Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 252

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Có một lần nghỉ lễ cuối năm, cô ta gặp được một người bạn cấp ba đã nghỉ học từ lâu rồi đi làm kiếm sống, người đó bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô ta.





Điều này làm Trần Hương nhìn thấy một tia hy vọng.





Người bạn học đó chính là Đậu Quân.



Advertisement






Trần Hương bắt đầu giữ liên lạc với Đậu Quân, giả vờ làm bạn với gã. Vào một lúc thích hợp, cô ta đột nhiên đến tìm Đậu Quân rồi khóc lóc sướt mướt, nói rằng bố nuôi cô ta muốn cưỡng bức cô ta, cô ta không biết nên làm như thế nào.





Đậu Quân tức điên người, liền đem người xông tới quán ăn nhỏ rồi đánh gãy chân phải của Vương Tuyên Binh.





Vương Tuyên Binh bị đánh gãy một cái chân nên khó có thể làm gì với Trần Hương được nữa, nguy hiểm cũng được giải quyết.





Mà Đậu Quân thì bị bắt vào tù.






Advertisement



"Chuyện này là do tôi có lỗi với Đậu Quân, tôi cũng muốn bồi thường nên đã mượn của anh một trăm nghìn tệ, thực ra là để góp đủ năm trăm nghìn tệ đưa cho Đậu Quân vừa mới ra tù! Nhưng mà...anh ta không vừa lòng, anh ta muốn một triệu tệ! Nếu tôi không đưa thì anh ta sẽ phá hủy cuộc đời của tôi!"





"Tổng giám đốc Tôn, nếu anh là tôi thì anh sẽ lựa chọn như thế nào?", cuối cùng, Trần Hương tuyệt vọng thốt lên.





Trần Hương giở trò với hợp đồng của công ty là để kiếm năm trăm nghìn tệ.





Mà bây giờ chuyện đã đến nước này, Trần Hương đã không còn mong chờ có thể ở lại công ty.





Tất cả mọi thứ của cô ta cuối cùng cũng sắp bị hủy hoại hết.





Tôn Hàn tin rằng cô ta đang nói thật, cảm xúc của Trần Hương rất chân thật, anh chỉ thở dài: "Vì bố nuôi của cô khiến cô sợ hãi nên cô mới muốn lợi dụng niềm yêu thích của người đàn ông khác đối với cô để hãm hại bố nuôi của cô. Trần Hương, cô cũng không đơn giản đâu!"





Trần Hương không nói gì, chỉ lặng lẽ chấp nhận.





"Đậu Quân thì sao? Anh ta ở thành phố Giang Châu hay đang ở huyện? Giúp tôi hẹn anh ta ra đi". Tôn Hàn dập tắt điếu thuốc, nói.





Trần Hương sửng sốt: "Tổng giám đốc Tôn, anh..."





Tôn Hàn nói: "Tôi không phải người tốt lành gì, nhưng đôi khi sẽ làm việc tốt. Nhưng cô đừng nghĩ nhiều, tôi không thể nào vì cô mà làm gì Đậu Quân, cùng lắm chỉ có thể tìm một cách giải quyết được coi là tốt nhất giữa hai người thôi!"





"Vậy... Tổng giám đốc Tôn, tôi, tôi có thể tiếp tục làm việc ở công ty thời trang Sâm Uy không?". Trần Hương biết rằng rất khó để chuyện này xảy ra, nhưng cô ta vẫn muốn nhận được đáp án chính xác mới hoàn toàn từ bỏ.





"Có thể".





"Thật sao?". Trần Hương không tin vào những gì mình nghe thấy: "Tổng giám đốc Tôn, tôi lừa anh như vậy mà anh vẫn đồng ý cho tôi ở lại công ty sao?"





Tôn Hàn lạnh nhạt nói: "Cô ở lại công ty hay không cũng không liên quan gì đến tôi, bởi vì... tôi sắp đi rồi".





Một câu 'tôi sắp đi rồi' khiến Trần Hương cảm thấy như có thứ gì đó quan trọng sắp mất đi.





Trần Hương suy nghĩ hồi lâu, cô ta vì để Tổng giám đốc Tôn không biết được quá khứ của cô ta mà đã bịa ra biết bao nhiêu lời nói dối, đến cuối cùng rốt cuộc là vì cái gì chứ.





Có lẽ là do cô ta thích Tôn Hàn!





Trước đó cô ta nghĩ rằng Tôn Hàn là một người chồng hoàn hảo, nhưng bất giác cô ta đã thích một Tổng giám đốc Tôn hành xử bình tĩnh trưởng thành, cũng vô cùng tự tin và có chút kiêu ngạo.





Nhưng anh lại nói anh sắp đi rồi.





Vì sao lại đi? Anh đi đến đâu?








Bình Luận (0)
Comment