uy, lương chắc ba mươi nghìn là cùng, một khi rời khỏi công ti, cô ta còn lại gì chứ?”





“Xong việc thì kiểu gì cô ta cũng khóc lóc mất mấy ngày, tôi sẽ cho cô ta một khoản tiền, còn tổng giám đốc Tôn làm công tác tư tưởng thêm một chút nữa là mọi việc ổn ngay!”





Lục Hữu Đạo không hề lo lắng chút nào.

Bình Luận (0)
Comment