Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 234

Đúng lúc này, một thanh niên mặc tây trang và đi giày da xuất hiện, nói bằng giọng khá ngạo mạn.





“Giám đốc Cổ, sao lại rảnh rỗi đến đây tìm tôi thế?”, Phương Minh Nguyệt liếc nhìn gã bằng ánh mắt chán ghét, dáng vẻ chẳng mấy bận tâm.






Advertisement



Thanh niên này tên Cổ Đông, là cấp dưới của Phương Minh Nguyệt, cũng là người khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.





Gã là con trai của một cổ đông lớn trong quốc tế Phong Hỏa, lúc nào cũng muốn thay thế vị trí của Phương Minh Nguyệt, còn muốn đưa cô ta lên giường.





Với một cấp dưới như vậy, Phương Minh Nguyệt thực sự không có hứng vui vẻ tiếp chuyện.





“Vì tôi sợ giám đốc Phương cô đơn một mình ấy mà!”, Cổ Đông vừa cười ha hả vừa ngồi vào chỗ đối diện Phương Minh Nguyệt, đoạn đặt cặp tài liệu xuống.



Advertisement






Phương Minh Nguyệt cười khẩy, “Có chuyện gì thì nói thẳng đi!”





“Được. Tôi đang muốn hỏi cô, chuyện tìm đối tác đã có tiến triển gì chưa? Phía công ty quan tâm chuyện này lắm đấy!”





“Có đối tượng rồi. Sao hả?”





Phương Minh Nguyệt vừa cười bí ẩn vừa hỏi lại, không hề để lộ việc mình đã ký hợp đồng.





Gã là con trai của cổ đông lớn, một khi biết chuyện Phương Minh Nguyệt đã ký được một bản hợp đồng có lợi cho công ty thì chỉ e rằng sẽ có ý cướp công.





Cách tốt nhất là báo cáo cho hội đồng quản trị rồi mới công khai chuyện này.





“Chỉ mới có đối tượng thôi à, đây không phải là hiệu suất làm việc của giám đốc Phương nhỉ! Xem ra lần này tôi lại lập công rồi! Giám đốc Phương xem này, đây là bản hợp đồng do tôi ký được đấy”, Cổ Đông đắc ý đưa một bản hợp đồng ra.





Sắc mặt thay đổi ngay lập tức, Phương Minh Nguyệt tức giận hét ầm lên, “Cậu ký hợp đồng rồi? Ai cho cậu cái quyền đấy?!”





Cô ta ký một hợp đồng, Cổ Đông cũng ký một hợp đồng. Nhưng công ty mà quốc tế Phong Hỏa muốn hợp tác chỉ có một. Đến lúc ấy, ai sẽ chịu trách nhiệm đền bù thiệt hại vi phạm hợp đồng đây?





Chuyện này còn liên quan đến vấn đề danh dự của công ty nữa.





Cổ Đông cười giễu, cho rằng Phương Minh Nguyệt giận dữ vì gã đã lập công trước, chứ chẳng hề bận tâm.





Theo quy định, đội ngũ đến Giang Châu lần này do Phương Minh Nguyệt chỉ đạo, việc ký kết hợp đồng buộc phải có chữ ký của Phương Minh Nguyệt.





Nhưng gã không sợ Phương Minh Nguyệt. Mà gã cũng đã liên hệ với bố trước rồi, bố gã bảo rằng bản hợp đồng này có thể giúp gã thay thế vị trí của Phương Minh Nguyệt và đẩy cô ta rơi đài.





Tất nhiên, Cổ Đông lại càng chẳng biết sợ là gì, còn hỏi ngược cô ta, “Giám đốc Phương, bản hợp đồng mà tôi ký kết hoàn toàn có lợi cho quốc tế Phong Hỏa. Sao lại không được ký chứ? Chẳng lẽ trừ cô ra, không ai trong chúng tôi được lập công cho công ty à?!”





Phương Minh Nguyệt không quan tâm nhiều đến vậy, chỉ vội vã lấy hợp đồng đọc thử, xem có tìm ra cách giải quyết không.





Không xem thì không sao, xem rồi lại càng thấy quái lạ hơn. Cô ta ngước lên, kinh ngạc nhìn Cổ Đông, “Cậu ký với thời trang Sâm Uy, hay là ký với tổng giám đốc Tôn?”





Phương Minh Nguyệt hoàn toàn không ngờ, hợp đồng mà Cổ Đông và cô ta ký đều là với thời trang Sâm Uy, hơn nữa còn cùng có bút tích của Tôn Hàn!





Cổ Đông cười đắc ý, “Giám đốc Phương à, thời trang Sâm Uy là đối tác tốt nhất ở Tây Nam. Hơn nữa, bọn họ cũng hoàn toàn đồng ý với những yêu cầu có lợi cho chúng ta! Chuyện này đâu có vấn đề gì nhỉ?”





“À phải, bố tôi cũng nói rồi, lần này tôi ký kết hợp đồng cho công ty với tốc độ nhanh như vậy, chắc chắn công ty sẽ đề bạt tôi ngồi vào… vị trí của cô!”

Bình Luận (0)
Comment