Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 353

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Thấy vậy, mấy người bạn khác liếc nhìn nhau, sau đó có người đứng dậy tắt nhạc trong phòng bao đi rồi đuổi hết các cô gái phục vụ trong phòng ra ngoài.





Dẫu sao lừa tiền phụ nữ cũng chẳng phải chuyện quang minh chính đại gì, đã thế còn lấy số tiền đấy đi bao gái nữa chứ.





“Ông chủ!”



Advertisement






“Ông chủ!”





Mấy cô gái vừa đi ra ngoài thì gặp Chu Lão Lục và Tôn Hàn đi tới.





Chu Lão Lục hỏi: “Các cô ra ngoài hết thế này thì ai phục vụ khách hả?”





Một cô gái chân dài tóc ngắn đáp: “Là thế này thưa ông chủ, anh Thiệu ở bên trong hình như đòi kiếm mấy chục triệu gì đó nên chúng tôi mới bị đuổi đi! Nhưng tiền gì mà gọi một cuộc điện thoại là kiếm được luôn nhỉ?”



Advertisement






Chu Lão Lục không đáp lời mà nhìn sang Tôn Hàn.





Tôn Hàn châm một điếu thuốc rồi cười nói: “Lừa tiền của phụ nữ mà cũng gọi là kiếm ư? Đúng là không biết xấu hổ!”





“Được rồi, người ta muốn diễn kịch thì tôi đành chờ vậy, hút xong điếu thuốc này rồi vào!”





“Vâng thưa cậu!”, Chu Lão Lục cung kính đáp.





Ông chủ nhà mình là một nhân vật có máu mặt ở Giang Châu, vậy mà lại dạ thưa với người thanh niên này một cách rất khách sáo.





Mắt của mấy cô gái lập tức phát sáng.





“Anh đây là…”, cô gái chân dài tóc ngắn đã lên tiếng trước để hòng kiếm mối.





Chu Lão Lục nghiêm mặt lại rồi mắng: “Không còn việc của các cô nữa rồi, đi đi!”





Nhiệt huyết vừa bùng cháy của các cô gái đã bị dội ngay một gáo nước lạnh.





Hết vai rồi.





Họ đành lủi thủi bỏ đi.





Mấy phút là hút xong điếu thuốc, Mục Vỹ ném mẩu thuốc xuống chân giậm, sau đó đẩy cửa bước vào.





Thiệu Tuấn vẫn đang mải miết diễn bài ca sướt mướt trong điện thoại: “Tiểu Nguyệt à, anh hết cách rồi nên mới phải gọi cho em! Anh bị lừa hết tiền rồi, đối tác đó của anh chẳng những cuỗm hết tiền bỏ trốn, mà còn lấy danh nghĩa công ti vay ngoài thêm hơn mười triệu nữa! Anh mà không trả tiền là họ giết anh đấy!”





“Họ chỉ cho anh có ba ngày thôi…”





Leng keng!





Chiếc chuông ở cửa chợt vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.





Thiệu Tuấn biến sắc mặt, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho đồng bọn, đang lúc mấu chốt nên không thể bị ngắt quãng được.





Mọi chi phí ăn uống chơi bời của nhóm này đều do Thiệu Tuấn bao hết nên đương nhiên họ sẽ giúp gã.








Bình Luận (0)
Comment