Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 250

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh



Ông bố nuôi Vương Tuyên Binh của cô ta là một lão già què quặt, nếu không trả được thì biết làm thế nào?





"Huhuhu, Trần Hương à, con đừng trách bố, đều là do mẹ con mắc bệnh, nếu không làm sao mà bố lại đi vay nhiều tiền như thế này được..."






Advertisement



Vì tiền mà Vương Tuyên Binh chẳng cần liêm sỉ gì nữa. Ông ta cố ý nói như vậy là để chứng minh ông ta đúng là đã mượn số tiền Hổ Tử nói.





"Sám trăm năm mươi nghìn tệ đúng không, được, tôi đưa cho anh!"





Tôn Hàn lấy chi phiếu tùy thân ra, trong ánh mắt chờ mong của đám du côn, anh điền con số sáu trăm năm mươi nghìn tệ lên sau đó đưa cho Hổ Tử: "Cầm tiền rồi cút đi cho tôi!"





"Tôi cút, tôi cút!"





Hổ Tử liền phất tay, cười hì hì rồi đưa đám đàn em đi mất.



Advertisement






Hơn sáu trăm nghìn tệ đấy!





Cả đời này Hổ Tử chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!





Sau khi Hổ Tử dẫn đám đàn em rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.





Sắc mặt Trần Hương sầm xuống. Cô ta căm tức nhìn Vương Tuyên Binh một hồi lâu, ông bố nuôi của cô ta dám lừa Tổng giám đốc Tôn hơn sáu trăm nghìn tệ!





"Tổng giám đốc Tôn, số tiền này tôi sẽ cố nghĩ cách trả cho anh!"





"Sau này đều là người một nhà, trả cái gì mà trả, đúng không Tôn Hàn!". Vương Tuyên Binh tỏ vẻ rất không hài lòng, sau đó ông ta cười ha ha nói.





Anh chàng tên Tôn Hàn này vì Trần Hương mà tiêu nhiều tiền như vậy, chắc chắn là thích Trần Hương rồi!





Có một đứa con rể giàu có như vậy, nửa đời sau của ông ta không cần phải lo lắng nữa!





Nghĩ vậy, ông ta liền vô cùng nhiệt tình với Tôn Hàn, chống gậy tập tễnh bước tới: "Tôn Hàn, cậu ngồi xuống đi, lát nữa hai chúng ta cùng uống rượu!"





"Vương Tuyên Binh, ông đang nói cái gì vậy, ông..."





Trần Hương thực sự không còn từ ngữ nào để hình dung Vương Tuyên Binh nữa rồi.





Tôn Hàn lại cười nói: "Được, lát nữa cháu sẽ uống với chú Vương!"





Vì bị Hổ Tử làm gián đoạn nên Tôn Hàn cũng không kiên trì muốn khám bệnh cho mẹ của Trần Hương nữa.





Sau khi ăn trưa, Tôn Hàn bảo Trần Hương dẫn anh đi quanh thị trấn ngắm cảnh.





Điểm đặc sắc của thị trấn Lư Phong là một ngọn núi cao, lái xe đến đỉnh núi cũng phải mất hai mươi phút.





Khi đến nơi cao nhất, họ sẽ có một cảm giác đứng trên tất cả, toàn cảnh của thị trấn Lư Phong, những ruộng đồng làng bản đẹp đẽ đều thu hết vào trong mắt.





Tôn Hàn đứng ở chỗ đài ngắm cảnh, anh nhìn thị trấn yên bình trước mắt, đột nhiên cảm xúc dâng trào: "Nơi đây rất tốt, nhưng lòng người lại chảng mấy tốt đẹp".





Trần Hương do dự một lúc, nói: "Tổng giám đốc Tôn, nơi đâu cũng sẽ có những tên du côn chuyên bắt nạt dân lành như Hổ Tử. Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng trả cho anh sáu trăm nghìn tệ đó!"





Tôn Hàn đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó dò: "Cô nghĩ rằng tôi đang nói về Hổ Tử sao?"








Bình Luận (0)
Comment